Hiển nhiên, hiện tại Tiêu Hoằng sử dụng Dược Văn, tính khuấy động vẫn là thật lớn, nguyên nhân chủ yếu chính là tài liệu có hạn, và hắn chế tạo trong lúc bản thân bị trọng thương.
Mặc dù lồng ngực khó chịu dị thường, dường như sắp nổ tung, Tiêu Hoằng vẫn như trước hai mắt lạnh như băng, giống như suối băng lạnh đến xương.
Khóe miệng máu đen cũng không ngừng nhỏ giọt xuống.
Tuy nhiên, sử dụng Dược Văn này trị liệu nội thương, tuy rằng thống khổ, nhưng cũng còn có chút hiệu quả.
Ước chừng trôi qua nửa tiếng, Tiêu Hoằng mới đình chỉ khởi động Dược Văn trong tay, lồng ngực vốn đang khó chịu, rốt cục truyền đến một trận nhẹ nhàng khoan khoái, hô hấp cũng hơi thông thuận một chút.
Lấy tay lau quệt vết máu trên khóe miệng, Tiêu Hoằng liền lấy ra Dược Văn trị liệu vết thương ên chân. Sau khi khởi độ ng, Tiêu Hoằng cố nén khó chịu, điêu động tinh hoa bên trong Dược Văn, từng chút từng chút rót vào bên trong đùi phải, ý đồ cô đọng lại Ngự lực bên trong đùi phải, một lần nữa phá giải phong bế. Chỉ có như vậy, Tiêu Hoằng mới có thể tiếp tục tu luyện Ngự lực, chỉ có như vậy, Tiêu Hoằng mới có thể trăm phần trăm phát huy ra thực lực của Đại Ngự Sư cấp bốn.
Nhưng mà, ngay lúc Tiêu Hoằng thông qua Dược Văn vừa mới giải một chút cho Ngự lực phong bế trong đùi phải, quay về thái độ bình thường, đột nhiên một cơn đau đớn kịch liệt từ trong đùi truyền ra.
Loại đau đớn này, căn bản không phải thường nhân có thể chịu đựng được, cảm giác giống như vô số cây cương châm nóng bỏng đâm vào trong đùi mình.
- Ái, a!
Chịu được ước chừng năm phút đồng hồ, rốt cuộc Tiêu Hoằng không kìm nổi phát ra một tiếng gào, bên trong thanh âm thê lương, tràn ngập vô tận cừu hận, vô tận không cam lòng và bất khuất.
Lúc này cả người Tiêu Hoằng đã nằm bò trong đám cỏ dại mọc thành bụi trên mặt đất. Trên gương mặt tái nhợt dính đầy bùn đất, mồ hôi bốn phía, trong ánh mắt toát ra tia sáng lạnh.
- Mạc Cáp Đốn, Đạo Sâm, ta thề chỉ cần Tiêu Hoằng ta không chết, ta sẽ không buông tha các ngươi!
Tiêu Hoằng đầy đầu là mồ hôi, suy yếu nói. Giọng điệu tuy nhẹ, nhưng tràn ngập cừu hận. Giờ phút này, thân thể Tiêu Hoằng càng thống khổ, mối cừu hận trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Chính là thở hổn hển mấy hơi thở, Tiêu Hoằng một lần nữa ngồi dậy, sau đó cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn vượt xa người thường, tiếp tục tiến hành trị liệu đùi phải cho chính mình.
Thời gian lại một lần nữa tới ban đêm, Tiêu Hoằng đã bị đau đớn tra tấn không còn hình người. Trị rồi dừng, trị rồi nghỉ... Cả ngày, trên mặt Tiêu Hoằng đã không còn chút máu tóc bạc trắng lại vô cùng rối bù toàn thân dính đây bùn đất, trừ một đôi mắt kia, không chút nhìn ra mấy ngày trước, Tiêu Hoằng chính là vua của Lạc Đan Luân.
