Có thể nói giờ này khắc này Trần lão bản gần như đã bắt đầu thống trị cửa hàng Dược Văn ở Tiểu Lung Thành.
Nhưng mà, ngay lúc Ma Văn Xa xa hoa của Trần lão bản chậm rãi dừng lại ở cửa hàng Ma Văn Tiểu Lung, Trần lão bản lại đột nhiên phát hiện tổng bộ Cửa hàng Dược Văn Trần Thị ở phố đối diện, đã vây đầy người, dường như là đang xem náo nhiệt.
Thông qua khe hở giữa đám đông người, Tiêu Hoằng, Trần lão bản có thể nhìn thấy rành mạch, trong cửa hàng Dược Văn to lớn, hai người đang ngã nằm trong vùng máu. Trong đó một người là nhân viên cửa hàng, người kia là một người xa lạ.
- Chết tiệt!
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần lão bản không kìm được nhỏ giọng phát ra tiếng chửi thề như thế, tiếp theo liền đi xuống Ma Văn Xa.
- Trần lão bản! Cần hỗ trợ không?
Tiêu Hoằng ôm vai Trân Trân, nhỏ giọng hỏi.
Nghe nói như thế, trong lòng Trần lão bản chợt căng thẳng, vội vàng phất tay áo nói:
- Không... Không... Không cần!
Trần lão bản tự nhiên biết trước chiếu cố của Tiêu Hoằng là như thế nào! Vừa nghĩ tới Hàn Vinh, Hàn Địch, Thiết Hùng trước đây, Trần lão bản liền cảm thấy da đầu run lên.
Nói xong, Trần lão bản liền đi thẳng qua đường, tiến vào bên trong cửa hàng của mình. Tiêu Hoằng nhìn thấy cảnh này, hơi tạm dừng một lát bảo Trân Trân chờ một chút, rồi cũng chậm rãi đi ra ngoài.
Xuyên qua đám người xem náo nhiệt, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy rõ ràng bên trong cửa hàng Dược Văn, một chỗ quầy đã bị đập phá, trên năm tay Uông Võ cũng có dính vết máu, vẻ mặt tức giận.
Mà ở một bên khác trong cửa hàng, một tên dáng người hơi mập mạp không cao, đang vẻ mặt hung ác, ngồi ở phía trên một cái ghê, phía sau đi theo bảy tám gã tiểu đệ, đồng dạng vẻ mặt hung ác. Tuy nhiên, tại đây sau vẻ hung ác lại tràn ngập vẻ nhát gan.
Uông Võ dưới chỉ dậy của Tiêu Hoằng liên tục nửa năm, đã đạt tới Ngự Giả cấp một. Thậm chí Tiêu Hoằng còn chế tạo cho hắn mấy cái Chiến Văn cấp bậc Ngự Giả. Kể từ đó, ở Tiểu Lung Thành gần như đã xem là một cường giả thực lực không tầm thường.
Đồng dạng cũng toàn quyền quản lý công việc thường quy của cửa hàng Dược Văn. Trên cơ bản Trần lão bản không ở đây, Uông Võ chính là lão đại.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trần lão bản bước vào cửa hàng Dược Văn, lớn tiếng hỏi.
- Nghĩa phụ! Mấy tên tiểu tử này có ý định đến gây sự!
Uông Võ chỉ chỉ tên mập mạp kia giọng điệu âm trầm nói, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.!,
- Ai gây sự chứ! Cũng không nhìn lại nhân viên cửa hàng của các ngươi có thái độ gì?
Tên mập mạp bỗng nhiên lên tiếng, tiếp theo cố ý vạch áo lộ ra hình xăm ở trên ngực.
- Ngươi một hơi thử mười hai cái Dược Văn, mỗi một cái dùng một cỗ, còn không mua, làm vậy có ý gì? Nhân viên cửa hàng chúng ta chỉ hỏi ngươi một câu, mua không mua? Ngươi liền đánh hắn. Nói cho các ngươi biết, hôm nay không nói rõ sự tình, các ngươi ai cũng đừng nghĩ ra khỏi đây!
Uông Võ chỉ vào mũi tên mập mạp, lạnh lùng nói.
- Đừng nghĩ đi? Nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi không bảo đảm đền bù tổn thất cho ta, ta còn không đi đâu. Hơn nữa không thấy à, ta đã thông báo cho Sở cảnh vệ!
Tiểu mập mạp lắc lắc Ma Văn thông tin trong tay nói.
- A, tìm Sở cảnh vệ? Tên mập mạp kia, thật đúng là cho rằng ta sợ ngươi sao? Cũng không hỏi xem danh tiếng của lão Trần ta ở Tiểu Lung Thành. Ở chỗ ta này giương oai, ngươi còn quá non nớt!
Trần lão bản liếc mắt nhìn Uông Võ một cái, lại nhìn tên mập mạp, vẻ mặt hơi giận nói.
Tên mập mạp ngồi ở trên ghế, thấy Trần lão bản căn bản là không bị mình hù dọa, hoặc ít hoặc nhiều có chút không vững dạ.
Tên mập mạp này cũng không phải người ở Tiểu Lung Thành, mà là người của Bắc Lâm Thành cách Tiểu Lung Thành một khoảng cách. Hôm nay hắn nghe nói Dược Văn của Tiểu Lung Thành không tệ, liền định mua sắm một ít. Có lẽ là ở Bắc Lâm Thành kiêu ngạo quen tính, kết quả lại phát hiện, Cửa hàng Dược Văn Trần Thị căn bản là không nể nang mình.
Tuy nhiên, dù trong lòng có chút chột dạ, nhưng tên mập mạp vẫn là bày ra một bộ tàn khốc, hùng hổ nói:
- Thật kiêu ngạo mà! Các ngươi có biết ta rốt cuộc là ai hay không? Cũng không ngại nói cho các ngươi biết...
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Không đợi tên mập mạp nói xong, Tiêu Hoằng xuyên qua đám người, giọng điệu bình thản hỏi.
Nói không khoa trương chút nào, nhìn thấy Tiêu Hoằng một thân áo vải bố chậm rãi đi đến, Trần lão bản và Uông Võ đều tóc tai dựng lên. Nhất là Trân lão bản, suýt nữa trực tiếp ngất đi.
Không sai, trên danh nghĩa sản nghiệp của Trần lão bản đều là của chính Trần lão bản, nhưng chỉ có Trần lão bản và Uông Võ mới biết rất rõ ràng rốt cuộc ai mới là lão đại.
Cho tới nay, chuyện Tiêu Hoằng hỏi đến cũng không nhiều lắm, thật sự một chút cũng không hỏi tới, nhưng phàm là hỏi đến, người có ý đô tìm tới gây phiền toái, toàn bộ chết sạch, không một người nào may mắn thoát khỏi.
Tuy rằng những người này trước mắt rất đáng giận, nhưng tội cũng không đến mức phải chết. Mà trọng yếu hơn là, Trần lão bản thật sự không muôn làm to chuyện.
- Ngươi là ai, tới đây có chuyện gì? Đi ra ngoài cho ta!
Tên mập mạp thấy Tiêu Hoằng ăn mặc rất bình thường, một bộ dáng quê mùa, hắn không một chút khách sáo nói, tiếp theo liền vươn tay đẩy Tiêu Hoằng một cái.
Nhưng mà, lại kinh ngạc phát hiệu, thân thể Tiêu Hoằng nhìn như bình thường kia, giống như một cây cột sắt. Chẳng những không có đẩy Tiêu Hoằng nhúc nhích mảy may nào, ngược lại chính mình thối lui mấy bước.
- Này...
Trong lòng tên mập mạp không kìm được bật thốt ra như thế. Một lần nữa ánh mắt nhắm nhìn ngay Trần lão bản, trong lòng tên mập mạp hơi phát lạnh, chỉ thấy biểu hiện của Trần lão bản và Uông Võ đối với Tiêu Hoằng, rõ ràng đầy vẻ cố kỵ.
- Vịtiểu ca này! Cho ta một chút mặt mũi thế nào? Không cần ở nơi này làm lớn chuyện, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ đi, hòa khí phát tài!
Tiêu Hoằng bình thản nói. Sau đó từ trong túi lấy ra mười kim tệ, đưa qua:
- Mọi người đều có tổn thất, mười kim tệ này coi như tiền thuốc men, như thế nào?
Lại nhìn tên mập mạp thấy bộ dáng bình thản của Tiêu Hoằn, lại thấy vẻ mặt căng thẳng của Trần lão bản và Uông Võ đối với Tiêu Hoằng, cũng đều không phải là không thức thời.
- Một khi đã như vậy, chuyện này coi như xong!
Tên mập mạp tiếp nhận kim tệ, lại liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, rồi bảo thuộc hạ rời đi.
Đợi đoàn người tên mập mạp đi xa, Tiêu Hoằng chậm rãi ngồi xuống trước mặt nhân viên cửa hàng, đơn giản kiểm tra một chút miệng vết thương, rồi phân phó cho Uông Võ, đưa hắn vào phòng trong tiến hành xử lý. Tháng này cộng thêm tiền lương 10 ngân tệ, xem như bồi thường.
- Từ đại sư! Chuyện này mong rằng ngài đừng để trong lòng a!
Trần lão bản đi vào bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng nói.
- Yên tâm đi! Ta sẽ không động tới bọn họ!
Tiêu Hoằng đáp lại giọng điệu bình thản:
- Hiện tại ta rất muốn tích chút phúc đức cho Tiểu Tiểu Bạch. Nếu Tiểu Tiểu Bạch có thể ra đời bình an, lớn lên khỏe mạnh, ta tình nguyện vĩnh viễn không giết người nữa!
Nói xong, Tiêu Hoằng liền xoay người đi ra cửa hàng Dược Văn, vô cùng bình thản đi tới Ma Văn Xa xa hoa, sau đó thật cẩn thận đố Trân Trân xuống đi vào Thương Trường Bách Hóa Tiểu Lung.
Có thể nói, từ đầu đến cuối, Tiêu Hoằng một chút cũng không muốn trở thành ma. Tiêu Hoằng chỉ muốn làm một người bình thường! Trân Trân xuất hiện, Tiểu Tiểu Bạch xuất hiện, giờ khắc này, Tiêu Hoằng đã cảm nhận được cuộc sống của mình đang giống như một người bình thường.
Không có cừu hận, không có giết chóc, không có a dua dối trá, có chăng chỉ có bình thản, dịu dàng và nỗi chờ mong kia.
Đối với hết thảy hết thảy, Tiêu Hoằng quý trọng Trân Trân gấp đôi.
Nữ nhân, bất kể là Trân Trân hay là bất kỳ một nữ nhân nào khác, hai chữ dạo phố này đối với các nàng mà nói, dường như đều có ma lực hấp dẫn đặc biệt.
Trân Trân mang thai bụng lớn, đi dạo vòng quanh ở Thương Trường Bách Hóa Tiểu Lung suốt ba tiếng, mới vui mừng hớn hở, vẻ mặt thỏa mãn từ bên trong thương trường đi ra.
Lúc này chỉ thấy hai tay Tiêu Hoằng, bao túi lớn có nhỏ có, đã không dưới hai mươi cái, có mua cho Tiểu Tiểu Bạch, có là mua cho Trân Trân.
Đối với chuyện này, sắc mặt Tiêu Hoằng cũng không có biến hóa gì quá lớn, cứ như vậy đi theo làm thân con bò già khiêng xách.
Trần lão bản đứng ở trong Cửa hàng Dược Văn Trần Thị phố đối diện, thấy Tiêu Hoằng để từng túi từng bao vào trong cốp chứa phía sau Ma Văn Xa, trên mặt cũng hiện lên vẻ tươi cười mờ nhạt. Hắn thật đúng là còn nhớ rõ bộ dáng của Tiêu Hoằng khi mới đến đây, vừa chật vật vừa lạnh như băng. Mà hiện tại hắn có thể từ trên người Tiêu Hoằng cảm nhận được, đã không còn chút lạnh lùng nào, dường như trở nên bình dị gần gũi hơn rất nhiều, trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Đây dường như mới là Tiêu Hoằng, hoặc là nói đây đã không còn là Tiêu Hoằng trước kia.
Tuy nhiên, bất kể là còn có phải hay không, Tiêu Hoằng chưa từng có lúc nào hạnh phúc như vậy.
Thật cẩn thận đỡ Trân Trân lên Ma Văn Xạ, Tiêu Hoằng liền hấp tấp mở ra cửa xe bên kia bước vào trong đó, sau đó gật gật đầu với bảo tiêu.
Ngay sau đó, Ma Văn Xa nghênh ngang mà đi hướng về Thạch Đông Thôn.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều mùa thu chiếu trên ruộng lúa mạch vàng óng ánh, Thạch Đông Thôn vẫn như trước là cảnh vật yên tĩnh và an bình.
Phía trên ruộng lúa bằng phẳng chỉ có những hình người bù nhìn nhẹ lay động theo gió, hoàng hôn những ngày mùa thu đã hơi lạnh.
Giờ phút này, ở bên trong nhà đá trên triền núi, Trân Trân đang thay bộ trang phục phụ nữ có thai mới mua về, nhìn lại Tiêu Hoằng cứ như vậy “mặt dày mày dạn” dán sát tai vào cái bụng hở ra của Trân Trân, lẳng lặng nghe thanh âm bên trong, trên mặt thỉnh thoảng hiện lên vẻ tươi cười ngây ngốc. Ngoài cửa sổ ánh mắt trời chiều chiếu rọi trên mặt Tiêu Hoằng, làm cho người ta có cảm giác, giống như một đứa trẻ mới lớn.
- Tiên sinh tóc bạc! Ngài càng ngày giống một đứa nhỏ nha!
- Vậy muội thích tiên sinh tóc bạc trước kia hay là hiện tại!
Tiêu Hoằng dịu dàng hỏi.
- Đều thích cả!
Trân Trân toát ra vẻ mỉm cười ngọt ngào nói. Sau đó cũng không để ý tới hành động như đứa nhỏ của Tiêu Hoằng kia, bắt đầu tự mình sửa sang lại một bộ lại một bộ quần áo trẻ con, màu sắc khác nhau, kiểu dáng cũng không giống nhau. Tiểu Tiểu Bạch còn chưa có ra đời, gần như cả Tiêu Hoằng và Trân Trân đã chuẩn bị cho nó mấy chục bộ quần áo, thậm chí còn có món đồ chơi vân vân.
Nơi nơi đều tràn ngập tình yêu thương của cha mẹ dành cho đứa con.
Điều này cũng không có gì đáng nói, Tiêu Hoằng từ rất nhỏ vốn đã không có người thân, Trân Trân cũng như thế, hai người trải qua ở quá khứ có lẽ cách biệt một trời một vực, nhưng điểm khởi đầu dường như đều giống nhau.
Nhưng Tiểu Tiểu Bạch xuất hiện, không thể nghi ngờ đã cứu vớt bọn họ đi ra từ trong quá khứ đơn độc, nhất là Tiêu Hoằng, Tiếu Tiếu Bạch cũng giống như trong sa mạc mênh mông vô bờ kia hiện lên một ốc đảo.
Tiểu Tiểu Bạch là người thân chung của Tiêu Hoằng và Trân Trân, là thân nhân duy nhất.
Mà Tiêu Hoằng thậm chí cùng nguyện ý vì Tiểu Tiểu Bạch buông bỏ hết thảy, chỉ muốn chăm sóc nó. Đây có lẽ chính là một loại trách nhiệm của người làm cha, không muốn để nó rơi vào thống khổ mất đi cha mẹ. Giờ khắc này, trong lòng Tiêu Hoằng, tràn ngập hy vọng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT