Trải qua một ngày rưỡi đi đường, Tiêu Hoằng cười Phù Du Hào chậm rãi đậu lại ở bên trong ốc đảo chỗ Mặt Thẹo, đồng thời, ở bên trong khu vực phía bắc ốc đảo. Hơn tám mươi chiếc Ma Văn vận tải hạm loại hình lớn chở vật liệu tài liệu, đã toàn bộ đưa đến.

Người Lạc Đan Luân có được kiến trúc công trình tinh thông, cùng đã bắt đầu xây dựng nhà xưởng Chế văn.

Toàn bộ kiến trúc nhà xưởng cùng cũng không phức tạp, chỉ là dùng vật liệu thép dựng ra một hình dạng Kim Tự Tháp, dụng cụ chế tạo Ma Văn hoặc là tài liệu của Tinh Độc, toàn bộ là mua để sẵn, đợi nhà xưởng dựng xong toàn bộ chứa vào trong đó là được, phi thường đơn giản.

Mấy vạn người cùng chung sức làm việc, cộng thêm hiệp trợ của một số công cụ kiến trúc loại hình lớn, đại khái chỉ qua thời gian một tuần, một cái Kim Tự Tháp màu xám dài rộng gần như tới 100 thước, đã hoàn toàn xây dựng xong, dụng cụ bên trong cùng đã trang bị hoàn chỉnh.

Toàn bộ bên trong Kim Tự Tháp cộng chia thành ba mươi tầng, mỗi một tầng đều có công dụng chuyên môn.

Mà trong thời gian một tuần này, Tiêu Hoằng gần như cùng đã huấn luyện xong 300 Chế văn sư do Mặt Thẹo tuyển chọn ra. Sau đó nắm bắt thời gian, khoảnh khắc không ngừng bắt đầu điên cuồng chế tạo Ma Văn Tinh Độc.

Hiệu suất sản xuất ở nơi này, không kém chút nào so với trên Nỗ Niết Tư Tinh. Đây là ưu thế của Tinh Độc và Ma Văn Tinh Độc, chỉ cần nắm giữ toàn bộ kỹ thuật, tùy ý đều có thể tiến hành chế tạo.

Lại trôi qua thời gian một tháng, Ma Văn Tinh Độc trong tay Tiêu Hoằng đã tích tụ tới 300 vạn cái, sau đó đều trang trí trở thành hình dáng của Ma Văn Thiên Đường, rồi cho vào hộp.

Giá tiêu thụ những Ma Văn này, Tiêu Hoằng căn bàn không ấn định, trải qua thời gian một tháng trầm tư, Tiêu Hoằng không chỉ là hy vọng thu gom tiền của Tiệp Tây Á Vương Quốc, mà còn hoàn toàn triệt để thông qua Ma Văn Tinh Độc, chiếm lấy toàn bộ Tiệp Tây Á Vương Quốc, để cho quý tộc nhân viên quan trọng bọn họ đi sống trong mơ mơ màng màng đi, để người Lạc Đan Luân đi tiếp quản vùng đất màu mỡ kia.

Ngay lúc Tiêu Hoằng đứng ở một góc nhà xưởng chế văn, nhìn một lượng lớn Ma Văn Tinh Độc đang cho vào hộp bảo tồn. Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng, bỗng dưng truyền đến một hồi chấn động, thỉnh cầu gọi chính là Tư Kiều.

Trong một tháng này, Tư Kiều đã liên tục gọi Tiêu Hoằng không dưới ba lượt, hai lần trước là mời Tiêu Hoằng đến Tiệp Tây Á Vương Quốc làm khách một lần sau là hy vọng A Cổ Thần có thể làm tín ngưỡng quốc gia của Tiệp Tây Á Vương Quốc, nói trắng ra chính là thành lập quốc giáo. Tuy nhiên, toàn bộ bị Tiêu Hoằng cự tuyệt, vẫn như trước bày ra một bộ dáng “lạt mềm buộc chặt” kia.

Bởi vì Tiêu Hoằng đã có chút hiểu biết về tính tình của người Tiệp Tây Á, những quốc gia nhỏ của Bắc Áo liên hợp thể thường lui tới, đều là dán trên mặt bọn họ: Thật sự rất ghế tởm Tiệp Tây Á Vương Quốc, Tiêu Hoằng cố tình phải đảo ngược lại.

- Tư Kiều bệ hạ! Xin hỏi có chuyện gì?

Tiêu Hoằng tiếp nối liên lạc, lẳng lặng đứng ở tại chỗ, thậm chí không có ngay mặt với Tư Kiều, lên tiếng hỏi. Trong giọng điệu tràn ngập lạnh giá, uy nghiêm và cao cao tại thượng.

Nhìn lại Tư Kiều, thời điểm này trên mặt biểu tình thật phức tạp, có kính sợ, có lo lắng, cũng có vài tia khẩn cầu ở trong đó.

- Bái kiến Đại Tế Ti! Tại hạ Tư Kiều có một chuyện muốn nhờ!

Tư Kiều nói, trên mặt vô cùng cung kính:

- Nếu là chuyện thiết lập quốc giáó, ta hy vọng hoãn chậm lại. Tự tiện đem danh hiệu của A Cổ Thần thiết lẬp ở một quốc gia, ta lo lắng dưới mù quáng sẽ làm cho A Cổ Thần bị khinh nhờn! Ngài hẳn cũng biết, bất kỳ một quốc gia nào cũng đều có con dân không an phận thủ thường!

Tiêu Hoằng tỏ thái độ rất rõ ràng nói.

- À! Chuyện quốc giáo có thể tiến hành bàn bạc sau. Lần này, là ta thỉnh cầu Đại Tế Ti cứu mạng!

Tư Kiều xoa xoa tay, vẻ mặt cầu xin nói.

- Này! Có chuyện gì xin cứ nói ra, A Cổ Thần rất có đức, chỉ cần có thể giúp được, A Cổ Thần sẽ ban ân điển cho ngài!

Tiêu Hoằng bày ra một bộ dáng nhân từ nói.

- Vậy ta xin nói thẳng: Đêm qua, con trai thứ 15 của tại hạ, bất hạnh gặp phải tai nạn xe cộ, hiện giờ sinh mệnh đang bị đe dọa. Dược sư hoàng gia của ta nói, dù có giữ được tính mạng, cũng sẽ biến thành tàn phế. Ta cũng không giấu ngài, Tư Ninh con thứ 15 của ta, là ta quan tâm nhất trong tất cả đứa con. Nó không giống ta, cũng không giống như các huynh đệ nó, mong ràng Đại Tế Ti cứu Tư Ninh con ta! '

Tư Kiều nói, mặt đầy vẻ sầu lo. Tuy rằng hắn cực lực áp chế, nhưng nhìn bộ dáng vẫn có thể thấy được trong lòng hắn đang nóng như lửa đốt.

Tiêu Hoằng nghe nói như thế, thần sắc, cử chỉ không có chút biến hóa, làm cho người ta có một lo�� cảm giác rất bí hiểm.

❤đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện

- Chuyển hình ảnh hắn bị thương cho ta xem qua!

Tiêu Hoằng suy nghĩ một lát, nói tiếp.

- Ừm!

Tư Kiều vội vàng lên tiếng, rồi phát ra mấy tấm hình. Chỉ thấy Ma Văn Xa xa hoa của Tư Ninh kia lái đều đã bẹp dúm, mà người không chết thật đúng là kỳ tích, về phần Tư Ninh, đại khái bộ dáng chỉ có hơn hai mươi tuổi, đùi phải gần như đã không có, cánh tay phải cũng đứt rời, tám chín phần mười không sống được, trên người lại cắm mấy mảnh vỡ kim loại, vô cùng thê thảm.

Nếu là Dược sư ưu tú, đúng vậy, có thể giữ lấy tính mạng của Tư Ninh, nhưng không có cách nào làm cho hắn hoàn toàn phục hồi như cũ.

- Nghĩ tình trong lòng ngài còn có thiện niệm, phúc đức chưa hết, ta đại biểu A Cổ Thần giúp ngài một lần!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại.

- Đa tạ, đa tạ! Vậy khi nào thì ngài sẽ tới, ta sắp xếp đội nghênh đón ngài!

Tư Kiều nói tiếp.

- Không cần nghênh đón, ta không thích hưng sư động chúng!

Tiêu Hoằng nói xong, liền cất liên lạc.

Thấy hình ảnh Tư Kiều biến mất, Ba Lạp Cam bỗng nhiên đi vào bên cạnh Tiêu Hoằng nói:

- Lão đại! Ngài định thực đi cứu đứa nhỏ không hay ho kia ư?

- Đúng vậy, ta đã nói rồi, A Cổ Thần rất có đức!

Tiêu Hoằng lên tiếng nói từng chữ một.

- Thôi đi, lão đại! Đừng nói với ta, chính ngài đều bị mình lừa! Nào có cái gì A Cổ Thần chứ!

Ba Lạp Cam nói tiếp. Ở chung với Tiêu Hoằng lâu ngày như vậy, tuy rằng đối với Tiêu Hoằng còn có chút kiêng kỵ, nhưng cũng không còn câu nệ giống như trước.

- Tin thì có, không tin thì không có!

Tiêu Hoằng đáp lại một câu, tiếp theo liền lấy ra một cái Ma Văn thông tin, phân phó cho người Lạc Đan Luân trú ở trong Tiệp Tây Á Vương Quốc, đi mua sắm một ít tài liệu, trong đó không thể thiếu tự nhiên chính là thằn làn bình thường nhất.

Về phần Ma Văn kích hoạt cơ nhân và Ma Văn phân liệt tế bào, Tiêu Hoằng vẫn còn có.

Theo Tiêu Hoằng đơn giản phân phó vài câu, Tiêu Hoằng liền trực tiếp đi ra chế văn nhà xưởng, tiến vào trong Phù Du Hào, sau đó mang theo Ba Lạp Cam với Mạch Khắc, khoảnh khắc không ngừng, hướng tới hệ Hằng tinh Bái Cam mà đi.

Trải qua một ngày rưỡi đi đường, đoàn người Tiêu Hoằng một lần nữa bước vào bên trong vương điện Tiệp Tây Á.

Thấy Tiêu Hoằng phong trần mệt mỏi tới nơi, không thể phủ nhận Tư Kiều đã cảm động đến rơi nước mắt. Trước đó dù ràng trả giá cao trên trời mời Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng cũng không hề quan tâm tới, hôm nay biết được Tư Ninh gặp nạn rồi lại không hề ngại xa vạn dặm đi tới, sao Tư Kiều có thể không cảm động cho được?

“Quả nhiên là người có tu vi cực cao a.” Trong lòng Tư Kiều cảm khái hàng nghìn hàng vạn, tiếp theo vội bước liền tiếp lên phía trước, trước mắt chúng quý tộc, cúi mình chín mươi độ trước Tiêu Hoằng, có thể nói là làm đại lề:

- Đại Tế Ti vì tiểu nhi mà khẩn cấp tới đây, tại hạ cảm động đến rơi nước mắt!

- Những gì khác không cần nhiều lời, lệnh Vương tử Tư Ninh đâu?

Tiêu Hoằng cũng không nói lời vô nghĩa, gọn gàng đứt khoát hỏi.

- À... Xin theo ta!

Tư Kiều tự nhiên cũng không dám trì hoãn, liền vặn vẹo thân thể béo phì, cũng không cần người hầu nâng đờ, đi thẳng đến sở điều trị hoàng gia.

Vì bảo đảm sức khỏe cho, chính mình, toàn bộ Dược sư bên trong sở điều trị hoàng gia, thuần một sắc toàn bộ đều là Dược sư tinh anh của Bắc Áo liên hợp thể, Tư Kiều tiêu phí khoản tiền lương kếch xù mời bọn họ tới, hơn nữa trang bị toàn bộ đều là dụng cụ điều trị theo quy cách cao nhất.

Trên thực tế, những Dược sư này cũng thật sự không phải bất tài, đối mặt với thương thế cực độ nghiêm trọng của Tư Ninh, đã cố gắng tạm thời giữ lại tính mạng, tuy nhiên cũng chỉ là miễn cưỡng.

Bước vào sở điều trị vô cùng xa hoa sạch sề, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy từng hộ sĩ giống như bồ câu trắng, cùng với Dược sư một thân áo trắng, không ngừng vội vã bận rộn. Ngăn cách một tấm thủy tinh che kín, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, nằm ở trên giường bệnh, đùi phải, cánh tay phải đã hoàn toàn bị đứt rời, cả người xem ra đang hấp hối, suy yếu không chịu nổi.

Nhìn thấy Tư Kiều xuất hiện ở cửa phòng bệnh, ba gã Đại dược sư hoàng gia cấp bậc Đại Ngự Sư, liền vô cùng cung kính cúi người chào vẻ mặt cung kính, ở trong mắt bọn họ Tư Kiều là vua, cũng là một Đại lão bản hào phóng.

- Bái kiến, bệ hạ!

Trong đó một gã Dược sư lớn tuổi cung kính nói với Tư Kiều. Hắn đúng là Đồ Lỗ Thủ tịch Dược sư ở nơi này.

Dư quang khóe mắt cố ý hay vô tình liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Không có sai, quý nhân quan to ở nơi này, bởi vì Ma Văn Tinh Độc mà quỳ bái Tiêu Hoằng, nhưng với Đồ Lỗ cùng với các Đại dược sư nơi này đều là tràn ngập cảnh giác đối với Ma Văn Tinh Độc, nên luôn cảm thấy Tiêu Hoằng chính là một tên giả danh lừa bịp, nhưng lại không dám nói thẳng ra. Dù sao bọn hắn là đến kiếm tiền, mà không phải tới tạo không thoải mái cho Tư Kiều.

- Hiện tại Vương tử thập ngũ, như thế nào?

Tư Kiều lộ vẻ lo lắng hỏi. Vẫn là câu nói kia, Vương tử thập ngũ Tư Ninh, trên cơ bản chính là con trai Tư Kiều thương yêu nhất, không nghĩ tới lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy.

- Tính mạng giữ được, tuy nhiên cánh tay phải và đùi phải hư hao nghiêm trọng, đã không thể bảo toàn!

Đồ Lỗ hết sức chân thành đáp lại. Trên thực tế, hắn đã một ngày một đêm không có chợp mắt.

- Vậy chính là nói, hoàng tử thập ngũ của ta sau này phải biến thành tàn phế sao?

Tư Kiều nói tiếp, đồng thời chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

- Đúng vậy!

Đồ Lồ tạm dừng một chút, cẩn thận đáp.

Lại nhìn Tư Kiều, thời điểm này đã dời ánh mất khẩn cầu nhìn ngay Tiêu Hoằng. Đứa con yêu quý của mình biến thành tàn phế, thân là một phụ thân, đối mặt với đứa con phải trở thành tàn phế, có thể nào không lo lắng?

- Không sao! Lệnh Vương tử tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ta đại biểu A Cổ Thần có thể ban thưởng cho hắn một cánh tay cùng một cái chân, để hắn một lần nữa phục hồi như cũ!

Tiêu Hoằng đứng thẳng tắp ở tại chỗ, nói từng chữ một, bên trong giọng điệu tràn ngập một loại Thần ban ân điển.

- Thật sự?

Tư Kiều đối với Tiêu Hoằng đã rất tin tưởng, không nghi ngờ gì, hai mắt không kìm được hiện lên một chút tia sáng.

Nhìn lại Đồ Lỗ cùng với hai gã Đại dược sư phía sau hắn, tuy rằng thần sắc chưa động, nhưng trong lòng đã bắt đầu chửi thầm. Bọn họ tin tưởng vững chắc Tiêu Hoằng chỉ là một người bình thường, như thế nào có thể làm cho chân tay gãy đoạn phục hồi như cũ, khoác lác củng phải có giới hạn chứ?

- Sứ giả của A Cổ Thần, chưa bao giờ nói dối!

Tiêu Hoằng như trước bình ổn, giọng điệu bình thản đáp lại:

- Thời điểm ta ban cho Vương tử thập ngũ cánh tay và chân, ta hy vọng mọi người tránh đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play