Chỗ ở của Trân Trân, ở phía sau tiệm cơm, vô cùng đơn sơ, mặt đất dùng gạch thô lót thành, đã lộ ra đất phía dưới, cửa sổ gỗ đã mục nát, vách tường loang lổ đã bắt đầu bóc ra, phía trên trần nhà dán đầy giấy báo.

Bước vào trong đó, có một mùi mốc thoang thoảng, còn không có hoàn toàn tiêu tán đi.

- Đây là chỗ ở hiện tại của ta, thực không tệ chứ! Dù sao ta tự mình cũng rất vừa lòng!

Trân Trân ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoằng, trên mặt tràn ngập tự hào nho nhỏ, làm cho người ta có cảm giác giống như nàng đang khoe ra khu nhà cao cấp của mình. Đối với Trân Trân mà nói, không ngủ dưới vòm cầu nàng đã rất thỏa mãn rồi.

- Cũng không tệ lắm!

Tiêu Hoằng ôn hoà đáp lại một câu, thân mình không kìm được lại phát run, hiển nhiên, thời điểm này thân thể Tiêu Hoằng rất suy yếu.

- Tiên sinh tóc bạc! Hiện giờ trạng huống thân thể ngài xem ra cũng không tốt, trước nghỉ ngơi một chút đi!

Trân Trân nói xong, thật cẩn thận nâng đỡ Tiêu Hoằng tới bên cái giường gỗ đơn sơ, nhẹ nhàng đỡ Tiêu Hoằng ngồi xuống, sau đó ý bảo Tiêu Hoằng chờ nàng một chút, rồi rất nhanh chạy ra ngoài.

- Ngươi mang về rốt cuộc là ai vậy?

Sau một lát, ngoài cửa một lần nữa truyền đến tiếng nói của nữ nhân trung niên kia.

- Là... Một bằng hữu của ta!

Tiếng trả lời của Trân Trân truyền vào trong tai Tiêu Hoằng.

- Bằng hữu? Trân Trân! Ngươi tới chỗ đại nương nơi này làm việc, đại nương sẽ có trách nhiệm với ngươi. Đại nương khuyên ngươi, không cần qua lại với những nam nhân không đứng đắn. Ngươi là tiểu cô nương, phải hiểu được tự ái, cũng đừng giống như Trương nhị thẩm nhà cách vách kia, cả ngày chỉ biết vụng trộm với hán tử...

Tiếng nữ nhân trung niên lải nhải không ngừng rót vào trong tai Tiêu Hoằng.

- Ta đã biết rồi! Đại nương tốt lắm, yên tâm!

- Này, đứng rồi! Nam nhân kia rốt cuộc là ai vậy? Xem ra không giống người tốt gì!

Nữ nhân trung niên nói tiếp.

- Ai nha, đại nương! Ta đã nói rồi, hắn không phải người xấu, chỉ là một hán tử lưu lạc lang thang, từng giúp ta rất nhiều. Hiện tại hắn có phiền toái, ta theo lý phải nên trợ giúp hắn!

Trân Trân cũng là rất linh hoạt, cũng không có nói ra Tiêu Hoằng là như thế nào tới đây. Trân Trân cũng không ngốc, không nên nói tuyệt đối không nói.

Ngay sau đó, liền thấy Trân Trân đã đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một cái mâm, bên trong đặt một ít dưa muối, thặng cơm, mà dễ làm người khác chú ý nhất vẫn là hai cái bánh bao lớn trắng nõn nóng hôi hổi.

Đi vào bên cạnh Tiêu Hoằng, Trân Trân liền phi thường nhanh nhẹn đặt chén đũa ở trước mặt Tiêu Hoằng:

- Tiên sinh hiện tại nhất định rất đói bụng đi, đây gần như chính là thức ăn mỗi ngày của ta. Tuy nhiên, cái này thì khác...

Trân Trân bỗng nhiên chỉ chỉ hai cái bánh bao thịt lớn, nói:

- Đây là ta mua của đại nương nơi đó. Đại nương người tốt lắm! Bánh bao thịt này một đồng tệ một cái, nhưng đại nương bán cho ta là một đồng hai cái, ha ha...

Tiêu Hoằng khẽ quay đầu, một lần nữa nhìn Trân Trân, ánh mắt của nàng như trước trong sáng như thủy tinh, ngồi xổm bên cạnh Tiêu Hoằng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoằng.

- Cảm ơn!

Tiêu Hoằng dịu dàng nói.

- Không có gì mà! Không cần khách sáo như vậy!

Trân Trân lộ ra nụ cười ngọt ngào nói.

- Trân Trân! Tiểu nha đầu ngươi mau ra đây giúp cái coi! Còn nữa, coi chừng thứ ngươi xem trọng gì đó! Đầu năm nay, người xấu nhiều lắm!

Ngoài cửa một lần nữa truyền đến tiếng của nữ nhân trung niên.

- Lập tức tới ngay!

Trân Trân hơi tăng cao giọng nói với ra ngoài cửa, lại nhìn thoáng qua Tiêu Hoằng căn dặn:

- Tiên sinh ăn trước, ăn xong ngủ một giấc, thân thể sẽ tốt lắm! Ta trước kia chính là cái dạng này!

Nói xong, Trân Trân cũng không dám dừng lại quá lâu, một đường chạy ra ngoài.

Tiêu Hoằng cứ như vậy giống như pho tượng, hai tay đặt phía trên đầu gối, ánh mắt không nhúc nhích, nhìn ra ngoài cửa một cái, tiếp theo liền dời ánh mắt trên mâm thức ăn ở trước mặt. Một cơn đói khát lập tức truyền đến, tiếp theo Tiêu Hoằng liền nắm lên một cái bánh bao thịt trắng nõn, ngửi một cái, sau đó liền bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn ngấu nghiến.

[ truyen cua tui dot net ] http://truyen

cuatui.net/ Giờ khắc này, Tiêu Hoằng chưa bao giờ cảm thấy bánh bao thịt lại thơm ngon như thế. Cái bánh bao thịt thật lớn hắn cắn ba miếng liền hết sạch, sau đó nắm lên một trái dưa chuột muối, trực tiếp cắn một khúc.

Năm phút đồng hồ qua đi, thức ăn trước mặt đã bị vết sạch không còn.

Tiêu Hoằng liền ngã người nằm trên giường gỗ cũ nát, nhìn giấy báo dán trên trần nhà, trong đầu óc không ngừng suy tư kế tiếp mình nên làm như thế nào?

Hiển nhiên hết thảy căn bản đều chỉ có một chữ, đó chính là tiền!

Trị liệu thương thế cần tiền, tu luyện Ngự lực cần tiền, hơn nữa Tiêu Hoằng cũng không có khả năng ở lại lâu trong phòng chứa củi này.

Đối với vấn đề tiền, Tiêu Hoằng có vô số loại phương pháp, nhưng dưới tình huống không bại lộ thân phận, không dẫn tới chú ý của người khác, mà kiểm thật nhiều kim tệ, thì cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, không biết suy nghĩ bao lâu, Tiêu Hoằng cực độ mệt mỏi một lần nữa ngủ vùi trong mớ hỗn loạn.

Ở ngoài Lãnh Thu Tinh, khắp Thái Qua Vũ Trụ cũng không có bởi vì Thiên Tế Tinh bị diệt mà có chút lơi lỏng, ngược lại thế cục có vẻ càng thêm khẩn trương rồi bù.

Tộc nhân Lạc Đan Luân chưa diệt, Tiêu Hoằng không rõ tung tích, điều này đối với Xích Nghĩa liên hợp thể đối với Mạc Cáp Đốn mà nói, không thể nghi ngờ chính là mầm tai hoạ.

Giờ phút này Mạc Cáp Đốn đã quay về tới Nghĩa Chính Tháp, tuy nhiên không phải ngồi trên ngai hoàng đế, mà đang nằm trên cái giường lớn vô cùng hoa lệ trong tầm cung.

Trên thân thể quanh quẩn một cái lại một cái Dược Văn vô cùng tinh diệu, chữa trị thân thể tàn phá. Cho tới bây giờ Mạc Cáp Đốn cũng vạn lần không nghĩ tới, thân thể của A Di La lại phục hồi như cũ, thực lực của A Di La lại đạt tới mức biến thái như vậy, trong mơ hồ Mạc Cáp Đốn có thể cảm nhận được thực lực của A Di La đã đạt tới cấp bậc chuẩn thần, đây mới là điều đáng sợ nhất.

Đạo Sâm đứng đó vết thương lớp lớp, chỗ cánh tay quấn lớp băng thật dày, phía sau còn có hơn mười người đệ tử chân truyền của Mạc Cáp Đốn, ánh mắt ai nấy đều lạnh như băng và tràn ngập sát ý vô tận.

- Nhớ kỹ, trước khi thương thế ta phục hồi như cũ, ta không muốn còn nghe được tin tức Tiêu Hoằng còn sống. Tộc nhân Lạc Đan Luân, có thể trước tạm thời buông tha, nhưng Tiêu Hoằng là phải chết! Nhất định phải chết! Hiện tại mệnh lệnh cho tất cả quân đội của Xích Nghĩa liên hợp thể, Tân Bối Ba liên hợp thể, Á Tế Á liên hợp thể, cho dù phải đào ba thước đất khắp Thái Qua Vũ Trụ, cũng phải tìm cho bằng được Tiêu Hoằng, giết chết!

Mạc Cáp Đốn dùng thanh âm suy yếu nói. Không thể nghi ngờ, A Di La ra tay thật sự rất nặng.

- Hiểu rõ!

Đạo Sâm sờ sờ vết thương trên mặt, hơi cúi người vô cùng cung kính đáp lời Mạc Cáp Đốn, sau đó đi ra ngoài.

Theo Đạo Sâm truyền ra mệnh lệnh của Mạc Cáp Đốn, gần như một nửa hạm đội của Xích Nghĩa liên hợp thể liền hoàn toàn buông bỏ việc truy tung người Lạc Đan Luân, tập trung toàn bộ lực chú ý vào việc đuổi giết Tiêu Hoằng.

Vì tránh cho phiền toái không cần thiết, hoặc là đả thảo kinh xà, bên trong các quân đội cũng bí mật gửi đi tư liệu về Tiêu Hoằng, tiến hành điên cuồng truy xét.

Tân Bối Ba, Á Tế Á liên hợp thể cũng như thế, xuất động rất nhiều hạm đội bắt đầu tiến hành hoặc sáng hoặc tối tìm kiếm Tiêu Hoằng.

Dường như từ một ngàn năm nay, ở Thái Qua Vũ Trụ chưa từng có bất kỳ một lần nào, bất kỳ một người nào, có thể tạo thành động tĩnh to lớn như thế.

Mà ở Thánh Đàn, A Di La đã quay về, gần như không có người nào biết, rốt cuộc A Di La đã làm gì với Mạc Cáp Đốn.

- Sư phụ! Vì sao ngài không truyền tống Tiêu Hoằng quay lại Thánh Đàn, nơi này dường như an toàn hơn đâu hết!

Tát Già đứng ở trước người A Di La, cẩn thận hỏi.

- Nơi ở của lão hổ là chốn núi rừng hung hiểm, mà không phải trong lồng sắt an nhàn!

A Di La khép hờ hai mắt, trước sau như một bình thản nói.

Tại Thạch Đông Thôn, Lãnh Thu Tinh.

Thời gian đã tới ban đêm, nơi này trước sau như một bình tĩnh, thế giới tối đen một mảnh, chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang từng hồi, hết thảy đều có vẻ vô cùng an bình.

Không nhìn ra mảy may cảm giác: Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đang chuẩn bị đào ba đất cũng phải tìm cho ra Tiêu Hoằng, bởi vì có số thời điểm, ngay cả Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc chính mình đều đã quên mất mình còn có một Lãnh Thu Tinh.

- Khụ khụ!

Bỗng nhiên từ trong phòng củi truyền đến hai tiếng ho nhẹ, mở hé hai mắt ra, sắc trời đã trở nên tối đen một mảnh, bốn phía im ắng.

- Không thể tưởng được mình lại ngủ lâu như vậy!

Tiêu Hoằng thì thào tự nói, chỉ cảm thấy cả người có chút bủn rủn.

- Hả?

Đúng lúc này, Tiêu Hoằng bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có chút không thích hợp, trên người mình không biết từ khi nào thì phủ lên một cái chăn rách tung toé, khẽ quay đầu nhìn lại, sắc mặt Tiêu Hoằng không kìm được xúc động, chỉ nhìn thấy Trân Trân cứ như vậy nửa quỳ ở bên giường Tiêu Hoằng, một đôi tay nhỏ bé ôm trên đầu giường, ngã đầu gối lên tay, lẳng lặng ngủ, tiếng hít thở rất nhẹ rất nhỏ.

Nhìn thấy hình ảnh như vậy Tiêu Hoằng trầm tĩnh một lát, tiếp theo liền thật cẩn thận từ trên giường đi xuống, sau đó vươn tay ôm Trân Trân lên, mà thân thể Trân Trân có vẻ rất nhẹ rất nhẹ, ở trong tay Tiêu Hoằng giống như một mảng lông chim.

Tiếp theo Tiêu Hoằng liền thật cẩn thận đặt Trân Trân nằm trên giường, đắp tấm chăn cũ nát trên người nhỏ xinh của Trân Trân. Còn chính mình thì ngồi dựa trong góc, xuyên qua cửa sổ nhìn ánh sao rực rỡ trên bầu trời, sau đó ôm ngực một lần nữa đi vào giấc ngủ.

“Cốc, cốc, cốc...”

Vừa sáng sớm, đột nhiên truyền đến liên tiếp tiếng gõ cửa, Tiêu Hoằng và Trân Trân toàn bộ bừng tỉnh.

- Các ngươi còn đang ngủ sao? Mau tỉnh lại đi, mặt trời đều lên đỉnh đầu rồi!

Tiếng của lão bản nương một lần nữa vô không bất nhập, từ ngoài cửa truyền

Vào, thanh âm tràn ngập không kiên nhẫn.

Trân Trân giụi giụi mắt, đi tới mở cửa phòng ra.

Ngay sau đó, thân mình to mập của lão bản nương đi thẳng vào, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn quét bốn phía, dường như là đang tìm thứ gì khác thường, nhất là trên giường nhìn đi nhìn lại vài lần.

Cuối cùng, lão bản nương liền dời ánh mắt không tính là thân mặt lắm, nhìn ngay Tiêu Hoằng, tiếp theo cầm trong tay một bộ quần áo vải thô màu xám sậm ném vào trước mặt Tiêu Hoằng, không có thiện ý nói:

- Đây là quần áo của lão quỷ nhà ta, nhìn ngươi dáng hai người gần bằng nhau, hẳn là mặc vừa. Bộ quần áo rách nát của ngươi kia ném đi, trên người có vết máu, thủy chung sẽ làm khách nhân cảm giác không thoải mái. Mặt khác, nhìn ngươi cũng rất đáng thương, ngươi đi chẻ củi đi, một ngày 15 đồng tệ. Tuy rằng nhìn ngươi có hơi tàn tật, nhưng có tay có chân, sẽ học được tự lực cánh sinh!

Lão bản nương nói xong, liền trực tiếp đi ra ngoài, cũng không quản tới Tiêu Hoằng có đáp ứng hay không.

- Như vậy cũng tốt, tối thiểu có nơi ăn chốn ở, có phải không?

Trân Trân nhìn về phía Tiêu Hoằng, nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play