Được Hạ Lộ cho phép, Tiêu Hoằng trực tiếp đi tới chỗ tuyển sinh. Hiện giờ nơi này rất vắng vẻ. Sau khi đưa giấy đặc quyền xong, Tiêu Hoằng liền tiến vào bên trong một phòng nhỏ.

Bên trong chỉ có một lão già sáu mươi tuổi, mang một cái kính viễn thị, lật báo xem. Bởi vì tư liệu cơ bản của tân sinh cũng không có gì bí mật nên đều được đặt trước mặt lão già này.

Hơi cúi đầu với lão, biểu hiện lễ phép cơ bản nhất, Tiêu Hoằng liền cầm tập tư liệu, bắt đầu nhanh chóng lật xem.

Bên trái mỗi một tờ đều có ảnh chụp bên góc trái. Tiêu Hoằng cực lực tìm kiếm, rất nhanh đã lật được hơn một trăm tờ. Tiêu Hoằng liền ngừng tay, dừng lại ở một nữ nhân tên là Cổ Kỳ. Nàng giống như Tiêu Hoằng đoán, cơ bản về tướng mạo, mặt hơi dài, mắt xếch.

Trong tư liệu cơ bản đưa ra tin tức nàng đạt Ngự Đồ cấp bốn, lớp số chín của năm một, học sinh Chiến Văn hệ.

Phần danh sách này dừng lại trên tay Tiêu Hoằng một chút, hắn liền giả bộ nhàn nhã, tiếp tục lật xem một chút liền cúi người đối với ông già kia, giả bộ như không có việc gì, đút hai tay vào túi, từ từ đi ra ngoài.

Nhìn Ma Văn thời gian đã vào hai giờ, học sinh hệ Chiến Văn hẳn đang ở sân huấn luyện, tiến hành huấn luyện cơ bản. Tiêu Hoằng định tới quan sát một lần.

Đi ngang qua một quầy bán đồ trang sức của nhà trường, Tiêu Hoằng tiện tay mua một gọng kính đen, đeo lên rồi còn tùy tay mua mấy bộ sách tham khảo ôm vào ngực, tận khả năng nhìn cho nhã nhặn một chút.

Đi vào trong sân huấn luyện số 3 của phân hiệu, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy Cổ Kỳ ở bên trong, dường như đang theo sự chỉ dẫn của lão sư thực hiện một số động tác.

Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, trực tiếp tránh sang một bên.

Ước chừng ở một góc tương đối hẻo lánh hai mươi phút, đợi tới khi tan học, học sinh đều đi ra ngaoif cả, hắn cũng mang theo đôi kính, giống như một con mọt sách đi ra khỏi góc đó, tiến về phía Cổ Kỳ.

Thừa dịp Cổ Kỳ không chú ý, hắn trực tiếp húc bả vai vào Cổ Kỳ. Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được rõ ràng là Cổ Kỳ khi bị va chạm bất ngờ, thân thể lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác, sau đó phát lực.

Thông qua việc truyền lực lượng, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được loại lực lượng này bản thân có thể hoàn toàn chống cự nổi, đại khái phân tích hẳn là cấp độ Ngự Đồ cấp chín cấp mười.

Tiến thêm một bước để xác minh, Tiêu Hoằng đoán ba người này rất có khả năng không có ai đạt cấp Ngự Giả, nếu không lúc trước vào thời điểm gặp mặt, bọn họ cũng không có khả năng không sử dụng Phong Văn.

Phân tích thế này xong, ngay sau đó Tiêu Hoằng liền áp chế toàn bộ lực lượng, bả vai mềm nhũn ra, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, sách tham khảo trong tay lập tức rơi hết trên mặt đất.

Hành động trông có vẻ ngốc nghếch của hắn, lập tức khiến tân sinh bốn phía cười vang.

- Không phải chứ. Một nam sinh lại bị nữ sinh đụng nhẹ một cái là ngã lăn, đúng là quá ngốc đi.

- Con mọt sách.

Lập tức xung quanh có rất nhiều tiếng nói như vậy.

Cổ Kỳ quay lại nhìn, dường như cũng không cảnh giác, xoay người nhìn thấy Tiêu Hoằng đang ngồi trên mặt đất, thần sắc cũng không có vẻ xin lỗi nhiều.

- Đi đường phải nhìn chứ. Nếu mắt kính chưa đeo đúng số thì đổi đôi khác đi.

Cổ Kỳ nói rất ôn hòa, nhặt giúp Tiêu Hoằng sách tham khảo lên, đặt lên tay hắn rồi xoay người rời đi, hiển nhiên không ngờ là Tiêu Hoằng có gì khác lạ.

Tiêu Hoằng cũng thế, chẳng nói gì thêm mà ôm sách rời đi, làm cho người ta cảm thấy dường như hắn không chịu nổi việc bị mọi người xung quanh cười là đồ ngốc vậy.

Đi mấy trăm thước, tới một khoảng cách an toàn, Tiêu Hoằng mới tùy tiện tháo kính mắt xuống, cẩn thận suy nghĩ một phen, cảm thấy kế hoạch vạch ra trước đây vẫn rất khả thi.

Không dừng lại lâu, Tiêu Hoằng trực tiếp trở về bên trong ký túc xa, bắt đầu chế tác ba Phong Văn Linh Xà tinh giản còn lại.

Mới tới sáu giờ tối, ba Phong Văn Linh Xà tinh giản đều được Tiêu Hoằng chế tác xong hết.

Nhìn Phong Văn trước mặt, Tiêu Hoằng hơi lau mồ hôi trên trán. Mỗi cái Phong Văn này đều cho hàn băng vạn năm vào, số lần sử dụng tối thiểu tăng lên gấp ba, đồng thời căn cứ vào Đức Thức Ao Diện Văn mà cải tiến, tuy rằng còn kém Phong Văn Linh Xà của Tiêu Hoằng xa nhưng cũng có thể nói tuyệt đối là thượng phẩm.

Chẳng do dự nhiều, Tiêu Hoằng liền cầm Ma Văn thông tin, liên hệ với đám người Lý Văn, nói cho hắn địa chỉ để bọn họ tới đây lấy, thuận tiện có chuyện muốn nói với bọn họ, cũng dặn bọn họ phải cẩn thận một chút, chớ vào nghênh ngang quá.

Được tin, đám người Lý Văn tất nhiên không dám chậm trễ, bỏ tất cả chuyện đang làm, lập tức tới phân viện Tây Tân.

Bốn mươi phút sau, cửa ký túc xá của Tiêu Hoằng truyền tới tiếng đập cửa phi thường có nhịp điệu. Đây cũng là phương thức gọi cửa mà Tiêu Hoằng đã bàn trước với bọn họ.

Mở cửa ra, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy đám người Lý Văn đang cười khanh khách xuất hiện ở cửa, ánh mắt nhìn vào bên trong chứa chờ mong vô tận. Mấy cái Ma Văn trước đây của Tiêu Hoằng bọn họ đã nhìn thấy, đều là loại xuất sắc đỉnh cấp. Phong Văn hắn chế cho bọn họ chắc chắn cũng tương đối xuất sắc rồi.

Không nói nhiều, thần sắc Tiêu Hoằng nghiêm túc, kéo bốn người bọn họ vào trong phòng.

- Dọc đường không bị ai chú ý hoặc theo dõi chứ?

Đây là câu đầu tiên Tiêu Hoằng hỏi.

- Không có. Năng lực trinh sát của Yến Nam rất mạnh mà.

Lý Văn lên tiếng.

- Vậy là tốt nhất.

Tiêu Hoằng hơi gật đầu.

- Đội trưởng, cái ... Phong Văn kia...

Lý Văn thấy Tiêu Hoằng không có ý định đưa Phong Văn ra thì cẩn thận nhắc nhở một chút. Ngự lực của hắn đã chất biến xong, thành công đạt tới 1500 luồng, trở thành Ngự Giả, thứ tượng trưng tất nhiên là Phong Văn. điều này khiến Lý Văn cảm thấy hơi nôn nóng.

- À.

Tiêu Hoằng cũng không úp mở nhiều, chỉ chỉ trên bàn trà đã có mấy hộp gỗ tinh xảo chứa Linh Xà được tinh giản.

Nhìn thấy mấy Phong Văn tinh xảo trên bàn, ánh mắt bốn người lập tức sáng bừng lên, cẩn thận tới gần, lấy Phong Văn ra tự đánh giá một hồi.

Không hề nghi ngờ gì nữa, đơn thuần nói về sự khéo léo thì đây là thứ tuyệt đối không thể chê được. Tuy nhiên khi Lý Văn bắt đầu rót Ngự lực vào trong Phong Văn thì vẻ mặt hưng phấn đột nhiên biến đổi, ánh mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

- 662 lần?

Lý Văn không dám tin. Ngự lực truyền lại tin tức khiến hắn phải đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Hoằng.

Những người khác cũng có biểu hiện như Lý Văn, đều thao tác xong, thần sắc kinh ngạc, ánh mắt quay lại nhìn Tiêu Hoằng.

Đối với Phong Văn, mấy người bọn họ cũng đã nghiên cứu qua rất nhiều. Phong Văn ưu tú dành cho Ngự Giả cấp một sử dụng nhiều nhất là 300 lần, nhưng trước mắt lại tới trên 650 lần, đúng là quá khoa trương rồi.

Hơn nữa đúng bởi vì Phong Văn hạn chế số lần sử dụng nên giá trị bản thân nó không thể rẻ đi được. Bởi vậy mọi người đều sử dụng Phong Văn rất cẩn thận, tận lực tiết kiếm, có thể không sử dụng là sử không sử dụng.

Nhưng số lần sử dụng Phong Văn trên 60 lần không nghi ngờ gì nữa sẽ kéo dài thời gian sử dụng lên gấp hai ba lần. Nói cách khác một cái Phong Văn này sẽ bằng hai ba cái Phong Văn khác, có thể nói là vật có giá trị cực cao.

- Đội...đội trưởng, ngài sao lại làm được vậy?

Yến Nam hơi điều chỉnh cảm xúc một chút, lắp bắp hởi Tiêu Hoằng. Mới đầu hắn còn có ý nghĩ kỳ quái cho rằng Tiêu Hoằng có thể cho hàn băng vạn năm vào trong đó nhưng nghĩ lại thái độ làm người hàng ngày của Tiêu Hoằng thì thực đúng là người chơi được nhưng cũng không phải hạng người khẳng khái, nhất là loại vật giá trị như hàn băng vạn năm.

- Thủ pháp tốt, không được sao?

Tiêu Hoằng ngồi trên ghế, thần sắc lạnh nhạt nói, tùy tay cầm lấy Phong Văn của Yến Vân Loạn. Số lần sử dụng của nó nhiều, hơn nữa tính linh hoạt cơ động của nó cũng rất mạnh, chủ yếu biểu hiện ở tám khí xoáy tụ, đồng thời có thể điều tiết.

Nói xong Tiêu Hoằng liền cấm Linh Xà điều khiển một cách đơn giản bên trong phòng khách, linh hoạt di chuyển thong thả một phen. Hiện giờ Tiêu Hoằng điều khiển Phong Văn Linh Xà tuy chưa nói là lô hỏa thuần thanh nhưng cũng đã khống chế linh hoạt, hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhất là hiện giờ hắn khống chế bản tinh giản đi, chỉ có tám khí xoáy tụ mà thôi.

Nhìn Tiêu Hoằng đồng thời vừa giảng giải vừa di chuyển cực kỳ linh hoạt trong không gian nhỏ hẹp, biên độ chuyển biến, gia tốc, dừng lại đều vượt hẳn tính năng của Phong Văn bình thường, đám người Lý Văn nhìn chỉ thấy mắt bừng sáng, thậm chí còn chảy nước bọt.

Tuy rằng không có dụng cụ thí nghiệm chính xác nhưng đám người Lý Văn hoàn toàn có thể cảm nhận được loại Phong Văn này không giống bình thường. Phong Văn bình thường nếu ở trong không gian nhỏ hẹp thế này thì đã sớm bị đâm trái đâm phải rối tinh rối mù rồi. Mà Tiêu Hoằng toàn thân lại giống như âm hồn, nhẹ nhàng di chuyển.

Mọi người đều rất rõ ràng là một Phong Văn tốt cở bản sẽ tạo ra một đôi chân xuất sắc, bất kể là né tránh, chạy trốn hay đuổi giết đều có tác dụng trọng yếu.

Có ý nghĩ như vậy, Hồng Phong, Lý Văn đều không khỏi nắm chặt Phong Văn trong tay.

- Đại khái là loại Phong Văn này có tính năng cao, cần Ngự lực có độ chính xác nhất định. Thôi để nói chuyện một chút đã. Thứ này các ngươi đã vừa lòng chưa?

Thu hồi Phong Văn, trả lại cho Yến Nam, Tiêu Hoằng bình thản nói.

- Vừa lòng, đúng là quá vừa lòng rồi.

Đám người Lý Văn liên tiếp gật đầu, hưng phấn nói. Tưởng tượng tới sau khi khống chế Phong Văn này, di chuyển tự do linh hoạt như Tiêu Hoằng thì trong lòng bọn họ cảm thấy mừng như điên.

- Còn một việc nữa.

Chậm rãi ngồi lại ghế, Tiêu Hoằng liền trở nên hơi nghiêm túc.

- Có gì sai khiến, đội trưởng nói một tiếng đi. Một ngày là đội trưởng, cả đời là đội trưởng.

Hồng Phong hào sảng nói.

- Không phải là sai khiến. Chuyện này có quan hệ tới tất cả chúng ta. Mọi người còn nhớ lúc chúng ta ở trong Ám Dung Động Quật, bị ba người bịt mặt suýt nữa giết chết không?

Tiêu Hoằng hỏi, cũng bảo mọi người ngồi xuống.

Ánh mắt đám người Lý Văn vốn tràn ngập hưng phấn khi nghe Tiêu Hoằng nói vậy liền lập tức biến đổi, trở nên hơi tức giận. Đối với bọn họ, ba người kia cho tới giờ vẫn canh cánh trong lòng, hận không thể chém cho đối phương cả vạn đao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play