Càng thêm nhìn không ra, hiện giờ Tiêu Hoằng, đã bị Xích Nghĩa liên hợp thể, Tân Bối Ba liên hợp thể thậm chí là Á Tế Á liên hợp thể, ba liên hợp nhận định là tù chiến tranh siêu cấp của Thái Qua Vũ Trụ, ý đồ trước diệt Tiêu Hoằng rồi sau đó thoải mái.
Gió đêm cuối mùa xuân còn mang theo hơi mát dìu dịu thổi nhẹ lên đầu tóc bạc rối bù của Tiêu Hoằng. Tiêu Hoằng cứ như vậy nằm dựa dưới thân cây. Cỏ dại bốn phía đã bị thân thể Tiêu Hoằng thống khổ giày vò, nghiền ép, chà đạp không thành hình dáng, cả người Tiêu Hoằng dính đầy bùn đất cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời, giống như một đầu vua dã thú suy yếu.
Bên cạnh còn có bảy tám hột trái cây rừng bị gặm nhắm.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Hoằng dựa vào thân cây ngủ mơ mơ màng màng, trong đầu óc như trước là gương mặt của Mạc Cáp Đốn, như trước là một trường chém giết thảm thiết, ngoài ra không có thứ gì khác, không khỏi làm Tiêu Hoằng một lần lại một lần từ trong ác mộng bừng tỉnh.
Cứ như vậy liên tiếp qua ba ngày.
Nội thương của Tiêu Hoằng gần như đã khỏi hẳn, chỉ có đùi phải vẫn như trước giống như đeo chì. Tuy rằng nhận được một ít trị liệu, cũng trị được một phần nhỏ Ngự lực trong đùi phải quay về trạng thái bình thường, nhưng Tiêu Hoằng đã là Đại Ngự Sư cấp bốn, Ngự lực trong cơ thể có thể nói là khổng lồ, muốn hóa giải phong bế hoàn toàn cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu không có tài liệu chế tạo Dược Văn tốt hơn, ít nhất cũng phải năm ba tháng mới phục hôi.
Mà mấy ngày nay, trị liệu phải chịu đựng thống khổ thật lớn, phun ra từng ngụm máu bầm, đối với thân thể suy yếu của Tiêu Hoằng lúc này cũng là tiêu hao không nhỏ.
Nắm lấy cây gậy gỗ thô, Tiêu Hoằng chậm rãi đứng lên, thân thể không kìm được lảo đảo, ánh mắt nhìn xuống phía dưới chân núi, Thạch Đông Thôn xa xa, cùng với Tiểu Lung Thành như ẩn như hiện kia.
- Xem ra cần phải tìm một chỗ có người, thu xếp ổn thỏa một chút rồi!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói. Trước mắt việc cấp bách Tiêu Hoằng cần làm, trừ che giấu thân phận tự bảo vệ mình, còn phải tận khả năng bằng tốc độ nhanh nhất, điều trị thương thế của mình tìm kiếm tiến cảnh, sau đó nghĩ biện pháp tìm kiêm người Lạc Đan Luân thất lạc, tìm cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Có ý tưởng như vậy, Tiêu Hoằng liền chống gậy tập tễnh đi từng chút từng chút xuống dưới chân núi.
Đi tới vòm cầu trước đó Trân Trân cư trú, Tiêu Hoằng nhìn thấy Trân Trân đã không còn ở đó, đi hướng nơi nào không thể hết. Vết thương trên mặt của nàng đã hoàn toàn tốt lắm, nàng chuyên cần hẳn cũng có thể mở đầu cuộc sống mới, ít nhất không còn giống như chỗ này.
Đứng ở bên cạnh suối nước, nhìn lướt qua vòm cầu, sau đó Tiêu Hoằng chống gậy đi qua cầu đá phong cách cổ xưa, tiến vào bên trong thôn xóm.
Toàn bộ Thạch Đông Thôn, bởi vì gần sát với Tiểu Lung Thành nên cũng không phải thuộc loại thâm sơn cùng cốc cho lắm. Trong thôn cộng tất cả mây trăm hộ dân, hai bên con đường đất vàng, một cái lại một cái tiểu điếm rải rác dọc hai bên.
Phía trên đường phố, không nói tới có phồn hoa bao nhiêu, nhưng cũng không phải cảnh tượng tịch liêu. Thôn dân vác cuốc nối liền không dứt trẻ con không ngừng ra vào trong các tiệm tạp hoá bên cạnh tiệm cơm nho nhỏ, từng gã tráng hán da dẻ thô ráp đang ngồi uống rượu mạnh thỉnh thoảng còn có thể nghe được giọng the thé của thôn phụ truyền đến từ bên trong sân nhà.
Ngược lại Tiêu Hoằng là một đầu bạc trắng, cùng với cảnh tượng nông thôn đặc biệt này có vẻ hoàn toàn xa lạ.
Trên thực tế, Tiêu Hoằng cũng đã bắt đầu có chút xa lạ với cảnh tượng như vậy. Không sai, ở Thiên Tế Tinh lúc ấy, Tiêu Hoằng thường xuyên đi xuống thôn trang, nhưng luôn là với thân phận của vị vua, trước đó cũng là một vị Quận trưởng cao cao tại thượng, nhưng hiện tại, Tiêu Hoằng dường như hóa thành phàm nhân, một kẻ chạy nạn không nhà.
Nhìn qua bên đường, bánh bao nóng hôi hổi vừa mới lấy ra khỏi lồng hấp, không kìm được Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy trong bụng trống rỗng co thắt lại. Mấy ngày qua ở trên núi, Tiêu Hoằng gần như chỉ ăn trái rừng, quá đau đớn khiến Tiêu Hoằng không còn lòng dạ nào săn bắt. Thân thể suy yếu cũng cần bổ sung dinh dưỡng.
đọc truyện cùng //truyencuatui.net/
Thế nhưng khi Tiêu Hoằng sờ sờ túi áo, nửa đồng tệ cũng không có. Đúng vậy hắn còn có một cái trữ kim văn, nhưng đó là phát hành ở Thiên Tế Tinh, căn bản không có cách nào sử dụng ở đây.
Điều này cũng không kỳ quái, đường đường là vua của Lạc Đan Luân, ra ngoài còn cần mang tiền theo sao?
Trong lúc nhất thời, Tiêu Hoằng không kìm được cười khổ hai tiếng, rốt cục hiểu được cái gì gọi là: Phượng hoàng rụng lông không bằng gà.
Bỗng chốc, đúng lúc này, chỗ đùi của Tiêu Hoằng không hề có dấu hiệu báo trước bỗng nhiên truyền đến một cơn đau nhức, không khỏi làm Tiêu Hoằng nhíu mày lại, thân mình khom xuống, dường như là cố sức chịu đựng.
Thôn dân đi ngang qua, thấy nam nhân trước mắt này quần áo tả tơi, đầy đầu tóc bạc trắng, đều lộ ra ánh mắt khác thường. Đây là một đặc điểm của thôn trang, bởi vì tương đối phong bế, giữa thôn dân và thôn dân dù không biết nhau, cũng đều quen mặt, thình lình đến đây một bộ mặt xa lạ, tự nhiên dẫn tới chú ý của mọi người.
Đồng dạng những thôn dân này nhìn về phía Tiêu Hoằng, cảm giác đầu tiên chính là, kẻ lưu lạc bên ngoài tới.
- Tiên sinh tóc bạc!
Ngay lúc Tiêu Hoằng chịu đựng đau nhức, một thanh âm giòn tan truyền vào trong tai Tiêu Hoằng, không khỏi làm cho Tiêu Hoằng có cảm giác quen thuộc.
Khẽ quay đầu lại, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Trân Trân đứng ở trước cửa tiệm cơm nhỏ bên đường. Xiêm y lam lũ đã đổi thành một cái tạp dề nhỏ màu phân hồng bó sát người, cách ăn mặc theo dáng người bán hàng của tiệm cơm.
Giờ phút này nàng đang nhiệt tình ngoắc ngoắc Tiêu Hoằng, sau đó giống như một con thỏ nhỏ màu phấn hồng, nhanh như chớp đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, đồng thời vươn đôi tay nhỏ bé, đỡ cánh tay Tiêu Hoằng.
- Tiên sinh tóc bạc! Thân thể của người có khỏe không?
Trân Trân thân thiết hỏi.
- Cũng tốt!
Tiêu Hoằng trả lời rất ngắn gọn, nhưng trên trán đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
- Này, Tiểu Trân! Ngươi nói chuyện với ai vậy?
Đúng lúc này, bên trong tiệm cơm, bỗng nhiên đi ra một nữ nhân trung niên, dáng người hơi mập, khóe miệng ngậm nửa điếu thuốc lá rẻ tiền, tay chống nạnh, mặt bình tĩnh nhìn Tiêu Hoằng, một bộ tư thế của lão bản nương.
- Ái chà... Đại nương! Hắn... Hắn là bằng hữu của ta...
Trân Trân liếc nhìn về phía nữ nhân trung niên, rụt rè nói, giọng nói rất nhẹ, đầy vẻ sợ sệt.
- Bằng hữu?
Nữ nhân trung niên cảnh giác đánh giá Tiêu Hoằng một chút: Quần áo lam lũ, tóc rối bù, góc áo còn có vết máu loang lổ.
- Trân Trân! Ngươi làm tạp vụ cho nhà đại nương, đại nương cũng có trách nhiệm với ngươi. Đầu năm nay, không ít kẻ lừa đảo lừa gạt tiểu cô nương, ngươi cần phải...
Không đợi nữ nhân trung niên này nói ra câu nói kế tiếp, Tiêu Hoằng đã quay đầu, ánh mắt cực độ băng hàn kia bắn thẳng tới nữ nhân trung niên, đồng thời trên thân thể lập tức toát ra một khí thế uy áp.
Ánh mắt như vậy, khí thế như vậy, làm cho nữ nhân trung niên này không kìm được lập tức giật mình mấy cái, chỉ cảm thấy phát lạnh cả người, khiến câu nói kê tiếp của nữ nhân trung niên bị nghẹn trở về.
Nữ nhân trung niên này phản ứng cũng tính là rất linh hoạt, lập tức quay đầu nhìn vào bên trong tiệm cơm, hét lớn:
- Cẩu Đản! Ngươi lại ăn vụng cái gì đó, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, quản lý tốt cái miệng của ngươi, tin hay không, ngày mai ta cho ngươi cút đi!
- Thế nào, đây không phải là Lý ông chủ sao, ngài chính là khách quý a, mời vào bên trong.
Trong lúc nhất thời, nữ nhân trung niên đứng ở cửa, trên mặt giống như một diễn viên cửa hàng tạp hoá, khi thì trừng mắt quát tháo, khi thì vẻ mặt nịnh nọt.
- Tiên sinh tóc bạc! Ngài không cần ghi hận đại nương! Con người nàng mặc dù có hơi khắc khe, nhưng là người rất tốt. Là nàng thấy ta lẻ loi hiu quạnh, nên cho ta làm tạp vụ ở tiệm cơm của nàng, nuôi ăn nuôi ở, một ngày còn có hai mươi đồng tệ đấy!
Trân Trân nhỏ giọng nói với Tiêu Hoằng, vẻ e ngại trong ánh mắt đã nhạt đi không ít, bởi vì nàng rất rõ ràng, chính mình có thể thoát khỏi khốn cảnh, tất cả đều là ân đức của Tiêu Hoằng.
- Đúng rồi, tiên sinh tóc bạc! Hiện tại thân thể ngài dường như có chút không thoải mái, không bằng đến chỗ ta nơi đó nghỉ ngơi một chút đi!
Trân Trân nói tiếp, sau đó cũng không đợi phân trần, liền đỡ Tiêu Hoằng đi đến bên hông tiệm cơm.
Tiêu Hoằng cũng không có cự tuyệt. Trên thực tế, hiện tại Tiêu Hoằng thật sự cần một chỗ đặt chân để tu dưỡng. Thân thể suy yếu dường như đã không cho phép Tiêu Hoằng tổn hao thêm nữa.
Giờ khắc này, Tiêu Hoằng rất thống khổ, bất kể là về tâm hồn, hay là trên thân thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT