- Từ đại sư! Ngài xem, chúng ta phát tài rồi!

Trần lão bản ngồi ở bên cạnh Tiêu Hoằng. Ánh mắt tỏa sáng, nói với Tiêu Hoằng.

Nhìn lại Tiêu Hoằng như trước là một bộ dáng rã rời không chút hứng thú, đối với nhiều kim tệ trước mắt như vậy, cũng không có chút khác thường, mấy ngàn kim tệ mà thôi, Tiêu Hoằng chế tạo một cái Ma Văn, phí tổn cũng không chỉ giá này.

- Hiện tại ta cần Ám kim thạch, hãy nghĩ biện pháp giúp ta tìm cho được một khối!

Tiêu Hoằng chậm rãi đóng kín nắp hộp kim loại, nói từng chữ với Trần lão bản.

- Không có vấn đề, không có vấn đề!

Trần lão bản liên tục đáp lại, rồi cầm lấy Ma Văn tin tức bên cạnh. Sau một lúc tìm kiếm, lại kinh ngạc phát hiện, bên trong danh sách tài liệu muôn màu rực rỡ, đều không tìm thấy một khối Ám kim thạch.

- Cái này... Sao có thể như vậy?

Trong lúc nhất thời Trần lão bản có chút phát mộng, mấy ngày trước hắn dạo một vòng khu chợ đen, còn nhìn thấy Ám kim thạch chỗ nào cũng có, như thế nào lập tức liền không thấy.

Bất đắc dĩ, Trần lão bản đành phải ra ngoài cửa, gọi tới một gã nhân viên phục vụ, lên tiếng hỏi:

- Xin hỏi một chút, nơi này có giao dịch Ám kim thạch không, như thế nào cũng không thấy?

- Vị tiên sinh này! Ngài có điều không biết rồi! Một chỗ mạch khoáng Ám kim thạch duy nhất ở Lãnh Thu Tinh, đã bị chính phủ Lãnh Thu Tinh cưỡng chế nắm trong tay, đồng thời kiểm soát cực kỳ nghiêm khắc, rất khó lưu thông như trước. Nếu ngài muốn thu được, chỉ có một biện pháp, đi lên phòng đấu giá trên lầu lạng một vòng, nghe nói nơi đó còn có một khối Ám kim thạch phẩm chất vô cùng tốt định bán. Chỉ có điều là giá cả phải cao hơn rất nhiều, hơn nữa hiện tại Ám kim thạch cũng là hàng hóa tranh giành nhau!

Nhân viên phục vụ đáp lại rõ ràng, sau đó liền xoay người rời đi.

Nghe nói như thế, Trần lão bản ít nhiều có chút phát mộng, tài nguyên khoáng sán bị chính phủ khống chế, ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc này là chuyện nhìn mãi quen mắt, nhưng lần này thật đúng là không khéo mà.

Bất đắc dĩ, Trần lão bản đành phải quay đầu lại nhìn Tiêu Hoằng, trong lòng đã nghĩ tốt, lần này bất kể như thế nào, cũng phải giúp Tiêu Hoằng thu cho bằng được Ám kim thạch vào tay, cho dù phải trả giá mấy ngàn kim tệ.

- Đi thôi, đi trên lầu nhìn xem!

Tiêu Hoằng nói một câu với Trần lão bản, rồi mang theo Trần lão bản và bảo tiêu đi lên phòng đấu giá trên lầu, chỉ để lại Uông Võ và Trần đại công tử, tiếp tục bán ra hàng hóa còn lại.

Theo thang lầu đi vào khu bán đấu giá, nơi này có vẻ im lặng hơn một ít so với hai tầng lầu phía dưới, bên trong một số đại sảnh là đủ loại kiểu dáng phòng đấu giá, mỗi một phòng đấu giá cũng không tính quá lớn, đại khái chỉ có thể chứa dưới 100 người.

Điều này cũng không có gì kỳ quái, dù sao cái gọi là những phòng đấu giá này là không thể công khai, tự nhiên không thể vô cùng khổng lồ giống như các liên hợp thể khác.

