Theo chất độc nhỏ vào cổ họng Hàn Vinh, chi sau năm giây, tim của Hàn Vinh đã đập tới 300 lần một phút, sắc mặt trở nên một màu tím đen.
Mười giây qua đi. Hàn Vinh nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng, thân thể co giật mấy cái. Hai mắt đứng tròng, hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Chậm rãi buông tay. Tiêu Hoằng liền nhẹ nhàng đặt cánh tay Hàn Vinh ở trên mặt bàn đặt đầu hắn lên. Sau đó không một tiếng vang nhỏ, chân không chạm đất tiến vào khe nứt không gian, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Xuyên qua khe nứt không gian, Tiêu Hoằng một lần nữa đi tới lối vào hang động linh thú. Sau khi tiến vào, liền một khắc không ngừng đi vào chỗ lõm trên Hồng quang thạch to lớn, tiếp tục tu luyện Ngự lực trong cơ thể, tranh thủ bằng tốc độ nhanh nhất, tăng lên Ngự lực trong cơ thể tới 4 vạn cổ, đây là cấp bậc Chuẩn Ngự Hồn.
Dựa theo tốc độ thăng cấp hiện tại, nếu toàn lực tăng lên, chừng 40 tới 50 ngày gần như có thể đạt tới 4 vạn cổ Ngự lực, từ đó đạt tới cực hạn Ngự lực của thường nhân có thể đạt tới.
Về phần khi nào có thể đạt tới Ngự Hồn, cái này còn phải xem vận khí, có người một ngày là có thể tăng lên, cũng có người đau khổ tìm hiểu mấy trăm năm, cuối cùng chết già.
Nếu có lão quái cấp Ngự Không chỉ dẫn, chỉ điểm đạt tới cấp Ngự Hồn còn có thể dễ dàng một ít, nhưng lúc này đâu có ai chỉ dân cho Tiêu Hoằng chứ?
Đây cũng là lý do vì sao, ở Thái Qua Vũ Trụ sư phụ của cấp bậc Ngự Hồn, thường thường đều là nhân vật cấp bậc Ngự Không.
Đương nhiên, nói tới cấp bậc Ngự Hồn đối với Tiêu Hoằng còn có hơi xa xôi, trước mắt việc cấp bách chính là đạt tới cấp bậc Chuẩn Ngự Hồn.
Có ý tưởng như vậy, Tiêu Hoằng liền không lo lắng tới bất kỳ sự tình gì nữa, toàn tâm toàn ý tiến hành tu luyện.
Mà ở Tiểu Lung Thành, trong văn phòng Hàn Vinh, ước chừng trôi qua nửa tiếng, thời điểm nữ trợ thủ thật cẩn thận tiến vào văn phòng, liền nhìn thấy Hàn Vinh gục đầu trên bàn giấy hồi lâu không nhúc nhích.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, nữ trợ thủ không kìm được chính là sửng sốt, tiếp theo thật cẩn thận hỏi:
- Hàn Vinh Đại dược sư, ngài không có việc gì chứ?
Hàn Vinh không hề có phản ứng.
- Hàn Vinh Đại dược sư! Hàn Vinh Đại dược sư!
Nữ trợ thủ lại liên tiếp gọi hai tiếng, Hàn Vinh đều không có phản ứng.
Tiếp theo nữ trợ thủ đi tới bên cạnh Hàn Vinh, nhẹ nhàng đụng vào một cái.
“Bùm!”
Cả thân mình Hàn Vinh trực tiếp ngã xuống mặt đất, thân thể đã cứng lại.
- A!
Nhìn thấy cảnh này, nữ trợ thủ không kìm được kêu lớn, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Là một Đại dược sư cấp bậc Ngự Sư duy nhất ở Tiểu Lung Thành, cái chết của Hàn Vinh khăng định là đại sự kinh thiên động địa.,,
Tuy nhiên, theo nhân viên công tác Sở cảnh vệ nhúng tay vào, cuối cùng giám định đưa ra kết quả là, nhận phải kích thích nghiêm trọng, làm cho tim đập tăng tốc, vỡ tan gây xuất huyết não.
Kích thích như vậy, dường như cũng là có lý có tình, chính là Hàn Vinh khi còn sống nhận được một thông tin liên lạc cuối cùng, do Sở cảnh vệ báo cho hắn biết tin Hàn Giang đã chết.
Kể từ đó, cũng hoàn toàn loại trừ khả năng bị người giết chết. Huống chi tử trên thân thể Hàn Vinh không có tìm được bất kỳ vết thương nào, trong cơ thể cũng không có kiểm tra ra độc tố gì.
Theo Hàn Vinh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Liên hiệp cửa hàng Dược Đại Hàn hoàn toàn rơi vào hỗn loạn. Nhất là con lớn nhất và con thứ hai của Hàn Vinh, vì sản nghiệp của Hàn Vinh, lại tranh giành nhau túi bụi, khiến cho Cửa hàng Dược Văn Đại Hàn rơi vào ngừng hoạt động kinh doanh, trực tiếp sụp đổ từ trong nội bộ.
Kể từ đó, Trần lão bản của Cửa hàng Dược Văn Trần Thị, thừa dịp hư mà vào liền dễ dàng hơn rất nhiều, lại đưa tới cho Hàn Thượng Đức 2000 kim tệ, Cửa hàng Dược Văn Trần Thị trực tiếp tiến vào hoạt động bình thường.
Đồng dạng cũng có xu thế độc bá thị trường Dược Văn ở Tiểu Lung Thành.
Thậm chí Trần lão bản đã nhìn ra, theo như lời Tiêu Hoằng nói: Trong vòng nửa năm Trần lão bản sẽ trở thành nhà giàu có số một của Tiểu Lung Thành, cũng không phải là không thể.
Cùng lúc đó, ở ngoài Lãnh Thu Tinh, Xích Nghĩa liên hợp thể, Tân Bối Ba liên hợp thể tìm kiếm khắp Thái Qua Vũ Trụ, hoặc sáng hoặc tối như trước đang tiến hành rầm rộ.
Thậm chí phái ra rất nhiều gián điệp, tiến vào Gia Đô liên hợp thể và Á Bình Ninh liên hợp thể, một khi phát hiện tung tích Tiêu Hoằng, sẽ dùng mọi biện pháp thừa dịp hắn chưa mọc đủ lông đủ cánh, triệt để ám sát chết.
Nhưng gần như mấy tháng qua, Xích Nghĩa liên hợp thể cùng với Tân Bối Ba liên hợp thể, hầu như cũng không có nhìn thấy ngay cả một cọng lông của Tiêu Hoằng.
Phí dụng tiêu phí cho việc truy tìm, gần như đã tương đương với phát động mấy trận chiến tranh loại hình lớn.
Đối mặt với cảnh ngộ như thế, Mạc Cáp Đốn, Hải Đình Gia, thậm chí cả Kiều Gia Ninh, sao có thể không tức giận được chứ?
Vì thế một lần nữa hạ lệnh, phải không ngừng truy tìm, tiến hành mở rộng quy mô lớn.
Cứ như vậy, Xích Nghĩa liên hợp thể trong truy tìm vô mục đích, thời gian lại vội vàng mà qua hai tháng.
Ở Thạch Đông Thôn thuộc Lãnh Thu Tinh, đã hoàn toàn tiến vào tới tiết trời giữa hè, ánh mắt trời lại có vẻ nóng rát.
Tiêu Hoằng ở bên trong hang động linh thú, giờ phút này như trước đang khoanh chân ngồi ở chỗ lõm trên Hồng quang thạch, hai mắt khép hờ, toàn tâm toàn ý tiến hành tu luyện.
Giờ phút này, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 39999 cổ, chi kém một cỗ, liền có thể đạt tới 4 vạn cổ Ngự lực, đồng thời đạt tới cảnh giới Chuẩn Ngự Hồn.
Sờ dĩ trước đó hắn ấn định ra 40 đến 50 ngày, lại kéo dài tới hai tháng, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là: Đã chiếm hữu Trân Trân, Tiêu Hoằng tự nhiên mà vậy phải cấp cho Trân Trân một ít quan tâm và chiếu cố dù bé nhỏ không đáng kể.
Xem như thực hiện trách nhiệm tối thiểu của một nam nhân, tỷ như ngày thường mua ít gạo, dời vật nặng linh tinh, thường thường còn phải đưa Trân Trân đi dạo phố.
Không thể phủ nhận, ở lại Thạch Đông Thôn thời gian có tới mấy tháng rồi, Tiêu Hoằng dường như cũng đã bắt đầu từng chút từng chút nhấm nháp cuộc sống của người bình thường, tối thiểu là sự yên lặng quý báu kia, tối thiểu ngoài mình ra, Tiêu Hoằng biết có người trông chờ hắn, sau khi về nhà sẽ có thức ăn ngon miệng, cùng với khuôn mặt tươi cười tinh thuần kia.
❤T
ruyện Của Tui . net
Nghĩ đến đây, nội tâm vô cùng lạnh giá và tàn bạo của Tiêu Hoằng liền mơ hồ truyền đến một chút lo lắng, giống như trời đông giá rét giữa đêm khuya, toát ra một vật dễ cháy kia.
Lại trôi qua vài phút, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng, rốt cục đạt tới 4 vạn cổ không hơn không kém. Dù còn có ý đồ muốn thăng cấp, lại phát hiện đã không còn có hiệu quả, cấp bậc Ngự lực dừng ở 4 vạn cổ, không nhúc nhích mảy may, nếu muốn tiếp tục thăng cấp chỉ có một đường, chính là làm cho Ngự lực trong cơ thể biến thành trạng thái thể lỏng, thành tựu Ngự Hồn.
Một lần nữa mở ra hai mắt, cùng với mí mắt Tiêu Hoằng mở ra, một luồng hàn quang từ trong hai mắt bắn thẳng ra. Khác biệt với trước đây là: Bên trong sáng bóng này, dường như có chứa lực lượng vô cùng tận, giống như Ngự lực ngưng kết ra một chút sáng bóng.
Có thể nói, đạt tới cấp bậc Chuẩn Ngự Hồn, Tiêu Hoằng đã đạt tới đỉnh phong Ngự lực của thường nhân có thể đạt tới, bước thêm một bước nữa là người phi thường cấp bậc Ngự Hồn, có được gần 2000 năm thọ mệnh, chỉ búng tay một cái vạn vật thiên địa biến đổi lớn.
Mà hiện tại đạt tới cấp bậc Chuẩn Ngự Hồn, thọ mệnh của Tiêu Hoằng, đơn giản chỉ có 500, 600 năm, chênh lệch này không cần nói cũng biết.
Để cho tâm cảnh cùng với Ngự lực của mình trở nên bình ổn lại, Tiêu Hoằng mới đứng lên, đồng thời cảm thụ một chút đùi phải.
Trải qua thời gian mấy tháng, Mạc Cáp Đốn giảm cầm Ngự lực trong đùi phải Tiêu Hoằng, đã không còn cường hãn như trước, cộng thêm mấy tháng liên tục Tiêu Hoằng không gián đoạn khai thác, Ngự lực trong đùi phải đã phóng thích hầu như không còn, chỉ còn lại bên trong chân phải còn có một ít Ngự lực chưa hoàn toàn phóng thích.
Hiện giờ, đã đạt tới cấp bậc này, Ngự Hóa đã không còn dẫn tới hiệu quả gì quá lớn. Tiêu Hoằng hơi tạm dừng một chút, rồi nhẹ dậm chân một cái, sau đó đột nhiên điều động Ngự lực trong cơ thể.
“Bốp!” “, '
Cùng với một tiếng vang nhỏ, chỉ thấy chỗ chân phải của Tiêu Hoằng, bị chấn ra một màn sương màu đen.
Một lần nữa hoạt động một chút chân phải, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy chân phải đã trở nên vô cùng nhẹ nhàng, phong ấn của Mạc Cáp Đốn đã lơi lỏng. Tiêu Hoằng bằng vào Ngự lực của cấp bậc Chuẩn Ngự Hồn, trực tiếp xung phá, đồng thời toàn bộ phóng ra Ngự lực thuộc về mình bên trong chân phải.
Sau đó Tiêu Hoằng khoát lên túi vải bố, đeo mắt kính, rồi vô cùng tùy ý từ trên Hồng quang thạch nhảy xuống, hoạt động thân thể, đồng thời đi ra hướng lối ra cửa hang động linh thú.
Có thể nói, giờ khắc này, thân thể Tiêu Hoằng đã phục hồi như cũ trăm phần trăm. Dựa theo đạo lý mà nói, cách ngày Tiêu Hoằng rời khỏi nơi này đã không xa, nhưng trong mơ hồ, địa phương này ở trong mắt Tiêu Hoằng lại tràn ngập một loại tình hoài không muốn bỏ.
Rời hang động linh thú, vô cùng tự nhiên mở ra khe nứt không gian, Tiêu Hoằng liền quay về tới bên trong rừng cây gần Thạch Đông Thôn, sau đó với phương thức tản bộ đi về nhà.
Không sai, Tiêu Hoằng đã bắt đầu xem căn nhà đá kia làm như nhà của mình. Trước đây chỉ là một nơi ở tạm mà thôi. Đối với nam nhân mà nói, nhà với nơi trú ngụ khác nhau ở chỗ: Bên trong căn nhà có nữ nhân thuộc về mình, đó chính là nhà, ngược lại chỉ có thể xưng là nơi trú ngụ tạm bợ.
Đẩy ra cổng sân nhà, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Trân Trân mặc áo có viền hoa, từ trong nhà vệ sinh đi ra, một bộ dáng như có điều nghĩ ngợi, đồng thời dùng khăn mặt lau lau khóe miệng, sau đó tiếp tục đi vội vào trong phòng.
Đối với hành động rất nhỏ của Trân Trân như thế, Tiêu Hoằng cũng không có để ý, vẻ mặt nhu hòa đi vào bên trong nhà đá.
Đi vào đến trong phòng, Trân Trân nhìn thấy Tiêu Hoằng thì hơi dừng một chút, sau đó mau lẹ chạy vào phòng bếp, chuẩn bị cơm nước cho Tiêu Hoằng.
- Trân Trân! Hôm nay có chuyện gì vậy? Có tâm sự gì nói ra nghe!
Tiêu Hoằng khép lại cửa phòng, rồi vô cùng tùy ý hỏi.
“Xoảng!”
Ngay lúc Tiêu Hoằng thuận miệng hỏi tới, Tiêu Hoằng liền nghe bên trong phòng bếp, truyền ra tiếng dụng cụ thủy tinh vỡ vụn, tiếp theo lại thấy Trân Trân, vẻ mặt thấp thỏm lo âu đứng ở cửa phòng bếp, không ngừng xoắn góc áo.
- Chuyện gì vậy, Trân Trân?
Tiêu Hoằng thấy bộ dáng Trân Trân, thân thiết hỏi.
- Tiên sinh tóc bạc! Ta... Dường như có, ta dường như mang thai con của chúng ta!
Trân Trân gần như từ trong cổ họng bật thốt ra như thế.
“Bá!”
Gần như ngay trong nháy mắt Tràn Tràn nói ra lời này, Tiêu Hoằng cả người trực tiếp hóa đá tại đương trường. Lời nói nhó nhẹ dịu dàng kia trực tiếp đánh vào trong tim Tiêu Hoằng, sắc mặt khi thì tái nhợt, khi thì đỏ bừng.
- Muội... Muội nói cái gì... Có? Ta... Ta sắp làm phụ thân rồi ư?
Tiêu Hoằng máy móc dời ánh mắt nhìn ngay Trân Trân, ấp úng nói. Vẻ lạnh giá, ngạo nghễ trước đây dường như giờ khắc này hoàn toàn bị đánh nát, lại biến thành là một chút mờ mịt, một chút kích động.
Có bao giờ Tiêu Hoằng nghĩ rằng mình lại có đứa con của chính mình? Đối với Tiêu Hoằng mà nói, không thể nghi ngờ là một loại hy vọng xa vời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT