Tiêu Hoằng dừng bước chân lại, có lòng muốn tiếp tục đi về phía trước thăm dò một phen, bởi vì cách Tiêu Hoằng chế tạo Ma Văn tu luyện Ngự Hóa chỉ còn thiếu một loại tài liệu, chính là Ám kim thạch.
Loại đá này ở Thái Qua Vũ Trụ cũng không hiếm thấy, nhưng cố tình ở nơi có rất nhiều kỳ trân dị bảo này lại không có loại Ám kim thạch, thậm chí ngay cả nửa điểm bóng dáng cũng không có.
Nhưng thời gian cấp bách, Tiêu Hoằng cũng không thể không ngừng tìm kiếm, xoay người đi trở về. Bởi vì Trần lão bản còn đang chờ ở cửa hang động. Đồng thời ở trong này có quá nhiều linh thú, các loại dao động Ngự lực, dao động nâng lượng tùy ý có thể thấy được, căn bản không thể mở ra khe nứt không gian.
- Thật sự không được, phải đi chợ đen lạng một vòng, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói một tiếng, lập tức xoay người, rất nhanh quay trở về.
Ven đường lại bằng tốc độ nhanh nhất, góp nhặt một số lớn tài liệu, nhét đầy khe nứt không gian.
Khi Tiêu Hoằng một lần nữa quay về tới cửa động, thời gian đã tới tám giờ tối.
Khi đi ra khỏi hang động sâu tới 3000 thước này, trong thung lũng u tĩnh, tiếng kêu gào của các loại động vật bắt đầu rầm n không dứt bên tai. Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống. Ngay chỗ cửa hang động, Uông Võ đã đốt lên một đống lửa. Trần lão bản đang lo lắng xoa xoa tay, đi tới đi lui ở bên cạnh đống lửa, đôi chân mày đã nhíu sát vào nhau.
Từ lúc Tiêu Hoằng đi vào hang động linh thú, tim của Trần lão bản gần như luôn đập thình thịch không ngừng. Đúng vậy, hắn rất lo lắng an nguy của Tiêu Hoằng, nguyên nhân chủ yêu không thể nghi ngờ, Tiêu Hoằng chính là nguồn tài phú của hắn, Tiêu Hoằng nếu xảy ra chuyện không hay, giấc mộng phát tài của hắn cũng sẽ hoàn toàn vỡ tan.
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, nỗi lo lắng trong lòng Trần lão bản này, cũng là càng lúc càng dữ dội.
Nhưng đúng lúc này, ở hướng hang động linh thú bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng dị động, ngay sau đó, liền thấy Tiêu Hoằng từ bên trong hang động đi lên, đồng thời kéo cây cỏ ở bên cạnh một lần nữa phủ kín phía trên cửa hang động.
Lúc này vẻ lo lắng trên mặt Trần lão bản đã nhạt đi, lại biến thành là thấp thỏm mong chờ.
- Từ đại sư có thể bình an trở về, tại hạ cũng an tâm, không biết chuyển này thu hoạch như thế nào? Bên trong linh thú có hung mãnh không?
Trần lão bản thử tính hỏi, trên mặt cũng lộ rõ vẻ tươi cười cực kỳ mất tự nhiên.
- Trở về nói sau!
[ truyen cua tui đốt net ]
Tiêu Hoằng nhẹ giọng lên tiếng, rồi bảo đám người Uông Võ, dập tắt đống lửa, xóa hết thảy mọi dấu vết không lưu lại gì, sau đó chuẩn bị rời đi.
Nửa tiếng sau, đợi đám người Uông Võ làm xong, Tiêu Hoằng liền mở ra khe nứt không gian, khoảnh khắc không ngừng quay về tới Thạch Đông Thôn. Sau đó dựa vào bóng đêm đi thẳng vào hậu viện trong nha Trần lão bản.
Nơi này bờ tường rất cao chừng ba thước, có thể nói cực kỳ bí ân, ngay cửa ra vào Trần lão bản cũng dựa theo Tiêu Hoằng phân phó, phái ra người tâm phúc tuyệt đối trấn giữ.
Nên biết rằng, hiện tại chuyện Trần lão bản và Tiêu Hoằng làm, ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc tuyệt đối không phải là nhỏ, tự tiện buôn bán các thứ có liên quan với Chiến Văn, một khi bị phát hiện, ít nhất cũng bị giam vào ngục mười năm trở lên.
Cùng Trần lão bản chậm rãi đi vào trung tâm sân chính, nương Ma Văn ngọn đèn mờ nhạt, Tiêu Hoằng liền từng chút từng chút mở ra khe nứt không gian cất giữ, sau đó lấy ra phần tài liệu cho Trần lão bản kia... Chỉ riêng tủy não linh thú đã có sáu loại, tiếp đó là mặt của linh thú biến dị, tủy não của linh thú biến dị vân vân.
Trần lão bản đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, thấy Tiêu Hoằng giống như ảo thuật gia, lấy ra từng món từng món trong túi, bên trong tài liệu hệ sinh vật muôn màu rực rỡ cùng với thảo dược vô cùng quý báu, ánh mắt đã có chút đứng tròng.
Nhất là mắt của linh thú biến dị kia, ở Lãnh Thu Tinh không thể chối cãi tuyệt đối là giá trên trời, huống chi Tiêu Hoằng xuất ra mặt, cũng đủ cho ba người sử dụng.
Đại khái chỉ qua thời gian mười phút, trước mặt Trần lão bản, đã hình thành từng cái từng cái gò đất rất cao. Mấy thứ này ở trong mắt Tiêu Hoằng, coi như rất thông thường, nhưng ở trong mắt Trần lão bản, không thể nghi ngờ đều là một số kỳ trân dị bảo.
Mà trước mắt mấy thứ này, nếu có thể toàn bộ bán đi, như vậy Trần lão bản sẽ thu lợi gấp bội.
Trong lúc nhất thời, Trần lão bản chỉ cảm thấy trước mắt có chút hoa mắt, suýt nữa ngất đi tại đương trường.
Nói không khoa trương chút nào, những tài liệu linh thú trước mắt này có khả năng sinh ra giá trị, gần như đều nhiều hơn so với tiền hắn kiếm được cả đời.
Không kìm được, Trần lão bản vô thức dời ánh mắt kỳ dị nhìn ngay Tiêu Hoằng, ấp úng hồi lâu, cũng không có nói ra nửa câu có thể nghe hiểu, sắc mặt đã một mảnh đỏ bừng.
Nhìn lại Tiêu Hoằng vẫn bình thản như trước, một lần nữa xác nhận bên trong khe nứt không gian đều là các thứ của mình, liền đóng lại khe nứt không gian, sau đó nói:
- Mấy thứ này, ngươi bảo Uông Võ mau chóng xử lý một chút, ngày mai chúng ta xuất ra một phần đi tới chợ đen lạng một vòng, hơn nữa ta còn cần Ám kim thạch, hy vọng có thể mua được ở chợ đen!
Dặn dò qua loa xong, Tiêu Hoằng lập tức rời nhà Trần lão bản, dựa vào bóng đêm, chậm rãi đi về hướng nhà đá của mình.
Thời gian đã tới mười giờ tối, Tiêu Hoằng mới đẩy ra cửa phòng. Tuy nhiên, ngay sau đó, trên mặt Tiêu Hoằng lại thoáng hơi đôi sắc, chỉ nhìn thấy bên trong phòng khách, Ma Văn đăng vẫn còn sáng. Tràn Trân đang hai tay đỡ lấy cằm, thẫn thờ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ rõ vẻ buồn ngủ, thức ăn ở trước mặt nhìn qua đã bị hâm nóng một vài lần rồi.
Nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt Tiêu Hoằng không kìm được hiện lên một chút xúc động. Hiển nhiên, Trân Trân vẫn luôn chờ Tiêu Hoằng trở về, đột nhiên từ đáy lòng Tiêu Hoằng bắt đầu sinh ra một luồng hơi ấm, loại cảm giác này đối vớiTiêu Hoằng mà nói, đã vô cùng xa lạ.
Nhìn lại Trân Trân, thấy thân ảnh Tiêu Hoằng xuất hiện, vốn sắc mặt đang buồn ngủ liền tan thành mây khói, sau đó toát ra vẻ tươi cười vui mừng, đứng dậy đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, giống như một cái con thỏ nhỏ, reo lên giòn tan:
- Tiên sinh tóc bạc! Ngài đã về rồi!
- Muộn như vậy còn chưa ngủ à?
Tiêu Hoằng nhìn lướt qua Trân Trân một cái, dịu dàng nói, sau đó tiện tay đóng lại cửa phòng.
- Còn đang chờ ngài về! Ta biết ngài bôn ba ở bên ngoài, trở về thế nào cũng phải ăn một bữa ăn nóng hổi!
Trân Trân nói xong, liền cầm lấy bát xới cơm cho Tiêu Hoằng, sau đó chạy vào phòng bếp chuẩn bị trà nóng cho Tiêu Hoằng.
- Không cần bận rộn như vậy, ta ăn qua loa một chút là được! Cô cũng lại đây cùng ăn đi!
Tiêu Hoằng nói với vào phòng bếp một câu, sau đó liền cầm lấy chén đũa bắt đầu tự mình ăn.
Tuy nhiên, Trân Trân cũng không có nghe lời nói của Tiêu Hoằng, trong chốc lát, liền bưng ra một chén trà nóng đặt ở bên cạnh Tiêu Hoằng:
- Nghe người trong thôn nói, sau khi ăn xong uống một chén nước chè xanh, rất tốt cho thân thể!
Ăn uống no nê xong, Tiêu Hoằng trải qua một ngày bận rộn, rốt cục cảm nhận được một trận cảm giác thoải mái.
- Không cần vội, chén đũa có thể ngày mai rửa, sớm đi nghỉ ngơi đi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền đẩy cửa đi vào thư phòng của mình. Ngay sau đó một khắc không chờ, liền mở ra khe nứt không gian, lấy ra hết tài liệu còn lại ở bên trong, cũng không ít.
Sau đó, Tiêu Hoằng liền dùng công cụ chế vãn, xử lý từng loại từng loại tài liệu trong tay, nên đậy kín bảo tồn thì đậy kín, nên nghiền nát thì nghiền nát một lần.
Một hơi làm đến hai giờ sáng, Tiêu Hoằng mới xử lý xong tất cả tài liệu, chứa vào bên trong một cái lại một cái ống nghiệm lớn nhỏ không đồng nhất, sau đó phân biệt theo dấu hiệu riêng cất những ống nghiệm này trong tủ trữ vật, khóa kỹ.
Về phần phế liệu còn lại thì bị Tiêu Hoằng sử dụng Ngự lực cực nóng của Đại Ngự Sư cấp bốn, toàn bộ đốt thành bột phấn, chôn xuống trong lòng đất, coi như cấp cho Trân Trân làm phân bón hoa
Hiện tại đối với Tiêu Hoằng mà nói, chế tạo Ma Văn tu luyện Ngự Hóa chỉ còn thiếu một loại tài liệu, đồng thời ở bên trong hang động linh thú phát hiện Hồng quang thạch cực lớn kia, cũng chắc chắn là cung cấp vô cùng vô tận, trợ lực cho Tiêu Hoằng thăng cấp kế tiếp, hết thảy dường như đều có chiêu hướng phát triển thuận lợi.
Đảo mắt một đêm qua đi.
Tiêu Hoằng nếm qua bữa sáng qua loa, rồi cầm lấy một cái túi vải bố vắt xéo lên vai, lập tức đi xuống chân núi, đi tới hướng nhà Trần lão bản. Lúc này Tiêu Hoằng đội mũ dạ màu vàng đất, đeo mắt kính cực lớn, đã rất khó làm cho người ta liên tưởng tới vua của Lạc Đan Luân, mà ngược lại làm người ta có cảm giác giống như dáng vẻ một lão học giả vô cùng quê mùa, nhất là cái túi vải bố vắt xéo ngang vai kia, lại làm cho dáng vẻ quê mùa của Tiêu Hoằng đạt tới một cảnh giới khác biệt.
Đi vào trong nhà Trần lão bản, giờ phút này Trần lão bản thoạt nhìn, vô cùng tiều tụy, duy chỉ có hai mắt sáng ngời giống như bóng đèn. Đêm qua gần như một đêm không ngủ, cả người hắn còn đang ở vào giai đoạn cực độ phấn khởi.
Tưởng tượng đến những tài liệu kia có thể đổi lấy bao nhiêu kim tệ, Trần lão bản chỉ cảm thấy máu dâng lên, trước mắt quay cuồng.
Tuy nhiên, khi Trần lão bản nhìn thấy Tiêu Hoằng, như trước toát ra vẻ mặt cung kính, không ngừng cúi đầu khom lưng trước mặt Tiêu Hoằng.
Ngay cả bảo vệ cửa ở một bên nhìn thấy ông chủ như thế, đều có chút không thể tin được hai mắt của mình. Trước đó bọn họ thật đúng là còn nhớ rõ, lúc Tiêu Hoằng tới đây lần đầu, bộ dáng ông chủ cao cao tại thượng làm sao, thế nhưng hiện tại dường như là con cháu ba đời.
- Trần lão bản! Hàng hóa chuẩn bị thế nào rồi?
Tiêu Hoằng đi vào cửa nhà Trần lão bản, hạ giọng hôi.
- Ngày hôm qua Uông Võ bận bịu đến quá nửa đêm, đã sửa sang lại hơn phân nửa rồi!
Trần lão bản nhìn quanh tả hữu, hạ giọng nói, tiếp theo liền dẫn Tiêu Hoằng đi vào bên trong thư phòng của mình, hiện giờ trong này đã được thay một bộ bàn ghế mới.
Mở ra ngăn kéo, Trần lão bản lấy ra một cái hộp gỗ mở ra, bên trong đặt ngay ngắn hơn hai mươi loại tài liệu chế tạo Chiến Văn, ngoài ra, còn có ba cái mặt của linh thú biến dị.
Bước đầu phỏng chừng chỉ riêng trong hộp kim loại này, gần như đã có giá trị hơn 5000 kim tệ, phóng tới chợ đen, nói vậy không chừng giá cả còn cao hơn.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng sờ sờ những tài liệu này, cuối cùng lấy ra một lọ nhỏ mặt của linh thú biến dị, vươn tay đưa về phía Uông Võ.
- Uông Võ! Bận bịu suốt một đêm, cũng không dễ dàng, này cầm lấy!
Tiêu Hoằng nói với giọng điệu bình thản.
Uông Võ đứng ở bên cạnh, nghe nói như thế, lại nhìn thấy Tiêu Hoằng đưa cho mình một lọ mật của linh thú biến dị, sắc mặt mong chờ không kìm được chính là biến đổi. Không có người nào biết rõ hơn so với Uông Võ: Mật của linh thú biển dị rốt cuộc có ý nghĩa gì, đó chính là cơ hội thành tựu Ngự Giả.
Ngự Giả ở trong mắt Tiêu Hoằng đã không đáng nhắc tới, nhưng ở trong mắt Uông Võ, ở trong mắt người của Lãnh Thu Tinh, thì đó khẳng định là tồn tại mộng ước.
Trên mặt Uông Võ không khỏi biến thành một bộ dáng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, đối với sự hào phóng của Tiêu Hoằng, lại cảm động đến rơi nước mắt. Nên biết rằng, mấy thứ này cùng với nói là sở hữu của Trần lão bản, còn không bằng nói là Tiêu Hoằng ban tặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT