Lại thêm nửa tiếng, siêu cấp hạm đội Thượng Bang lại có 40 chiếc gặp hại, cơ bản đã bị hạm đội Bất Khuất Dực và Lạc Đan Luân đế quốc đánh tan vỡ.

Theo lẽ thường, sách lược tốt nhất lúc này là nên lựa chọn rút lui, nhưng chiến thuật dây dưa của Áo Thác lại cột chặt hạm đội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, sau đó cứ trơ mắt mà nhìn, để cho hạm đội Bất Khuất Dực xử lý từng cái.

Ở phòng họp trung tâm, Hải Đình Gia, Triết Khoa, Đỗ Khải Dương, cùng với những thành viên trung tâm, nhìn đột biến ở hệ hằng tinh Hàm Ba, một đám sắc mặt tái nhợt.

Thậm chí ngón tay Đỗ Khải Dương còn đang run lên, dùng sức nuốt nước miếng.

Không ai hiểu rõ hơn bọn họ ý nghĩa của trận chiến này đối với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đối với thể liên hiệp Xích Nghĩa.

Đó là sẽ trơ mặt nhìn quân khu phía đông hoàn toàn sụp đổ, trơ mắt nhìn Lạc Đan Luân Đế Quốc nổi lên, tạo thành uy hiếp chưa từng có đối với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Nhất thời, phòng họp trung tâm lặng ngắt như tờ.

Ở bên trong tàu Lam Kình, đám người Đạo Sâm, Dịch Phong Mạch, nhìn cảnh tượng này, cuối cùng có chút ngồi không yên. Nếu còn không có hành động, dự tính sau 1 tiếng nữa, siêu cấp hạm đội Thượng Bang sẽ hoàn toàn không còn tồn tại.

Dưới loại trạng thái này, phía phái ra Ngự hồn trước thường thường sẽ nằm ở mặt bất lợi, nhưng trước mắt không phải ra Ngự hồn, còn có phần thắng ư?

Không chần chờ nữa, bốn tên Ngự hồn Đạo Sâm, Dịch Phong Mạch... Đồng loạt lao ra khỏi phòng điều khiển, nhảy khỏi khoang tàu Lam Kình.

Xuất hiện giữa hư không, sau đó lao thẳng về phía hạm đội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Tiêu Hoằng đã sớm biết Đạo Sâm lại xuất hiện, luôn luôn chú ý tới mỗi một hành động của tàu Lam Kình.

Gần ngay khi Đạo Sâm vừa lao ra khỏi tàu Lam Kình, Tiêu Hoằng dẫn theo Dịch Phong Mạch cũng nhảy khỏi tàu Tiên Nữ, đón chặn đám người Đạo Sâm.

Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng cùng Tiết Huyền Vinh xuất hiện cách đám người Đạo Sâm không xa.

Nhìn Tiêu Hoằng khoác Bất Khuất Khải, đầu đội Vương Giả Khôi, trên người bao trùm màn sương xanh, vẻ mặt lạnh như băng của Đạo Sâm toát ra một tia hung tàn. Lần trước, Tiêu Hoằng để lại vết thương đau đớn cho hắn đến giờ vẫn còn chưa phải mờ.

- Tiêu Hoằng đáng chết, rốt cuộc để cho ta gặp lại ngươi,

Đạo Sâm nghiến răng nói.

- Cũng vậy thôi.

Tiêu Hoằng bình tĩnh đáp lại.

- Các ngươi dường như chỉ có 2 Ngự hồn,, còn chúng ta lại có 4!

http://truyenc

uatui.net Dịch Phong Mạch nói tiếp.

- Đào binh, không ngờ lại gặp ngươi trong này, chẳng qua hình như ngươi không biết đếm.

Tiêu Hoằng liếc sang cái tên giúp kẻ ác Dịch Phong Mạch này, lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, bên trong tàu Bất Khuất chợt lóe hai đốm sáng màu xanh, sau đó đôi vợ chồng Phất Lạc, Mã Di xuất hiện bên cạnh Tiêu Hoằng.

- Hiện giờ hẳn là 4 đấu 4.

Mã Di liếc đám người Đạo Sâm, nói.

- Sai, là 7 đấu 4.

Trong hư không lại truyền ra một tiếng mơ hồ, khiến người ta cảm thấy quen thuộc mà lại quỷ dị. Tiếp sau đó, trong hư không sau lưng Tiêu Hoằng lại lóe lên những đốm sáng xanh, không ai khác, những người này là Cổ Tư, Vĩ Ngạn cùng với Thái Tư, còn có một con Hàn sương long, nó là con mà Tiêu Hoằng nuôi dưỡng ở Thánh Đàn.

Trong nháy mắt, Cổ Tư, Vĩ Ngạn cùng với Thái Tư đến bên cạnh Tiêu Hoằng, xếp thành hàng ngang, Hàn sương long thì tới sau lưng Tiêu Hoằng, cái đầu lớn không ngừng cọ cọ trên người hắn.

- Bây giờ là 8 đấu 4.

Tiêu Hoằng vuốt đầu Hàn sương long, sau đó bàn tay vươn ra, xuất hiện một khối Hàn băng vạn năm thật lớn, đặt vào miệng Hàn sương long.

Ngược lại bốn người Đạo Sâm, Dịch Phong Mạch vốn tưởng rằng còn chiếm cứ ưu thế nhân số và cấp bậc Ngự lực, nhưng bây giờ ưu thế của bọn họ lại đảo ngược thành thể yếu.

Trong ánh mắt Đạo Sâm mơ hồ hiện lên một chút sợ hãi, không ai biết rõ hơn hắn, thế cục trước mặt đã bất lợi cỡ nào.

- Nếu để cho ta đụng phải ngươi, vậy chết đi!

Bỗng nhiên Tiêu Hoằng hét lớn, áp lực phẫn nộ đã lâu trong lòng thiêu đốt toàn bộ, trực tiếp lao ra. Đồng thời các Ngự hồn và Hàn sương long cũng xông lên, hai người một tổ, tự tìm mục tiêu.

Trong khoảnh khắc, 12 Ngự hồn đại chiến với nhau trong không gian, Đạo Sâm cùng Thái Tư phụ trách đối phó Đạo Sâm, Tiêu Hoằng cùng Hàn sương long thì lao thẳng tới đối thủ cũ Dịch Phong Mạch.

Hiện giờ Tiêu Hoằng đã có thực lực Ngự hồn cấp hai, cộng thêm toàn thân vô số bảo vật, đối mặt với Dịch Phong Mạch Tiêu Hoằng không có một chút e ngại, huống chi bên cạnh Tiêu Hoằng còn có một con Hàn sương long Ngự hồn cấp một.

Còn Dịch Phong Mạch, dù Cao Tương Chân Nghĩa Quốc,

Nhưng bản thân Cao Tương Chân Nghĩa Quốc nghèo mạt rệp, dù cuộc sống của hắn rất xa hoa, nhưng không cách nào so sánh được với quốc gia khác. Bởi vậy mấy Chiến văn cấp Ngự hồn của hắn cũng chỉ là thông thường mà thôi.

Chỉ trong vòng 5 phút, chặn lại công kích liên tiếp của Hàn sương long, Dịch Phong Mạch đột nhiên phát giác ánh mắt lạnh băng của Tiêu Hoằng đã tới trước mặt hắn, tay trái co lại, một chiếc nhẫn quỷ dị cổ xưa xuất hiện trên ngón giữa, cánh tay to màu tím trên vai trái cũng nhanh chóng dung họp với cánh tay của Tiêu Hoằng, hình thành tia máu chói mắt.

Thấy thế, Dịch Phong Mạch gần như không kịp phản ứng lại.

Bùm!

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng chém ra một quyền, mạnh mẽ đánh lên bả vai Dịch Phong Mạch, nổ nát một khối lớn, liền làm cho toàn bộ cánh tay phải Dịch Phong Mạch mất hết cảm giác.

Lúc này thứ duy nhất mà Dịch Phong Mạch cảm nhận được là Tiêu Hoằng chém ra quyền trái, cỗ lực lượng đáng sợ kia không gì cản nổi, sau đó là một trận đau đớn thấu xương.

Không đợi Dịch Phong Mạch giãy ra khỏi đau đớn, chỉ trong 0.01 giây, tay phải Tiêu Hoằng vươn ra, ma trảo màu máu nhanh như chớp, chộp lây đâu Dịch Phong Mạch.

Chỉ trong nháy mắt, Dịch Phong Mạch cảm giác như Ngự lực trong người bị điên cuồng rút ra, sau đó là sinh mệnh, Dịch Phong Mạch có muốn giãy giụa, nhưng không làm được gì.

Vào lúc này, cảm nhận duy nhất của Dịch Phong Mạch, đó là đau đớn và sợ hãi.

Chỉ trong vòng 1 phút, Dịch Phong Mạch ngày xưa không ai bì nổi, hung hăng ngang tàng, giờ đây đã hóa thành thây khô, chỉ hy vọng sau khi xuống địa ngục, người Cao Tương đừng bị kẻ này đầu độc nữa.

Tiện tay ném xác khô của Dịch Phong Mạch sang một bên, Tiêu Hoằng tập trung chú ý vào người Đạo Sâm, lúc này hắn đang bị Vĩ Ngạn và Thái Tư hợp lực vây công.,

Không thể không nói, là thủ tịch đại đệ tử của Mạc Cáp Đốn, sức chiến đấu của Đạo Sâm cao hơn Dịch Phong Mạch vô sỡ lần, nhất là Chiến văn, không thể kém hơn Hắc Trạch Sâm.

Bởi vậy Vĩ Ngạn và Thái Tư tiến công hết sức, chỉ là hơi áp chế Đạo Sâm một chút, nhưng không có được ưu thế áp đảo.

Không ngừng lại, ánh mắt tập trung vào Đạo Sâm, Tiêu Hoằng lập tức lao thẳng tới, món nợ lúc thoát khỏi Ma Duệ Tinh lúc trước cũng đã tới lúc thanh toán.

Nhoáng cái, Tiêu Hoằng và Hàn sương long tới gần Đạo Sâm, liền phát động tấn công điên cuồng.

Không sử dụng kỹ năng công kích phạm vi lớn nào, hoàn toàn là vật lộn tay đối với Đạo Sâm.

Bây giờ trên trán Đạo Sâm bắt đầu toát mồ hôi, đối phó Vĩ Ngạn và Thái Tư già nua, hắn còn có thể miễn cưỡng đối phó. Nhưng lại thêm một cái Tiêu Hoằng điên cuồng cùng cực, kèm theo Hàn sương long hung tàn, rốt cuộc Đạo Sâm có chút không gánh nổi.

Cái này cũng phải, đừng nói Đạo Sâm chỉ là Ngự hồn cấp bốn, dù cho Ngự hồn cấp năm, cũng đừng mơ chiếm được tiện nghi ở trước mặt bốn vị Ngự hồn.

Nhất là Tiêu Hoằng không ngừng vung ma quyền, dù là Đạo Sâm Ngự hồn cấp bốn cũng không đỡ nổi lực lượng đó. Mặc dù Đạo Sâm có khiên phòng hộ Ma Văn, còn là Ngự hồn cấp bốn, nhưng cũng bị ma quyền đánh cho vô số khe nứt, sau đó vỡ vụn, lại theo sau là công kích điên cuồng của Vĩ Ngạn cùng Thái Tư.

Vào lúc này, Đạo Sâm đã ngửi được mùi vị cái chết, trán đẫm mồ hôi.

Nhưng ngay lúc này, khóe mắt Đạo Sâm nhìn thấy được một đôi tay to của Phất Lạc mạnh mẽ vặn gãy đầu một vị sư đệ, sau đó kéo xuống, đả kích tàn bạo như thế, càng đả kích tâm lý Đạo Sâm lớn chưa từng có.

Quan trọng hơn là sau đó Phất Lạc cùng Mã Di cũng quay sang Đạo Sâm, sáu Ngự hồn vây công một mình Đạo Sâm, cường độ công kích như vậy khỏi cần bàn.

Ở phòng điều khiển tàu Lam Kình, Khang Khải nhìn qua cửa sổ, sáu Ngự hồn tiến công xung quanh, sắc mặt trở nên trắng bệch, tuy rằng cố sức khống chế, nhưng hai tay hắn vẫn đang run run.

Phòng họp trung tâm, sắc mặt Hải Đình Gia cũng hết sức khó coi, chuyện đến lúc này, có một việc đã không cần nghi ngờ. Từ khi Bất Khuất Dực cùng thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn cũ đến, hạm đội Lạc Đan Luân đế quốc đã đánh ngã siêu cấp hạm đội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, trước mắt đã không còn phân thắng.

Lại phái ra Ngự Không Mạc Cáp Đốn? Thương thế của Mạc Cáp Đốn còn chưa khỏi hẳn, huống chi nếu Mạc Cáp Đốn lại đi ra. Coi A Di La là không khí hay sao?

Không cần bàn, lúc này xong rồi.

Trong lúc đám người Hải Đình Gia, Khang Khải muốn phát điên, trong không gian phía trước tàu Lam Kình, một cái ma quyền của Tiêu Hoằng đã đánh mạnh vào hàm dưới Đạo Sâm. Nháy mắt, cằm dưới Đạo Sâm bị đánh văng ra, máu tươi kèm theo làn sương xanh phun trào ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play