Khi tới ban đêm, sau khi nếm qua cơm chiều. Tiêu Hoằng một lần nữa trước sau như một, ngồi trên trường kỷ, lẳng lặng nghiên đọc quyển sách truyền thống của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Trân Trân thì quanh quẩn trước sau Tiêu Hoằng không ngừng chăm sóc, giống như một con chim khách nhỏ nhẹ nhàng bay lượn, trong phòng tràn ngập bầu không khí ấm áp.

Tuy nhiên, ở Tiểu Lung Thành thì lại là một cảnh tượng khác, khi màn đêm đã rất khuya, công tử của Thị trưởng Tiểu Lung Thành, cùng với con của hơn hai mươi nhà quyền quý, hoàn toàn mất tích.

Không có người nào biết, bọn họ đến tột cùng đi đâu, vì sao đêm đã khuya mà chưa ai về.

Hàn Địch thân là con trai độc nhất của Thị trưởng, thuở nhỏ có thể nói là trăng sáng giữa quần sao, đối với đứa con mắt tích, tự nhiên Thị trưởng lòng nóng như lửa đốt, trực tiếp lôi ra toàn bộ nhân viên công tác Sở cảnh vệ của Tiêu Lung Thành, tiến hành tìm kiếm trong Tiểu Lung Thành và chung quanh Tiểu Lung Thành.

Trong lúc nhất thời, phía đông Tiểu Lung Thành còn đang khẩn cấp chữa cháy, trong thành còi báo động đã vang lên, công tử của nhà Thị trưởng đã mất tích, đây chính là một sự kiện không phải là nhỏ, ít nhất ở trong mắt người Thượng Bang.

Huống chi đồng thời mất tích với công tử của Thị trưởng, còn có 22 công tử của nhà quyền quý. Trong đó có đại phú thương Tiểu Lung Thành, cũng có phó Thị trưởng, còn có đại thủ tịch v. V...

Khi tới đêm khuya mười hai giờ, đợi đoàn người đông nghịt đã hoàn toàn dập tắt đám cháy, năm chiếc Ma Văn Xa cảnh sát liên trực tiếp lao ra Tiêu Lung Thành, đi thẳng đến Thạch Đông Thôn, bắt đầu tiến hành tìm kiếm ở các thôn xóm xung quanh Tiểu Lung Thành.

Ven đường, trên đường nhỏ vắng vẻ đi thông tới Thạch Đông Thôn, trong đó một đoạn đã bị liệt hỏa triệt để đốt cháy không còn gì, ba chiếc Ma Văn Xa của đám người Hàn Địch, đã sớm hóa thành nước thép chảy theo mép đường, về phần thi thể đám người Hàn Địch, ở dưới bột phấn màu đen của Tiêu Hoằng đã bị cháy sạch chỉ còn lại có bụi xám, bị gió thổi qua ngay cả cọng lông đều không tìm thấy, có thể nói sau khi chết thảm xương cốt cũng không còn.

Nhân viên công tác Sở cảnh vệ chạy vào đến Thạch Đông Thôn, tuy rằng đã đến gần nửa đêm mười hai giờ, nhưng công tử của Thị trưởng đã mất tích, đây chính là đại sự bằng trời, gần như chính là gõ cửa từng nhà tiến hành tra hỏi, hoặc là xem xét người khả nghi.

Trông thấy 10 gã nhân viên Sở cảnh vệ xông loạn từng nhà, Ngũ Tư thần sắc không kìm được chính là vừa động, nhất là nhìn thấy hai gã trong đoàn người này đã bắt đầu lên núi, đi tới hướng nhà của Tiêu Hoằng, trong lòng lại căng thẳng.

Tiêu Hoằng với Trân Trân hai người kia, tuy rằng thôn trưởng không nói, nhưng trong lòng cũng không hồ đồ. Từ đại sư và Trân Trân trước đây đều là dân du cư, nếu như bị người của Sở cảnh vệ kiểm tra, không có Ma Văn thân phận, hết tám phần là sẽ làm khó.

- Lão bà! Mau đem áo khoác của ta ra đây, nhanh lên!

Thôn trưởng Ngũ Tư nói với bạn già một câu, sau đó vội vàng phủ áo khoác, đi ra cửa nhà.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng và Trân Trân tự nhiên có thể nghe được tiếng còi báo động chói tai dưới chân núi, không kìm được trong ánh mắt Tiêu Hoằng hiện lên một chút vẻ cảnh giác, trong óc thì rất nhanh lướthết thảy hành động của mình lúc ban ngày, mỗi một trình tự toàn bộ nhớ lại một lần. Tiêu Hoằng có thể xác định, chính mình không có lưu lại chút manh mối gì.

Nhưng, còi báo động kia rốt cuộc là chuyện gì xay rạ?

- Tiên sinh tóc bạc! Thanh âm này... Hẳn không phải..

Trân Trân nằm ở bên cạnh Tiêu Hoằng bỗng nhiên ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt và bất an.

- Hẳn là không có việc gì, yên tâm đi!

Tiêu Hoằng ánh mắt hơi trở nên âm trầm, đứng dậy, rất nhanh mặc quần áo.

“Ầm, ầm, ầm!”

Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới mặc quần áo, đột nhiên truyền đến liên tiếp tiếng đập cửa thô bạo.

- Ai đó?

Tiêu Hoằng tận khả năng cho thanh âm của mình trở nên bình ổn, dùng giọng trầm thấp hỏi.

- Sở cảnh vệ Tiểu Lung Thành! Nhanh lên, mở cửa ra!

Ngoài cửa một lần nữa truyền vào thanh âm có vẻ ngang ngược.

Tiêu Hoằng không có nói gì nữa, hơi sờ sờ phía trên cổ, rồi đi tới cửa, chậm rãi đi ra sân, mở cửa ra.

- Ở bên trong làm gì vậy? Như thế nào chậm như rùa vậy?

Ngoài cửa một gã nhân viên công tác Sở cảnh vệ, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tiêu Hoằng, trầm giọng hỏi.

- Hai vị Trưởng quan, hiện tại đã sắp tới mười hai giờ rồi, sớm đã ngủ, ta cuối cũng không đến mức nằm mộng thấy các người chứ?

Tiêu Hoằng bày ra một bộ dáng vô cùng tùy ý nói. Chỉ có điêu, ngón tay vịn khung cửa, nhẹ nhàng nhích động mấy cái.

- Đừng nhiều lời! Ta hỏi ngươi, có nhìn thấy người này hay không?

Một gã nhân viên công tác Sở cảnh vệ nói xong, liền đưa ra tấm hình chụp của Hàn Địch.

- Có nhìn thấy a!

Tiêu Hoằng vẫn rất tùy ý nói.

- Ở đâu?

http://truyencuatui.ne

t/Một gã nhân viên công tác Sở cảnh vệ vội vàng truy hỏi.

- Thời điểm buổi sáng, ở văn phòng Hàn thị trưởng!

Tiêu Hoằng “hết sức chân thành” đáp lại.

- Ngươi có phải đùa giỡn với ta hay không?

Một gã nhân viên công tác Sở cảnh vệ có hơi nổi giận, buổi sáng ở văn phòng Thị trưởng, điều này còn cần Tiêu Hoằng nói ra hay sao?

- Đừng vô nghĩa! Lấy ra Ma Văn thân phận của ngươi xem, nhìn ngươi lén lén lút lút, khẳng định không phải là thứ tốt gì? Còn có cô phía sau kia, giống nhau đều lấy ra xem!

Một gã nhân viên công tác Sở cảnh vệ nói tiếp.

Nhìn lại Tiêu Hoằng nghe nói như thế. Ánh mắt hơi nheo lại, Ngự lực trong cơ thể, đã bắt đầu từng chút từng chút điều động, ánh mắt cũng không có nhìn hai gã nhân viên công tác Sở cảnh vệ trước mắt này mà là nhìn xuống dưới chân núi, ba chiếc Ma Văn Xa cảnh sát sáng lóng lánh.

Không lấy ra được Ma Văn thân phận thì làm sao? Giờ khắc này, Tiêu Hoằng đã động sát niệm.

Nhưng mà, đúng lúc này, ánh mắt của Tiêu Hoằng thoáng hơi đổi sắc, chỉ thấy dưới triền núi đột nhiên chạy lên đây hai người, một người là thôn trưởng qua tuổi thất tuần, một người lại là Trần lão bản phong trần mệt mỏi.

Rất nhanh, hai người này liền xuất hiện ở trước cửa nhà Tiêu Hoằng. Thấy hết thảy coi như bình thường, Trần lão bản thở phào thật dài nhẹ nhõm, may mà Tiêu Hoằng không có ra tay, hoặc là sinh ra đại loạn không thể cứu vãn.

- Hai vị Trưởng qu! Ta là thôn trưởng của Thạch Đông Thôn, hộ dân này là vài năm trước lưu lạc tới đây định cư lại. Ái chà! Ta đã khảo sát qua, hai người kia tuyệt đối là người tốt, không có bất kỳ chuyện gì!

Thôn trưởng nói xong, liền lấy ra hai tờ tư liệu mới lâm thời làm ra, đưa cho hai gã nhân viên công tác Sở cảnh vệ.

Hai tờ tư liệu này đúng là thôn trưởng nghĩ ra tư liệu thân phận của Tiêu Hoằng và Trân Trân, đồng thời dùng danh nghĩa thôn trưởng để bảo lãnh.

Đây đã là cố gắng lớn nhất của Ngũ Tư trợ giúp Tiêu Hoằng, nhất là bảo lãnh, một khi Tiêu Hoằng gây ra nhiêu loạn gì đó, thôn trưởng cũng phải hoàn toàn nhận lấy liên lụy.

Hai gã nhân viên công tác Sở cảnh vệ liếc nhìn hai tờ tư liệu, một lần nữa hồ nghi liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng và Trân Trân một cái.

- Tư liệu thân phận là không có vấn đề, nhưng hai người kia, rốt cuộc có quan hệ gì? Không phải huynh muội ở chung với nhau, dường như không phù hợp pháp luật đâu?

Nhân viên công tác Sở cảnh vệ nói tiếp.

- Quả thật không phải huynh muội, nhưng lại là đôi vợ chồng son! Đúng! Đôi vợ chồng son!

Trần lão bản bày ra một bộ tươi cười lấy lòng nói.

- Vợ chồng, có giấy chứng kết hôn không?

Nhân viên công tác Sở cảnh vệ hồ nghi nói.

- Ai da! Hai vị Trưởng quan! Chúng ta ở vùng núi hẻo lánh này, không giống như người thành phố của các người như vậy a! Chúng ta ở đây đều là người mai mối làm mai, cảm thấy thích hợp làm một cái hôn lễ, liền trực tiếp con gái đã xuất giá!

Thôn trưởng cười cười cầu tình nói, tiếp theo quay qua nhìn Trần lão bản:

- Ngươi nói đúng không hả, Trần mai nhân!

- Đúng vậy!

Trần lão bản phản ứng vô cùng linh hoạt:

- Một đôi này, chính là ta giới thiệu, ta chính là người mai mối!

Trần lão bản nói xong, liền từ trong túi áo lấy ra hai kim tệ, sau đó cười tủm tỉm nói:

- Hai vị Trưởng quan tới vừa đúng lúc, hai người này vừa mới kết hôn không lâu, bánh kẹo cưới đã không còn, đây là chút lòng thành, hai vị Trưởng quan có thời gian tự mình mua chút bánh kẹo cưới đi!

Hai gã nhân viên công tác Sở cảnh vệ, nhấc nhấc kim tệ trong tay, lại nhìn xem Tiêu Hoằng và Trân Trân mặc áo ngủ, không có hỏi thêm gì nữa, tùy ý cho kim tệ vào túi áo, rồi xoay người rời đi, xuống dưới chân núi.

Nhìn lại Trần lão bản, thời điểm này lộ vẻ mặt khinh miệt lườm mắt hai gã nhân viên công tác Sở cảnh vệ một cái, sau đó lại đơn giản hàn huyên vài câu với Tiêu Hoằng, rồi lần lượt cáo từ.

Đảo mắt qua một đêm, thời gian đi vào sáng sớm, Tiêu Hoằng liền không trì hoãn, sau khi Trân Trân hầu hạ, đơn giản nếm qua bữa sáng, sau đó liền khoát lên túi vải bố rời nhà đá, chuẩn bị một lần nữa đi tới hang động linh thú.

Cùng lúc đó, theo cháy rừng đã dập tắt, nhân viên công tác Sở cảnh vệ ở trên đường nhỏ trong rừng rậm vắng vẻ tìm được ba bãi dấu vết Ma Văn Xa tan chảy thành nước thép đọng lại cùng một chỗ.

Ma Văn Xa sớm đã hoàn toàn mất dạng.

Tiêu phí rất nhiều nhân lực vật lực, cuối cùng mới xem xét ra được, đây là Ma Văn Xa bị tàn hại, trong đó một bãi dấu vết đúng là xe của Hàn Địch.

Các khác tự nhiên cũng không cần nói cũng biết, Hàn Địch, Hàn Giang cùng với hơn hai mươi công tử con nhà quyền quý mất tích, thực rất có thể là say xỉn, bị kẹt trong trận cháy rừng này toàn bộ bị đốt chết, về phần manh mối, gần như không có.

Ngay cả thi thể đều không tìm thấy, còn nói gì đi phân tích các thứ khác?

Cuối cùng dường như cũng chỉ có thể không giải quyết được gì.

Mà Hàn Vinh biết được như thế tin dữ, suýt nữa ngất xỉu tại đương trường. Hàn Giang đứa con nhỏ nhất của hắn, đồng dạng cũng là đứa con hắn yêu thương nhất.

Xuất hiện kết quả như vậy, Hàn Vinh sao có thể chịu đựng nổi?

Nhưng mà, ngay lúc Hàn Vinh vừa mới buông Ma Văn thông tin, mặt xám như tro tàn, đồng thời chuẩn bị tiếp đón trợ thủ tiến vào, đột nhiên Hàn Vinh phát hiện, không gian ở trước mật đột nhiên hơi vặn vẹo, một đường cong đỏ như máu rất nhanh xuất hiện ở trước mặt mình.

- Này... Khe nứt không gian...

Không đợi Hàn Vinh kịp phản ứng, liền thấy Tiêu Hoằng mặc một thân áo vải bố, đã xuyên qua khe nứt không gian.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng không có tạm dừng, bàn tay mang theo một bộ bao tay cách ly siêu mỏng, hai chân treo lơ lửng giữa trời, hành động nhanh như tia chớp, trực tiếp vươn tay nắm lấy hàm dưới Hàn Vinh.

Không sai! Hàn Vinh ở Tiểu Lung Thành có thể nói là Ngự Sư, nhưng ở trước mặt Tiêu Hoằng, thực lực gần như so với trẻ con.

- Ngươi...

Hàn Vinh cố gắng từ trong cổ họng phát ra một chữ như thế, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc và sợ hãi. Hắn không biết, người trước mắt này rốt cuộc là từ đâu tới, mà lại có được thực lực cấp bậc Đại Ngự Sư.

Tiêu Hoằng không có đáp lại, ngón tay hơi dùng một chút lực, dễ dàng liền mở ra khóe miệng Hàn Vinh tiếp theo lại từ bên trong túi áo lấy ra một mũi kim tiêm nho nhỏ, bên trong có chất lỏng dạng trong suốt, tiếp theo liền nhỏ vào trong cổ họng Hàn Vinh hai giọt.

Chất lỏng trong suốt này chính là độc dịch Tiêu Hoằng phối chế ra. Loại độc dịch này vô hình vô sắc, tác dụng làm cho trái tim đập gia tốc, co rút lại kịch liệt, do đó vỡ tan làm cho xuất huyết não, sau đó trong thời gian ngắn nhất sẽ tử vong, không lưu lại bất kỳ dấu hiệu trúng độc gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play