Tiếp theo sau Tiêu Hoằng với Gia Nại Cầm liền ngồi ở trên ghế, vui đùa nói chuyện với nhau.

Biết được Tiêu Hoằng chưa chết đương nhiên Gia Nại Cầm vỏ cùng vui vẻ, hơn nữa Gia Nại Cầm xem ra Thần điện A Cổ Thần là của Tiêu Hoằng, hay là của nàng gần như không có gì khác nhau.

- Còn nữa, có một chuyện huynh cần tác chủ cho ta: Lạc Tuyết Ninh chiếm lấy Phổ Hưu Tư Hào, huynh đã nói từ trước, ta và nàng mỗi người một nửa!

Gia Nại Cầm ôm cánh tay Tiêu Hoằng, nũng nịu nói.

- Chuyện này không thành vấn đề, ta lại thu mua cho muội một chiếc không phải là xong rồi sao?

Tiêu Hoằng phi thường thoải mái nói.

- Thật sự?

Gia Nại Cầm nghe nói như thế, đôi mắt lập tức sáng ngời.

- Ừm!

Tiêu Hoằng nói xong, liền lấy ra một cái trữ kim văn 100 tỉ kim tệ, đặt ở trong tay Gia Nại Cầm:

- Tuy nhiên, có một điều phải nói trước: Sau khi thu mua xong, ta cũng có thể điều động!

- Đây là đương nhiên! Thứ gì của người ta cùng chính là của huynh!

Gia Nại Cầm cười khúc khích nói. Sau đó nhón một trái nho dút vào miệng Tiêu Hoằng, làm cho người ta có cảm giác giống như một nữ sinh ngoan ngoãn.

Về phần ở ngoài Thần Điện Đại Tế Ti, Tư Kiều, các tướng quân của Thượng Tri Tự Do Quốc, cùng với các Vương tử, trong lòng đều bắt đầu nóng như lửa đốt, trong ánh mắt tràn ngập khẩn trương.

Bọn họ đã lĩnh giáo qua tính tình của Đại Tế Ti, tính tình của Gia Nại Cầm thì càng không cần phải nói, một khi hai người phát sinh xung đột, ọ thật sự lo lắng không thể vãn hồi. Dù sao đây chính là vấn đề giữa hai quốc gia.

Tuy nhiên, nói vậy bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tới, Tiêu Hoằng và Gia Nại Cầm đang khanh khanh ta ta ở bên trong.

- Còn có một việc: Ngày mai, ta ở khu phía nam Tân Bối Ba liên hợp thể, huấn luyện ra một đám hạm viên sẽ đến nơi, đồng thời chính thức đăng hạm. Muội có thể giúp ta nhiều hơn cho bọn họ ma sát làm quen một chút, tiến thêm một bước huấn luyện cường hóa một phen!

Tiêu Hoằng tiếp theo nửa đùa nửa thật phân phó.

- Chuyện nhỏ!

Gia Nại Cầm không chút do dự nói, đối với Gia Nại Cầm mà nói, Tiêu Hoằng chính là ân nhân cứu mạng của nàng, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nữ định lấy thân báo đáp. Dù sao Gia Nại Cầm xem như đã quyết dựa vào Tiêu Hoằng, đối với Tiêu Hoằng lại nói gì nghe nấy.

- Này, đúng rồi!

Gia Nại Cầm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tiếp theo nói với Tiêu Hoằng:

- Từ sau khi huynh thoát đi Ma Duệ Tinh, ta cũng cố gắng thu lưu một bộ phận người Lạc Đan Luân, đại khái có 2 triệu. Nghe nói những người này đều là thủ hạ của huynh ở căn cứ Hải Quân và thành viên của Lý Hải Quận!

Nghe nói như thế, vẻ mặt của Tiêu Hoằng không kìm được biến đổi, vội vàng truy hỏi: X

- Có phải trong đó có một người tên là Phất Minh Qua hay không?

htt

p://truyencuatui.net/- Đúng vậy! Hiện tại bọn họ đều đươc ta bí mật an bài ở trong Tân Mai Tinh của ta, trừ ta cùng vài tên thuộc hạ tâm phúc, không có người nào biết, thậm chí còn có 20 vạn binh sĩ Lạc Đan Luân, cũng được ta thành lập ra một quân đoàn tạm thời. Tuy nhiên, binh sĩ của huynh thật sự là có năng lực chiến đấu!

Gia Nại Cầm nhìn Tiêu Hoằng lên tiếng nói.

- Thật rất cảm ơn!

Tiêu Hoằng nói xong, hưng phấn rất nhiều, liền hôn một cái trên gương mặt xinh đẹp của Gia Nại Cầm.

Mỗi khi tim được một nhóm đồng bạn thất lạc, trong lòng Tiêu Hoằng đều cảm thấy vô cùng hưng phấn và vui sướng. Đây là đoàn tụ, đoàn tụ sau khi trải qua vô số khốn khổ và lang bạt kỳ hồ.

- Huynh cao hứng khôn quá vậy! Đây là huynh nghe tin bọn họ mà cao hứng? Hay là nhìn thấy ta mà cao hứng?

Gia Nại Cầm hơi nheo mắt, nguýt Tiêu Hoằng một cái nói.

- Đó đương nhiên là muội rồi!

Thời điểm này Tiêu Hoằng cùng rất biết cách ăn nói, một bàn tay một lần nữa đặt trên lưng Gia Nại Cầm, ôm nhẹ nhàng.

Lại nhìn Gia Nại Cầm, sắc mặt một lần trở nên một mảng ửng đỏ.

Có thể nói, đơn thuần nói về tướng mạo, Tiêu Hoằng cũng không có gì xuất chúng, nhưng Gia Nại Cầm lại có thể từ trên người Tiêu Hoằng tìm được một loại cảm giác chinh phục chính mình, các nam nhân yếu ớt khác đều không được.

Ngay sau đó, một bàn tay thô ráp kia của Tiêu Hoằng đã theo chỗ váy ngắn trên đầu gối Gia Nại Cầm, từng chút từng chút trượt lên tới chiếc đùi no tròn mang tất của Gia Nại Cầm, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, động tác vô cùng dịu dàng.

Thấy Tiêu Hoằng như thế, Gia Nại Cầm lập tức rùng mình một cái, trái tim bắt đầu nhảy lên kịch liệt, nàng dường như cảm nhận được chuyện gì, tự nhiên sinh ra một cảm giác căng thẳng và chờ mong không sao nói rõ được.

Ngay lúc đó khóe miệng Tiêu Hoằng đã nhẹ nhàng dựa sát lại đây, khẽ hôn lên đôi môi mọng của Gia Nại Cầm, sau đó chạy xuống cằm độ cong tuyệt đẹp, xuống cổ trắng nõn... Cuối cùng Tiêu Hoằng liền bắt đầu trở nên như lang như hổ, một bàn tay tham lam tận tình vuốt ve đùi và khắp người Gia Nại Cầm.

Lần đầu tiên đối mặt với tình hình như vậy, thân mình Gia Nại Cầm không kìm được run lên, tim bắt đầu đập nhanh hơn, có lòng muốn đẩy Tiêu Hoằng ra, lại phát hiện thân thể Tiêu Hoằng quả thực giống như tấm thép cứng rắn mà hữu lực, chỉ bằng thực lực Đại Ngự Sư cấp ba của Gia Nại Cầm, căn bản không làm gì được Tiêu Hoằng.

Cuối cùng thân mình chỉ có thể từng chút từng chút mềm nhũn xuống, phó mặc, đồng thời thường thường phát ra tiếng rên rỉ.

Trong giây phút triền miên, Tiêu Hoằng liền ôm Gia Nại Cầm lên, theo hàng lang đi vào trong phòng ngủ của mình, thân thể cao lớn trực tiếp đè lên Gia Nại Cầm ở dưới thân mình.

Sau khi có kinh nghiệm về mặt này trước kia, năng lực chống cự của Tiêu Hoằng đối mặt với nữ nhân vốn đã kém, hơn nữa mấy ngày nay bảy tám nàng thị nữ không ngừng lắc lư ở bên cạnh Tiêu Hoằng mà lại không thể đụng vào, Tiêu Hoằng đã sớm bị lửa dục thiêu đốt.

Gia Nại Cầm giãy giụa tượng trưng, ở trong mắt Tiêu Hoằng căn bản không có hiệu quả, ngược lại làm cho Tiêu Hoằng càng thèm dã tính, tận tình hôn môi, mân mê khắp toàn thân Gia Nại cằm, nhất là đôi chân hoàn mỹ dài miên man...

Một giờ trôi qua, trong phòng ngủ xa hoa của Tiêu Hoằng, quân trang màu trắng của Gia Nại Cầm, trường bào Đại Tế Ti trang trọng của Tiêu Hoằng đã bị ném lung tung khắp nơi.

Giờ phút này Tiêu Hoằng đang toàn thân lõa lồ, nằm trên giường lớn hoa lệ, từng vết sẹo dọc ngang trên cơ thể, giống như những hình xăm hung tàn.

Gia Nại Cầm thân thể trần truồng trắng như tuyết, cứ như vậy kề sát Tiêu Hoằng, gối đầu lên bả vai Tiêu Hoằng, một cái chân xinh đẹp đặt ở trên đùi Tiêu Hoằng, cánh tay trắng nõn vuốt ve Tiêu Hoằng, giống như đang thuần phục một con ngựa hoang.

- Huynh khi nào thi biến thành cái dạng này?

Gia Nại Cầm nũng nịu nói.

- Bộ dáng gì?

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của Gia Nại Cầm, tràn ngập trìu mến hỏi.

- Xấu đáng sợ!

Gia Nại Cầm nói xong, liền vùi đầu thật sâu dưới nách Tiêu Hoằng.

- Vậy muội là thích ta trước kia, hay là hiện tại!

Tiêu Hoằng tiếp theo dịu dàng hỏi, một bàn tay thì sờ tới sờ lui trên chiếc đùi trắng nõn của Gia Nại Cầm.

- Thích người nào thì thế nào? Đều bị huynh chiếm lấy rồi!

Gia Nại Cầm nhỏ giọng nói.

Nghe Gia Nại Cầm nói như vậy, một cơn hưng phấn kỳ lạ một lần nữa lan khắp toàn thân Tiêu Hoằng, tiếp đó Tiêu Hoằng xoay người một cái, một lần nữa đặt Gia Nại Cầm ở dưới thân mình...

Cứ như vậy, Gia Nại Cầm ở lại trong Thần Điện Đại Tế Ti của Tiêu Hoằng suốt hai tiếng, mọi người chờ ở ngoài cửa, trong lòng đã bắt đầu lo lắng không chịu nổi.

Nhất là mấy vị Tướng quân kia chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, trong lòng lại bắt đầu trở nên thấp thỏm không yên có lòng muốn đi vào tìm hiểu đến tột cùng thế nào, lại phát hiện trước cửa Thần Điện Đại Tế Ti đã bị bảy tám gã Thần vệ quân bảo vệ nghiêm mật.

Thần vệ quân trừ Đại Tế Ti, đến ngay cả Tư Kiều cũng không thể điều động.

Không chỉ là các tướng quân, trong lòng Tư Kiều cũng bát đầu bồn chồn. Bất kể là Tiêu Hoằng gây bất lợi cho Gia Nại Cầm, hay là Gia Nại Cầm gây bất lợi cho Tiêu Hoằng, đều không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.

Trong lúc mọi người đứng ở quảng trường Đại Tế Ti ôm lòng bồn chồn lo lắng không yên, đột nhiên cánh cửa Thần Điện Đại Tế Ti rốt cục chậm rãi mở ra, tiếp theo liền thấy Tiêu Hoằng đeo mặt nạ màu trắng, một thân trường bào Đại Tế Ti màu đỏ, đứng thẳng ở giữa cửa, như trước là một bộ dáng thần thánh, không thể xâm phạm.

Về phần Gia Nại Cầm, thời điểm này vì để phối hợp với thân phận của Tiêu Hoằng, lại bày ra dáng vẻ cung kính, đứng ở phía sau Tiêu Hoằng.

- Cảm tạ A Cổ Thần và Đại Tế Ti dậy bảo, Gia Nại Cầm vô cùng cảm kích! A Cổ Thần quả nhiên thần lực phi phàm, phía trước có nhiều mạo phạm, mong ràng Đại Tế Ti chớ trách tội!

Gia Nại Cầm đi tới trước người Tiêu Hoằng, cúi người thật sâu, bày ra một bộ dáng vô cùng ngoan đạo nói.

“Này...”

Mọi người trên quảng trường nhìn thấy một màn như thế, từng đôi mắt trợn trừng rõ to, khóe miệng há hốc, trong mắt đầy vẻ khó tin nhìn một màn trước mắt.

Trước đó bọn họ còn nhớ rất rõ, thời điểm Gia Nại Cầm đi tới đây là bộ dáng thế nào, gần như chính là một tên ba gai vong mạng, thế mà hiện tại lại biến thành con cừu nhu thuận, dáng vẻ giống như một tín đồ thành kính của A Cổ Thần. Điều này sao có thể?

A Cổ Thần rốt cuộc dùng loại thần lực gì, hoặc là dậy bảo thế nào mà có thể phục tùng Gia Nại Cầm.

Nhất là các Tướng quân cùng đi với Gia Nại Cầm tới đây, mắt trợn trừng sắp lọt tròng ra ngoài. Chỉ cảm thấy một cảm giác quỷ dị lan khắp toàn thân. Thật đúng là tà môn!

- Chỉ cần chủ soái Gia Nại Cầm một lòng hướng thiện, A Cổ Thần sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngài!

Tiêu Hoằng cố làm ra vẻ đạo mạo, sau đó chậm rãi nâng tay lên, làm một thế tay “mời”.

- Khi nào có thời gian, ta sẽ lại tới thỉnh giáo Đại Tế Ti về đạo lý A Cổ Thần!

Gia Nại Cầm vô cùng cung kính nói. Ý trong câu nói đã phi thường sáng tỏ.

- Bất cứ lúc nào xin đợi chủ soái!

Tiêu Hoằng cũng nhẹ nhàng cúi người đáp lễ.

Tiếp theo Gia Nại Cầm liền chậm rãi xoay người, cũng một lần nữa bày ra một bộ dáng lãnh diễm, từng bước một đi xuống bậc thềm, sau đó đi tới trước mặt Tư Kiều, hơi cúi người nói:

- A Cổ Thần quả nhiên không tầm thường! Có thể nhận được che chở của A Cổ Thần và Đại Tế Ti, thật là phúc đức mấy đời của Tiệp Tây Á Vương Quốc nha!

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Tư Kiều cười tủm tỉm nói, trong lòng lại tràn ngập một loại cảm giác đắc ý! Nếu chỉ là một mình hắn nghĩ như vậy, có lẽ còn không ổn, nhưng đến ngay cả Gia Nại Cầm, người trong mắt không phục ai này cũng nói như vậy, thì đó chính là chân thật đáng tin.

- Nếu có thời gian, ta h có thể mời Đại Tế Ti đến Thượng Tri Tự Do Quốc làm khách, mong ràng Tư Kiều bệ hạ không cần ngăn cản nha!

Gia Nại Cầm một lần nữa nhỏ giọng nói.

- Hết thảy nghe theo Đại Tế Ti an bài!

Tư Kiều tươi cười đáp lại.

Tiếp theo sau Gia Nại Cầm cũng không có ở lại lâu, liền chậm rãi đi tới hướng Hải Cầm Hào của mình. Trên thực tế. Tiêu Hoằng đã “giày vò” Gia Nại Cầm ba lần, đến hai chân như nhũn ra, hiện tại Gia Nại Cảm thật sự cần phải nghỉ ngơi cho khỏe một chút. Ngoài ra, chính là dựa theo kể hoạch đã thương nghị từ trước với Tiêu Hoằng, tiến hành thực thi.

Về phần Ma Văn chiến hạm Tiêu Hoằng đã trực tiếp từ trong Ma Văn chiến hạm mới mua về, điều động chuyển tới cho danh nghĩa Gia Nại Cầm. Ngoài ra, 100 tỷ kim tệ kia cấp cho Gia Nại Cảm dùng để mua Ma Văn Đại Mẫu Hạm.

Trên thực tế, cấp cho Gia Nại Cầm hay cho chính Tiêu Hoằng, thật sự cũng không có khác nhau quá lớn, đều là người một nhà mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play