Đồng thời vừa làm sạch lòng ruột Tuyết liên kê ánh mắt Tiêu Hoằng vừa không ngừng nhìn chằm chằm sách nấu ăn ở bên cạnh, trên đó giới thiệu chính là hầm sườn non gà.

Thông qua cửa phòng rộng mở, Trân Trân nhìn thân thể cao lớn của Tiêu Hoằng kia, giống như một con gấu chó lớn, bận bịu tới lui trong phòng bếp có vẻ vụng về, để chăm sóc cho mình, trên mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tươi cười ngọt ngào.

- Tiên sinh tóc bạc! Muốn giúp hay không?

Trân Trân cười khanh khách nói.

- Muội cứ ngồi yên đó đi! Nhớ kỹ a, sau này tận khả năng tránh ngồi chồm hổm, không tốt cho thai nhi!

Tiêu Hoằng không có nhìn Trân Trân, mắt nhìn thực đơn, lại nhìn Tuyết liên kê trước mắt, lại lần nữa bắt đầu bận bịu túi bụi.

Không thể phủ nhận, Tiêu Hoằng có thể nói là bác học, nhưng về mặt nấu ăn cũng chỉ giới hạn nấu nướng đơn giản, đối với loại thức ăn tinh tế này, Tiêu Hoằng thật đúng là không am hiểu cho lắm.

Trân Trân cũng không có nói cái gì thêm, vẻ mặt ngọt ngào, cầm lấy một trái Ân Quả, cắn một miếng, quả thực mềm ngọt thơm ngon, trong vị ngọt có hơi chưa, no đủ nhiều nước, bất kể là hương vị hay là dinh dưỡng, cũng không phải hoa quả bình thường có thể sánh bằng được.

- Tiên sinh tóc bạc! Đây là trái cây gì, ăn ngon lắm!

Trân Trân nói với Tiêu Hoằng.

- Thích ăn, ngày mai ta lại đi hái tiếp!

Bên trong phòng bếp truyền ra tiếng của Tiêu Hoằng, tiếp theo lại là thanh âm nồi niêu xoong chảo va chạm liên tiếp.

- Tiên sinh tóc bạc! Thật sự không cần giúp sao?

Trân Trân một lần nữa hỏi.

- Không cần! Muội cứ ngồi yên đó là được!

Tiêu Hoằng đáp.

Cứ như vậy, vốn chỉ cần một giờ là có thể dư dả làm các món ăn, mà thẳng đến mặt trời xuống núi, Tiêu Hoằng mới tính là hoàn thành, một nồi sườn non gà hầm, còn có một đĩa măng xào, tuy nhiên đã hơi có chút khét.

Thoạt nhìn thực cố gắng, nhưng so với tay nghề của Trân Trân, rõ ràng không ở cùng một cấp bậc.

- Hôm nay phát huy có chút thất thường, tuy nhiên, cũng không mất mặt lắm. Hôm nay tạm thời như vậy đi, ta trước luyện tập qua mấy ngày thì tốt rồi!

Tiêu Hoằng lau mặt đầy mồ hôi, cười gượng hai tiếng nói.

- Xem hình dáng coi bộ ăn rất ngon đây!

Trân Trân cười cười nói, sau đó liền theo thói quen xới cơm cho Tiêu Hoằng.

Tuy rằng Tiêu Hoằng nấu cơm trình độ bình thường, nhưng Trân Trân vẫn là ăn rất ngon miệng, trong lòng lại vô cùng hạnh phúc.,

Sau khi ăn xong, Tiêu Hoằng liền nắm bàn tay nhỏ bé của Trân Trân, đi dạo vòng vòng trên đường phố Thạch Đông Thôn. Sau khi ăn xong đi tản bộ rất tốt cho thân thể.

Thôn dân đi ngang qua, nhìn Tiêu Hoằng sóng vai đi dạo với Trân Trân, cũng đều đi tới bắt chuyện, toàn bộ toàn cảnh có vẻ vô cũng thích ý.

Nhất là gió nhẹ phất qua, mang đến một chút hơi mát, lại làm cho thân mình cảm thấy vô cùng thoải mái.

Về phần các thôn dân, thậm chí đã bắt đầu gom góp vải vóc từng nhà, làm bộ áo trăm nhà cho Tiểu Tiểu Bạch.

Còn Trần lão bản đứng ở cửa nhà nhìn Tiêu Hoằng và Trân Trân, lại vỗ ngực cam đoan, nếu Tiểu Tiểu Bạch là con trai, liền gả Hương Hương trong nhà cho làm vợ.

- Trần lão bản! Ngươi nói chuyện đùa gì vậy chứ? Hương Hương nhà ngươi đã tám tuổi rồi, Tiểu Tiểu Bạch nhà người ta tương lai như thế nào cùng phải tìm một mỹ nữ giống như mẫu thân hắn, vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp để làm vợ chứ!

A Kim đứng ở bên cạnh Trần lão bản, cười ha hả nói.

- Ngươi biết cái gì, ta nói cho ngươi biết, nữ nhân chuyện này lớn hơn một chút, biết cưng chiều hơn biết không? Nữ lớn hơn ba bằng ôm đống vàng, ngươi chưa từng nghe qua sao? Lớn hơn tám chín tuổi, chính là ôm ba khối vàng!

Trần lão bản bày ra một vẻ mặt nghiêm túc nói, đồng thời giơ ra ba ngón tay.

- Nói thật dễ nghe! Vậy sao ngài không tìm một nữ nhân so với mình lớn hơn chín tuổi làm vợ? Có phải không, Trần phu nhân?

Lão bản nương Hạnh Hoa liếc mắt nhìn Trần phu nhân, nói.

Trong lúc nhất thời, bên đường nhà của Trần lão bản đã vây đầy thôn dân, chủ đề mọi người bàn luận chính là Tiểu Tiểu Bạch.

Gần như một giờ qua đi, Tiểu Tiểu Bạch còn chưa ra đời, đã có hơn bảy người mẹ nuôi, sáu người cha nuôi, còn có ba người chuẩn làm vợ.

Tiêu Hoằng và Trân Trân cứ như vậy tay nắm tay, đứng ở giữa đám người, khi thì cười vui theo thôn dân, khi thì dáng vẻ lộ ra một chút ngọt ngào.

Giờ khắc này, Tiêu Hoằng đã từng chút từng chút cảm nhận được, chính mình dường như càng ngày càng sống giống như một người bình thường, mà không phải Ma đầu khát máu trước kia.

Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng tràn ngập cảm kích với ông trời.

Chỉ cần Tiểu Tiểu Bạch có thể ra đời bình an, có thể sống cường kiện khỏe mạnh, Tiêu Hoằng phải trả giá bất cứ gì đều nguyện ý. Một loại tình hoài của người làm cha quanh quẩn ở đáy lòng Tiêu Hoằng.

Thậm chí Tiêu Hoằng tân tân khổ khổ thời gian rất lâu, tìm kiếm thu thập xong về tài liệu của Đại Ngự Sư cấp năm, đều vẫn gác lại ở trong tủ trữ vật, không có tiến hành chế tạo.

Bởi vì điều đó đối với Tiểu Tiểu Bạch dường như cũng không có trợ giúp gì. Hiện tại Tiêu Hoằng đang từng chút từng chút thực hiện chức trách của một trượng phu, một phụ thân, mặc dù có chút mệt nhọc nhưng lại khiến Tiêu Hoằng tràn ngập chờ mong.

Chờ mong khoảnh khắc Tiểu Tiểu Bạch sinh ra, chờ mong ngày Tiểu Tiểu Bạch gọi Tiêu Hoằng bằng ba ba kia.

Lại là liên tiếp ba tháng qua đi, tần suất Tiêu Hoằng đi hang động linh thú đã càng ngày càng ít. Ngẫu nhiên có đi cũng là thu thập một ít tài liệu linh thú cho Trần lão bản, hoặc là thu thập một ít vật phẩm bô dường cho Trân Trân.

Đồng thời Trân Trân đã có thai gần năm tháng, bụng cùng đã dần dần lớn lên, đồng thời đổi mặc một bộ quần áo phụ nữ mang thai màu hồng nhạt, sau đó nhẹ nhàng đỡ bụng, đi tới đi lui trong phòng khách.

Tuy rằng không thể chạy nhảy như trước, nhưng Trân Trân luôn là vẻ mặt vui mừng, đồng thời càng ngày càng có chút ý vị của nữ nhân.

Nhìn lại Tiêu Hoằng, đang ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng bếp, bên cạnh nồi thức ăn sôi sục trên bếp lửa, vẻ tàn khốc trên mặt không còn sót lại chút gì, làm cho người ta có cảm giác giống như một người chủ gia đình cần mân, toàn thân tràn ngập không khí ôn hòa, không có mảy may xao động.

Giờ phút này trong tay Tiêu Hoằng đang cầm một cái dao nhỏ, trên một tấm ván gỗ, không ngừng tước ra hình dạng giống như kiếm gỗ, có vẻ vô cùng cẩn thận.

Ở một góc phòng bếp, có đồ chơi ngựa gỗ do Tiêu Hoằng tự tay dùng gỗ chế thành, cũng có tượng điêu khắc gỗ đủ loại kiểu dáng, hầu hết đều là động vật nho nhỏ đáng yêu.

Ở bên trong phòng ngủ, còn có xe trẻ con, giường trẻ con do Tiêu Hoằng tự tay chế tạo. Bày biện cả trăm bộ quần áo trẻ con đủ màu sắc, có mua về từ Tiểu Lung Thành, cũng có Trân Trân tự tay chế tạo. Thậm chí còn có một bộ quần áo dùng vải vụn may lại, chính xác 100 miếng vải vụn, là của các thôn dân góp vải nối lại may thành.

Năm phút đồng hồ quá khứ, bên trong nồi thật lớn đã bắt đầu toát ra mùi thơm, lại nhìn trong tay Tiêu Hoằng, một thanh kiếm gỗ nho nhỏ đã được chế tạo xong, kiếm gỗ chỉ dài có một thước, cả thân kiếm vô cùng tinh tế, cùng với đặc tính của phụ thân.

Thật cẩn thận đặt cây kiếm gỗ trên ngựa gỗ, Tiêu Hoằng liền xoay người trộn lên thức ăn trong nồi, nhấc xuống. Sau đó sửa sang lại một chút tạp dề trên người, bưng đồ ăn đi lên, đặt trên bàn ăn, ở trước mặt Trân Trân, đặt tiếp một ly chất lỏng màu da cam.

Đây đúng là thức uống Tiêu Hoằng tỉ mỉ phối chế dành riêng cho phụ nữ có thai, chỉ dùng để ôn hòa. Trong đó gồm máu linh thú, hạch đào cùng với các thuốc bổ quý báu khác, tỉ mỉ điều chế ra, có hiệu quậ tuyệt đối tốt đẹp đối với phát dục trí lực, phát dục xương côt cho thai nhi, đồng thời cũng có công hiệu bảo dưỡng đối với mẫu thân trong thời gian mang thai.

- Trước khi ăn, hãy uống cái này đi, đối với muội và Tiểu Tiểu Bạch đều tốt! Tiêu Hoằng đưa thức uống cho phụ nữ có thai tới trong tay Trân Trân, dịu dàng nói. '

- Ừm!

Thời điểm này Trân Trân cũng có vẻ rất ngoan ngoãn, “ùng ục ùng ục” liền uống một hơi cạn sạch, sau đó nhăn nhăn mặt nói:

- Hương vị không được ngon lắm, có hơi tanh tanh!

- Muội coi như uống thuốc là được, xong, ăn cơm!

Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, lại nhẹ nhàng vuốt ve một chút cái bụng nhỏ tròn tròn của Trân Trân, sau đó bắt đầu xới cơm, đồng thời múc cho Trân Trân một chén vạn cô thang, dùng miệng thôi thôi, đặt ở trước mặt Trân Trân.

Vài ngày trước, trải qua Tiêu Hoằng thăm dò, đã hoàn toàn có thể xác định, Tiểu Tiểu Bạch là một con trai. Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng tràn ngập mừng rỡ, mỗi ngày mỗi đêm, trong lòng Tiêu Hoằng đều yên lặng cầu nguyện: Bất kể chính mình phạm phải tội nghiệt thế nào, cầu xin không cần gửi tội nghiệt lên trên người Tiểu Tiểu Bạch này.

Hết thảy may mà, Tiểu Tiểu Bạch ở trong bụng mẫu thân, phi thường khỏe mạnh, điều này làm cho Tiêu Hoằng an tâm vui mừng.

Nếm qua bữa trưa cơm, lại cho Trân Trân tạm nghỉ hai mươi phút, Tiêu Hoằng liền nắm tay Trân Trân, chậm rãi đi xuống chân núi, trong tay có thêm một cái danh sách.

Hầu hết đều là đồ dùng trẻ con, ngoài ra, còn có các thứ mua cho Trân Trân.

Một đường đi tới, Tiêu Hoằng luôn đỡ cánh tay nhỏ xinh của Trân Trân, tay kia thì cầm một cây dù thật to che nắng. Tuy rằng thời gian đã tới đầu thu, nhưng ánh mắt trời sau buổi trưa vẫn rất gay gắt.

Đi vào cửa nhà Trần lão bản. Lúc này Trần lão bản đã lái ra chiếc Ma Văn Xa xa hoa, chuẩn bị đi, nhìn thấy Tiêu Hoằng như trước là vẻ mặt cung kính.

Hiện tại Trần lão bản, cũng đã xưa đâu bằng nay, gần như đã bước vào hàng ngũ phú ông siêu cấp ở Tiểu Lung Thành, người có được tài sản cao tới mấy chục vạn kim tệ.

Hết thảy, đều là Tiêu Hoằng ban tặng.

- Từ đại sư! Có việc gì ngài nói một tiếng là được rồi? Còn làm phiền ngài đi một chuyến!

Trần lão bản thấy Tiêu Hoằng xuất hiện bên cạnh, vẻ mặt cười nói.

- Không có cách nào a, trước ngươi mua về một vài thứ, Trân Trân cảm thấy là đồ quý giá, nhưng không thực dụng a! Ta nghĩ cũng đúng, có vài thứ tốt hơn là để cho mẹ con hắn tự mình chọn lựa đi!

Tiêu Hoằng cười nói.

- Thế nào? Tiểu Tiểu Bạch hiện tại thế nào rồi? Phỏng chừng đã biết tinh nghịch ở trong bụng mẫu thân rồi chứ?

Trần lão bản mở cửa xe, cười cười hỏi Trân Trân.

- Cũng tốt! Lại làm phiền Trần lão bản, thực ngại ngùng!

Trân Trân mỉm cười ngọt ngào nói.

- Nói chi vậy! Sao nói thế, dù sao đứa nhỏ này là con dâu của ta, là người trong nhà, nói cái gì ngại ngùng chứ?

Trần lão bản cười cười trêu chọc, sau đó cũng đi theo lên xe, đồng thời bảo bảo tiêu lái xe đi.

Vài phút sau, theo Ma Văn Xa xa hoa thật cẩn thận chạy ra Thạch Đông Thôn, lại nhìn trên đường nhỏ đi ngang qua rừng rậm u tĩnh thông tới Tiêu Lung Thành kia đã biến thành đường quốc lộ trải nhựa vô cùng bằng phẳng. Quốc lộ này cùng chính là Trần lão bản một người bỏ vốn ra thi công, tiện cho việc vận chuyển các loại tài liệu.

Mục đích chính là thuận tiện cho thôn dân vận chuyển các loại nông sản phẩm đến Tiểu Lung Thành nhanh chóng và tiện lợi. Coi như là làm một chuyện tốt cho Thạch Đông Thôn.

Tiến vào đến Tiểu Lung Thành, hiện giờ chiêu bài của Cửa hàng Dược Văn Đại Hàn, rốt cuộc dã không còn nhìn thấy. Hai con trai của Hàn Vinh kia, vì tranh giành tài sản làm ầm ĩ nhưng không thể giải quyết, Trần lão bản nhân cơ hội thu mua lại toàn bộ Cửa hàng Dược Văn Đại Hàn, cho hai huynh đệ Hàn thị kia chia đôi tiền bán cửa hàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play