Trong phòng điều khiển chính các tướng lĩnh cùng với sĩ quan khác, thấy Gia Nại Cầm cường ngạnh và cố chấp như thế cũng không dám nói thêm điều gì. Bọn họ biết rất rõ tính tình của Gia Nại Cầm, dù có nói thêm gì đi nữa, nhẹ thì một trận thoá mạ, nặng thì trực tiếp bị ném ra ngoài Ma Văn chiến hạm. Quả thực chính là một Ma đầu khoác áo mỹ nhân.

Lại trải qua sáu tiếng đi đường, cuối cùng hạm Hải cầm tổng cộng 6 chiếc Ma Văn chiến hạm và 2 chiếc Ma Văn chiến hạm của Tiệp Tây Á, liền chậm rãi đi tới hệ hằng tinh Mạnh Gia.

Toàn bộ hệ Hằng tinh Mạnh Gia nhìn bên ngoài cũng không giống như hệ Hằng tinh Bái Cam ở trong hư không tràn ngập kiến trúc giữa các tinh xa hoa như vậy, hoặc ít hoặc nhiều thoạt nhìn coi như thu liêm, không có xa hoa rầm rộ.

Tuy nhiên, khi Hải cầm Hào xuyên qua tầng khí quyển của Mạnh Gia Tinh, đầu tiên ánh vào tầm mắt là Thần điện A Cổ Thần rộng rãi kia, từ trên trời cao đã có thể nhìn thấy rõ ràng, quần thể kiến trúc nơi đó to lớn, thần thánh và xa hoa. Cách Thần Điện không xa từng tòa nhà phụ thuộc Thần Điện, cùng đang trong xây dựng.

“Làm to chuyện” như vậy nói vậy cũng chỉ có Tiệp Tây Á Vương Quốc loại người nhà quê giàu có này mới có thể làm được, người ngoài nhìn thấy vừa khinh miệt, trong lòng lại chua xót.

- Tồn tại một quốc gia thế này, thật sự là ông trời phung phí của trời mà! Nếu đổi lại là Thượng Tri Tự Do Quốc, nói vậy hiện tại đã sớm ngang hàng với Á Bình Ninh! Đáng tiếc mà! Để một đám biếng nhác, chỉ biết hưởng lạc đần độn như vậy đi thống trị!

Gia Nại Cầm nhìn hình ảnh Mạnh Gia Tinh đang xây dựng rầm rộ, hơi nheo mất nói. Đối với cái gọi là A Cổ Thần, Đại Tế Ti gì kia lại tràn ngập ác cảm.

Theo Ma Văn chiến hạm Hài cầm Hào chậm rãi đậu lại ở khu neo đậu chiến hạm trong Thần Điện, lại nhìn toàn bộ trong khu neo đậu chiến hạm đã kín người hết chỗ. Đứng hàng đầu chính là Tư Kiều cùng với tám con trai của hắn, người nào người nấy quần áo đẹp đẽ quý giá, Tư Kiều còn may mà nói, lớn tuổi, thấy nhiều quá đâm nghiện. Thế nhưng tám Vương tử của hắn ý đồ theo đuổi Gia Nại Cầm, lúc này ánh mắt giống như lang như hổ.

Nhìn thấy Gia Nại Cầm mặc một thân quân trang thuần màu trắng, váy ngắn trên đầu gối, chân mang tất màu da người, chậm rãi đi ra cửa khoang hạm Hải Cầm Hào, mấy Vương tử Tiệp Tây Á, cùng với những phú hào siêu cấp Tiệp Tây Á kia, ánh mắt đều dựng thẳng.

Không sai! Ở Tiệp Tây Á Vương Quốc cái dạng nữ nhân gì không có? Nhưng là tướng mạo xinh đẹp, khí chất trác tuyệt, có thể thiện chiến trên chiến trường, địa vị hiển hách như Gia Nại Cầm, nói vậy cũng chỉ độc nhất vô nhị, nhất là một đôi đùi đẹp thế gian hãn hữu kia.

- Oa! Không thể tưởng được Gia Nại Cầm này mấy ngày không thấy, càng thêm xinh đẹp!,.

- Lần này, ta nhất định phải làm rung động nàng, ta, thật không tin, nàng đúng là thập phần cố chấp!

Tám vị Vương tử sau lưng Tư Kiều, nhao nhao bàn tán, tròng mắt mở to nhìn không chớp đều sắp rơi ra ngoài.

Duy chỉ có Tư Ninh, nhìn tám vị ca ca phía trước, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rồi đi đến hướng một chỗ kiến trúc trong Thần Điện.

- Thượng Tri Tự Do Quốc và Tiệp Tây Á Vương Quốc luôn luôn là bạn tri kỷ, hôm nay chủ soái Gia Nại Cầm đích thân đến đây, quả nhân rất hoan nghênh!

Tư Kiều cười tủm tỉm đi tới trước mặt Gia Nại Cầm, gần như không nhìn thấy nửa điểm bộ dáng của quốc vương.

- Vậy cũng phải nhìn xem vị A Cổ Thần kia có hân hoan chào đón ta hay không đã?

Gia Nại Cầm nhìn Tư Kiều, cười cười nói, không nể Tư Kiều chút nào.

Chúng tướng quân ở phía sau Gia Nại Cầm, nghe nói như thế chỉ cảm thấy trong lòng lo ngay ngáy, từ trong giọng điệu của Gia Nại Cầm này đã có thể nghe ra được, trong lời nói của Gia Nại Cầm mang đầy ý châm biếm đây.

- Đối với người một lòng hướng thiện, A Cổ Thần luôn luôn hoan nghênh, nữ nhân xinh đẹp thiện lương như Gia Nại Cầm chủ soái đây, A Cổ Thần tự nhiên sẽ mở rộng cửa lòng!

Đại vương tử nói với Gia Nại Cầm đầy vẻ lấy lòng.

Thế nhưng Gia Nại Cầm không mảy may quan tâm tới, chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn Đại vương tử một cái, giống như con thiên nga luôn kiêu hãnh.

- Thiện lương? Điều này thì không có rồi! Trước khi tới đây, ta mới vừa giết sạch một đoàn hải tặc giữa các tinh, có thể nói dính đầy máu tươi!

Gia Nại Cầm vẻ mặt lạnh như băng lên tiếng nói.

Theo Gia Nại Cầm vừa thốt ra lời kia, Tư Kiều, cùng với các tín đồ thành kính của A Cổ Thần ở chung quanh đó trên mặt không kìm được chính là biến sắc, vốn vẻ tươi cười đã nhạt đi rất nhiều, Gia Nại Cầm nói lời này đã rõ ràng: Chính là tìm đến gây chuyện.

Hiện giờ A Cổ Thần đã là quốc giáo của Tiệp Tây Á Vương Quốc, Gia Nại Cầm đi tới Thánh địa nói những lời như thế, rõ ràng làm cho mọi người ấm ức khó chịu.

Tuy nhiên, những người này cũng không có phát tác, bọn họ biết rõ sự lợi hại của Gia Nại Cầm. Nàng giống như một con ngựa hoang rất khó hàng phục. Đơn thuần nói về quân lực, Thượng Tri Tự Do Quốc cũng vượt hơn Tiệp Tây Á Vương Quốc.

Ở trong mắt những người này, hết thảy dường như chỉ có thể thinh Đại Tế Ti tự thân xuất mã, duy nhất hy vọng chính là Gia Nại Cầm đừng làm quá mức.

Giờ phút này Tiêu Hoằng đang ngồi ở trước bàn giấy của mình, trong màn hình là hình ảnh Gia Nại Cầm cao ngạo, lành diễm. Gia Nại Cầm hành động như vậy, cũng không có làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy lạnh lùng, ngược lại có một loại nhu hòa thân thiết ập vào mặt, Tiêu Hoằng không khỏi nhớ lại những ngày nấu nồi cơm trắng cùng nhau ăn ở Thánh Đàn.

Một đoạn thời gian đó đối với Tiêu Hoằng mà nói, còn là phi thường tuyệt vời.

Nhìn thấy Gia Nại Cầm sóng vai với Tư Kiều đi tới phía mình bên này, Tiêu Hoằng cũng chậm rãi đứng dậy, đeo vào mặt nạ màu trắng.

Trải qua hai mươi mấy phút sau, khi Tư Kiều và Gia Nại Cầm đi tới trước Thần Điện Đại Tế Ti, Gia Nại Cầm liền có thể nhìn thấy, Tiêu Hoằng mặc một thân trường bào màu đỏ, đeo mặt nạ màu trắng, đang chắp tay sau lưng đứng ở trên mười tám bậc thềm trước Thần Điện. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, làm cho người ta có một loại cảm giác thần thánh không thé xâm phạm.

- Buôn thần bán thánh!

Gia Nại Cầm nhìn thấy Tiêu Hoằng bày ra bộ dáng này, không ưa thích chút nào, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Lại nhìn quan to quý nhân cùng nhau đến đây, vừa thấy Tiêu Hoằng đã quỳ bái:

- A Cổ Thần vinh hàng! Đại Tế Ti vạn tôn!

Ngay cả bản thân Tư Kiều, cũng cúi thân mình xuống thật sâu. Duy chỉ có Gia Nại Cầm, cứ như vậy đứng thẳng tắp ở trên quảng trường, từ phía dưới nhìn thẳng lên Tiêu Hoằng, đôi bàn tay ngọc đã hơi nắm chặt thành quyền, trong đầu óc chỉ có một ý nghĩ, phải thế nào lật tẩy tấm khăn che mặt dối trá của Tiêu Hoằng kia.

- Tới đây Gia Nại Cầm! A Cổ Thần rất hoan nghênh đối với cô!

Tiêu Hoằng khẽ dang ra hai cánh tay, bày ra một bộ dáng vô cùng thần thánh nói.

- Hoan nghênh ta? Nhưng ta...

- Gia Nại Cầm tiểu thư! Trong lòng cô có ma, lại tràn ngập lệ khí, A Cổ Thần nguyện ý trừ tâm ma cho cô, cứu vớt thế giới của cô, có thể một mình nói chuyện với ta một phen hay không?

Không đợi Gia Nại Cầm nói ra câu nói kế tiếp, Tiêu Hoằng tiếp theo lên tiếng nói.

Nghe nói như thế, Gia Nại Cầm không kìm được hơi trầm tư một chút. Tiêu Hoằng nói lời này, ở trong tai Gia Nại Cầm cùng với mọi người không thể nghi ngờ chính là một sự khiêu chiến, Gia Nại Cầm tiếp nhận hay là không tiếp nhận?

Không tiếp nhận, như vậy thì đừng cố tình gây sự.

- Một mình nói chuyện với nhau một phen? Được! Ai sợ ai chứ!

Gia Nại Cầm lên tiếng nói xong, liền cất bước đi lên bậc thềm.

Chúng tướng quân phía sau, có lòng muốn ngăn cản, lại phát hiện Gia Nại Cầm đã phất tay áo về phía bọn họ. Hiện giờ Gia Nại Cầm đã có thực lực Đại Ngự Sư cấp ba, người bình thường đừng nghĩ tới gần. Mà thời điểm này Gia Nại Cầm cùng rất muốn nhìn thử xem, trong hồ lô của tên gọi là Đại Tế Ti kia rốt cuộc bán thuốc gì.

Theo Gia Nại Cầm bước lên mười tám bậc thềm, đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng không có lên tiếng, chỉ là xoay người mang theo Gia Nại Cầm đi vào bên trong đại sảnh của Thần Điện Đại Tế Ti.

- Làm phiền, các ngươi đều đi ra ngoài đi!

Tiêu Hoằng nhìn tám thị nữ trong đại sảnh, giọng điệu vô cùng bình thản nói.

Đối mặt với phân phó của Tiêu Hoằng, tám thị nữ tự nhiên không dám cãi lời, hơi cúi người trước Tiêu Hoằng rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài, đồng thời nhẹ nhàng khép kín hai cánh cửa gỗ to lớn mà hoa lệ lại. Lập tức bên trong đại sảnh rộng lớn như vậy, chỉ còn lại có hai người Gia Nại Cầm và Tiêu Hoằng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

- Ngồi!

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nhấc ra một chiếc ghế, dùng giọng điệu bình thường, nói.

- A! Rốt cục bắt đầu bại lộ bản tính rồi đây! Tìm ta một mình nói chuyện, có phải hay không sợ ta vạch trần ngươi ở trước mặt mọi người!

Gia Nại Cầm xoay người, nhìn Tiêu Hoằng đeo mặt nạ màu trắng, khẽ nheo mắt nói.

- Đúng vậy!

Tiêu Hoằng gọn gàng dứt khoát đáp lại, giọng điệu trở nên vô cùng thoải mái.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Thay bộ dáng hờ hừng của Tiêu Hoằng như thế, Gia Nại Cầm đã có chút kỳ quái, vô cùng cẩn thận lên tiếng hỏi. Một ngón tay mảnh khảnh, đã lẳng lặng đặt trên túi Ma Văn, nàng luôn cảm thấy người trước mắt kia có vẻ kỳ lạ.

- Là ta!

Tiêu Hoằng nói xong, liền chậm rãi giơ tay gỡ xuống mặt nạ màu trắng, lộ ra khuôn mặt của mình.

Theo gương mặt Tiêu Hoằng từng chút từng chút lộ ra, chỉ thấy vẻ mặt đang nghi hoặc và ánh mắt cảnh giác của Gia Nại Cầm, không kìm được ngưng đọng lại, tiếp theo một loại tình cảm nhè nhẹ dâng trào, biểu lộ rõ từ trong đôi mắt.

- A Hoằng...

Ước chừng qua một hồi lâu, Gia Nại Cầm mới bật thốt ra như thế, trong giọng điệu tràn ngập run rẩy, tiếp theo liền không quản tới hết thảy, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Tiêu Hoằng, ôm chặt lấy cổ Tiêu Hoằng.

Trong chớp mắt, Tiêu Hoằng liền cảm nhận một mùi hương quen thuộc ập vào mặt, ngực thì bị hai vật vừa mềm vừa cứng ép sát, làm cho đáy lòng Tiêu Hoằng xao động một trận.

Thấy Gia Nại Cầm không hề cố kỵ dán sát toàn bộ thân thể trong lòng mình, Tiêu Hoằng cũng thật nhẹ nhàng đặt tay trên vòng eo mảnh khảnh của Gia Nại Cầm.

Có thể nói, thời điểm này Tiêu Hoằng đã không còn là tên mao đầu tiểu tử ở Thánh Đàn kia chỉ biết vùi đầu tu luyện, hết tu luyện lại chuyên tâm nghiên cứu...

- Ta còn tưởng ràng huynh chết rồi!

Gia Nại Cầm có chút nức nở nói, đầu đã vùi thật sâu trên vai Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng cảm nhận được cổ mình hơi ướt.

- Muốn cho ta chết, còn không có người nào có bản lãnh!

Tiêu Hoằng ôm Gia Nại Cầm, nhẹ giọng nói.

- Vậy huynh không chết, vì sao không tới tìm ta? Cũng không liên hệ với ta!

Gia Nại Cầm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Hoằng hỏi.

- Luôn phải trải qua bị đuổi giết, cùng với cuộc sống khốn khổ, ta cũng thật vất vả mới tới đây được. Vừa định liên hệ với muội, không thể tưởng được muội đã tới rồi! Có lẽ đây là duyên phận chăng!

Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ, rồi đáp lại. Hiển nhiên cũng bắt đầu trở nên biết nói chuyện với nữ nhân.

Nhìn lại Gia Nại Cầm, chỉ là hơi mím cái miệng nhỏ nhắn, bày ra một bộ dáng chim non nép sát vào người hắn. So với chủ soái xinh đẹp ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo, không ai bì nổi vừa rồi kia dường như là hai người khác nhau.

- Hiện tại, không vạch trần ta nữa à?

Tiêu Hoằng ôm chặt vòng eo Gia Nại Câm, cười cười nói.

- Huynh thật đáng ghét!

Gia Nại Cầm giơ lên nắm tay nhỏ, nhẹ nhàng đập một cái lên ngực Tiêu Hoằng, nhỏ giọng nói, trên mặt còn lộ ra một tia ửng đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play