Phía trên số hiệu mỗi một chỗ phòng đấu giá, đều có ghi chu rõ kế tiếp cần bán đấu giá thương phẩm nào.

Rất nhanh, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy trên biến số phòng bán đấu giá số 3 ghi rõ sắp sửa bán đấu giá thương phẩm đúng là Ám kim thạch, lớn bàng cỡ trứng ngỗng, độ tinh khiết cực cao. Kỳ thật nếu là trước kia Ám kim thạch như vậy cũng đừng nghĩ lên được phòng đấu giá. Tuy nhiên, trước mắt lại khác, Ám kim thạch đã trở thành tài liệu khan hiếm.

Giá trị tăng lên mấy bậc, cũng không kỳ quái.

Không có dừng lại lâu, Tiêu Hoằng ý bảo Trần lão bản đi phía trước, liền lần lượt tiến vào tới bên trong phòng bán đấu giá. Toàn bộ phòng bán đấu giá thoạt nhìn giống như một phòng học lớn bình thường, một cái bục giảng, phía dưới là những chiếc ghế kim loại sắp lộn xộn, dưới đất đầy tàn thuốc lại không người nào dọn dẹp.

Bên trong ngồi mười mấy người đủ mọi màu sắc.

Thấy Trần lão bản mang theo vài người đi vào, đồng thời ngồi ở vị trí sát phía trên, mười mấy người nảy chỉ hơi hơi liếc mắt nhìn một cái rồi không hề để ý tới,

Ằng vào thân phận của Trần lão bản hiện tại, thật đúng là không thấm vào đâu.

Đối với chuyện này, bất kể là Trần lão bản hay Tiêu Hoằng, cũng không có quá mức để ý, bọn họ cần chính là Ám kim thạch mà không là thân phận hay sùng kính cái gì.

Chờ đợi đại khái thời gian chừng mười phút, một bán đấu giá sư nghiệp dư đến mức không thể nghiệp dư thêm nữa. Hắn lấy ra Ám kim thạch cao phẩm chất bằng cỡ trứng ngỗng kia, sau đó máy móc đọc lên:

- Kiện vật phẩm bán đấu giá thứ ba là một khối Ám kim thạch, giá quy định 500 kim tệ!

Nghe nói như thế, người ngồi ở phía trước có vẻ không cần thiết, bắt đầu châu đầu thì thầm bàn với nhau.

- Không phải chứ! Ám kim thạch thị trường có 10 kim tệ, đã tăng tới 500 kim tệ? Cái này có khác gì cướp tiền người ta?

- Không có cách nào, ai kêu đám con cháu của cơ cấu trung tâm nghiên cứu sản xuất Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc kia vừa mới phát hiện, Ám kim thạch có thể dùng cho tài liệu bên trong Chiến Văn chứ? Không chỉ là chúng ta nơi này, mà các tinh cầu khác cũng như thế, tất cả quặng mỏ Ám kim toàn bộ bị chính phủ giành quyền kiểm soát, muốn tìm ra một khối đều rất khó. Tuy nhiên không cần tới bao lâu, đợi tìm được lối sau, may ra còn có thể dễ kiếm một chút!

Phía trước vài người, tự mình bàn luận, trên mặt có bất đắc dĩ, có bất mãn, nhưng phần nhiều là tập mãi thành thói quen.

Một bên Trần lão bản, thấy vậy trên mặt cũng không có biến hóa gì quá lớn, nếu là trước đây với 500 kim tệ thì gần như hắn phải táng gia bại sản rồi, nhưng hiện tại, trong hộp kim loại có hơn 5000 kim tệ, sự lo lắng tự nhiên cũng tiêu tan. Nói ngắn lại, Ám kim thạch này nói cái gì cũng phải lấy được vào tay.

- Tốt lắm! Hiện tại bắt đầu đấu giá!

Bán đấu giá sư nghiệp dư hơi ngẩng đầu, mặt không chút đổi sắc nói.

Lại nhìn Trần lão bản, đối với chuyện này không hề có kinh nghiệm, vội vàng giơ tay lên nói:

- 510 kim tệ!

Nghe nói như thế, mấy người ngồi phía trước, thần sắc hơi biến đổi, quay đầu nhìn lại, lẩm bẩm:

- A! Không thể tường được, thật là có người coi tiền như rác mà!

Tuy nhiên, những người này cũng không có ý đấu giá với tên ngốc Trần lão bản này, hoàn toàn là im lặng chờ xem.

- Còn có người đấu giá không? Nếu không, thì chính là 510 kim tệ một lần!

Bán đấu giá sư chậm rì rì nói, ánh mắt nhìn quét một vòng thế giới hỗn độn trước mắt.

- 600 kim tệ!

Mọi người ở đây đang nghĩ rằng, giao dịch Ám kim thạch đã thành kết cục đã định, bỗng nhiên truyền vào trong phòng bán đâu giá một thanh âm to lớn cuồng bạo, tiếp theo ở bên ngoài chậm rãi đi vào một gã nam nhân cao lớn, đeo mắt kiêng gọng vàng, nhìn ra thân hẳn cao tối thiểu phải im 90 trở lên, phía sau ào ào đi theo bảy tám gã thủ hạ, người nào người nấy trong ánh mắt tràn ngập vẻ tàn khốc.

Nhìn thấy người cao lớn giống như người khổng lồ đi vào phòng, mấy người ngồi ở hàng đầu, trên mặt không khỏi lóe ra vẻ kiêng kỵ. Đương nhiên bọn họ nhận biết người này, người ở đây thường xưng hô hắn là Thiết Hùng, nghe nói ở vùng phụ cận thế lực rất lớn, thuộc hạ có được bảy tám gã quân nhân xuất ngũ, còn lại thủ hạ tới mấy trăm người, không có người nào dám tùy tiện trêu chọc.

Mà bản thân Thiết Hùng cũng chỉ có thực lực Ngự Giả cấp bốn.

Không có nói nhiều, Thiết Hùng cao lớn này vừa vào liền ngồi trên một cái ghế kim loại, thân thể cao lớn đè nặng ghế kim loại kêu “kẹt kẹt” vang động. Phía sau tám gã thủ hạ thì bày hình chữ “nhất”, hai tay ôm ngực, tràn ngập một loại khí thế uy áp.

Đối với Thiết Hùng, Trần lão bản vốn chỉ là một thương nhân nho nhỏ, gần như hoàn toàn không biết gì cả, một lòng chỉ muốn vì Tiêu Hoằng lấy cho được Ám kim thạch, thấy có người ra giá 600 kim tệ, liền rất nhanh nhấc tay nói:

- 610 kim tệ!

Nghe Trần lão bản một lần nữa báo giá, Thiết Hùng ngồi trên ghế kim loại, ánh mắt thoáng hơi đổi sắc, trên mặt hiện lên vẻ không vui, trừng mắt nhìn Trân lão bản, khóe miệng hơi nhếch lên hiển lộ ra hết hàn quang, sau đó một lần nữa giơ lên

Cánh tay khổng lồ, âm trầm nói:

- 700 kim tệ!

- 710 kim tệ!

Trần lão bản lại giơ tay, vội vàng nói. Hắn đã nghĩ kỹ, chỉ cần dưới 2000 kim tệ vậy cứ ra tay đi.,

- Chết tiệt! Ngươi có phải muốn chết hay không!

Phía sau Thiết Hùng, một gã thuộc hạ không nhịn nổi lên tiếng, rồi chuẩn bị tiến lên cho Trần lão bản một trận.

- Này, này này... Thiết Hùng! Quản thuộc hạ của ngươi, nơi này là phòng bán đấu giá, không phải sân tỷ võ, ở trong này định đoạt bằng tiên!

Bán đấu giá sư chậm rì rì liếc mắt nhìn Thiết Hùng một cái, nhẹ giọng nói.

Hiển nhiên, Thiết Hùng hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút cố kỵ bối cảnh khổng lồ của khu chợ đen, phất tay áo ngăn thuộc hạ, sau đó nén nhịn cơn tức, một lần nữa nhấc tay:

- 800 kim tệ!

Mấy người ngồi ở hàng đầu, nhìn thấy một màn như thế đều ngậm miệng lại, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám. Cho tới nay ở trong khu chợ đen này mà dám tranh giành với Thiết Hùng, còn không có mây người đâu. Nếu chọc giận con gấu chó, hết tám phần tiểu lão bản kia phải thiệt thòi lớn.

Trần lão bản không có thường gặp phải chuyện này, mặc dù có điều cố kỵ, nhưng Trần lão bản vẫn còn định tiếp tục kiên trì đâu giá, mặc kệ thứ gì khác, trước mua cho được Ám kim thạch vào tay rồi nói sau.

Nhưng mà, ngay khoảnh khắc Trần lão bản sắp sửa nhấc tay, lại đột nhiên phát hiện, Tiêu Hoằng đã chậm rãi vươn tay chặn cánh tay Trân lão bản lại, ý đô đã rõ ràng.

- Từ đại sư! Ngài đây là...

Trần lão bản có điều không rõ, Tiêu Hoằng vì sao lại lựa chọn buông bỏ.

- Không muốn gây phiền toái quá lớn mà thôi!

Tiêu Hoằng nói giọng điệu bình thản.

- Vậy Ám kim thạch, nên làm cái gì bây giờ?

Trần lão bản hạ thấp giọng hỏi.

- Dùng một loại thủ đoạn tương đối ôn hòa giải quyết đi!

Tiêu Hoằng mắt nhìn thẳng phía trước, nhẹ nâng mắt kính lên, nói.

- 800 kim tệ! Còn có người ra giá không?

Đúng lúc này, bán đấu giá sư lên tiếng, ánh mắt nhìn một vòng bốn phía, thấy Trần lão bản không có nhấc tay nữa, liên nói:

- Một khi đã như vậy, ta tuyên bố, một khối Ám kim thạch đỉnh cấp, 800 kim tệ đồng ý giao dịch, tiền trao cháo múc!

Thiết Hùng khinh miệt lườm mắt nhìn Trần lão bản một cái, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho thủ hạ.

Ngay sau đó, một gã thủ hạ của hắn, cầm hai cái trữ kim văn, đi tới trên bàn bán đấu giá, một tay giao kim tệ, một tay nhận Ám kim thạch.

Theo giao dịch xong, Thiết Hùng cũng không có ở lại lâu, chậm rãi đứng dậy, đi ra hướng ngoài cửa. Khi đi tới cửa hắn nhìn Trân lão bản, vẻ mặt hung ác, sau đó tràn ngập tức giận nói:

- Coi như tiểu tử ngươi thức thời, tin hay không, còn dám tiếp tục kêu giá, ra cửa liền đánh chết ngươi!

Trần lão bản ngồi đó, lại là vẻ mặt mất mát, cùng với vẻ sợ hãi mờ nhạt. Tiêu Hoằng ngồi một bên, trên mặt không có mảy may đổi sắc, sau đó chậm rãi đứng dậy, ý bảo Trần lão bản có thể rời đi.

Quay xuống đến phòng mua bán dưới lầu, người tới báo giá như trước nối liền không dứt. Tuy nhiên, trong lòng Trần lão bản chí cảm thấy không có trợ giúp Tiêu Hoằng mua được Ám kim thạch, dù sao luôn có chút không được hoàn mỹ, càng them lo lắng Thiết Hùng kia sau này có thế tìm tới mình gây phiền toái hay không.

Tiêu Hoằng ngồi ở một bên, thủy chung không có lên tiếng, ước chừng trôi qua nửa tiếng, Tiêu Hoằng mới cầm lấy Ma Văn thời gian nhìn, sau đó chậm rãi đứng lên, nói với Trần lão bản:

- Ta đi nhà vệ sinh chút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play