Bất đắc dĩ, Khang Du khẽ lắc lắc đầu, trong lòng đã làm tốt tính toán, nếu Thiên Tế Tinh diệt vong, hết thảy hành động tiếp viện sẽ đình chỉ.
Hơn nữa ở trong đầu Khang Du xem ra Thiên Tế Tinh đối mặt với quân đội khổng lồ của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc như thế, hết tám phần rất khó chống đỡ qua ba ngày.
Cùng lúc đó, tại Á Bình Ninh
Cách Lâm tự nhiên cũng có thể nhìn thấy hình ảnh này, không kìm được lão thầm thở dài, trên mặt lại như một mảnh tro tàn. Ngược lại thấy Thiên Tế Tinh vẫn bình tĩnh như trước.
- Thiên Tế Tinh này rốt cuộc còn muốn làm chuyện gì nữa? Chẳng lẽ bọn họ không biết, chính mình đã tai vạ đến nơi rồi sao?
Ái Lạc đầy mặt khẩn trương, nhìn hình ảnh bên trong màn hình, nhẹ giọng nói.
Cách Lâm không có hé răng, đôi chân mày đã nhíu sát vào nhau. Trên thực tế, trước mắt nói cái gì đều đã vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn, trên thực tế Cách Lâm đã chịu đủ loại cảm giác bó tay không có biện pháp này rồi.
Hiện tại lão thật sự hận không thể vận dụng toàn bộ thực lực của Á Bình Ninh liên hợp thể, đi oanh tạc lãnh thổ quốc gia của Tân Bối Ba liên hợp thể!
Trên thực tế, chỉ cần có thể có một chi đoàn chiến đấu Mẫu Hạm đi Ma Duệ Tinh, tất cả thế cục sẽ phát sinh biến đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng... Nhưng lại không có.
Ở trong phòng điều khiển chính Liệu Nguyên Hào, Thân Trọng Ngạn đang ngồi trên ghế chủ tọa, trên người mặc chê phục chủ soái hoa lệ, vẻ mặt ngạo nghễ. Thoạt nhìn hắn đại khái chừng hơn 50 tuổi, trên mặt đã đầy nếp nhăn, chòm râu màu vàng nhạt quanh môi có vẻ thêm vào nồng đậm, trên đầu đội cái mũ quân đội màu lam đặc biệt chủ soái mới có.
Chỉ là phía sau vẻ uy nghiêm này, lại tràn ngập ý bất mãn: Đánh một cái Thiên Tế Tinh nho nhỏ, mà lại xuất động đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Ma Văn, ngay cả Thân Trọng Ngạn đều cảm thấy mất hết mặt mũi. Cái này giống như đi đánh một đứa nhỏ chưa đầy tuổi mà lại phải xuất động mười mấy tráng hán.
Một trận chiến này cho dù đánh thắng cũng không vẻ vang gì, mặc dù hắn đã thấy được trận chiến trước đó của Thiên Tế Tinh rốt cuộc như thế nào, có thể nói là sắt máu, nhưng thủy chung là một mặt hàng mà ngay cả Ma Văn chiến đấu cơ cũng không có.
- Thật sự không sao hiểu được, Phạm Gia Tây kia rốt cuộc chỉ huy quân đội như thế nào, đối phương hơi chút liều mạng, rồi lại bị trực tiếp đánh ngã. Nhưng lại phải hưng sư động chúng, bắt đoàn chiến đấu Mẫu Hạm. Liệu Nguyên từ xa xôi ngàn dặm chạy tới đây, chỉ là để đối phó với một chủng tộc ngay cả nửa tinh cầu cũng không có!
Thân Trọng Ngạn không kìm được chòm râu nơi khóe miệng vểnh vểnh lên, lộ vẻ mặt bất mãn và khinh thường.
- Thân chủ soái bớt giận! Ngài đích thân ra ngựa, giáo chủ đại nhân cũng là hy vọng bảo hiểm một ít, dù sao Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã không chịu nổi thất bại, càng không thể kéo dài tiếp như vậy, không thể để sa vào vũng bùn chiến đấu, ngài thấy sao? Coi như rèn luyện và luyện binh đi! Dùng người sống Lạc Đan Luân làm bia ngắm chẳng phải là rất tốt ư?
Biện Húc Nam quan chỉ huy lục quân cùng chức chủ soái có lòng tốt khuyên nhủ.
Tuy rằng cùng chức chủ soái, nhưng Biện Húc Nam rất rõ ràng, hắn thủy chung là một vãn bối, có chênh lệch rất lớn với cấp bậc Ngự lực và đại danh đỉnh đỉnh của Thân Trọng Ngạn.
Thân Trọng Ngạn hơi liếc mắt nhìn Biện Húc Nam, một tên biết ăn nói khen ngợi ngầm, lạnh nhạt cười. Không có nói thêm gì nữa. Trên thực tế, Biện Húc Nam nói cũng đúng vậy, người Lạc Đan Luân kia làm như tấm bia sống tiến hành luyện tập thả đạn thực, cũng là một lựa chọn không tệ.
- Yên tâm tốt lắm! Không tới ba ngày, Thiên Tế Tinh không có phong ấn của Cáp Thụy Sâm, sẽ biến thành một biển lửa, cho giáo chủ đại nhân một cái công đạo, cũng để ngài nhìn xem thích mắt, cái gì mới là bộ đội tinh nhuệ, cái gì mới là cá thịt. Cũng không biết tên Trương Thượng Quân kia rốt cuộc là điều quân như thế nào, mỗi ngày uống cả ao rượu ăn cả rừng thịt hay sao?
Thân Trọng Ngạn lộ vẻ mặt khinh thường đáp lại.
Đồng thời thời điểm này, hình dáng của Ma Duệ Tinh cũng đã từng chút từng chút xuất hiện ở trước mặt Thân Trọng Ngạn, đồng thời không ngừng tới gần.
- Truyền mệnh lệnh đi: Sau khi tiến vào quỹ đạo của Ma Duệ Tinh từ xa, tất cả Ma Văn chiến đấu cơ liền theo thứ tự xuất động, oanh kích Thiên Tế Tinh theo hình thức trải thảm, tranh thủ trước tiên phá hủy tất cả thành thị chủ yếu của chúng. Không phải bọn chúng muốn bảo vệ tốt đẹp gia viên của chính mình sao? Ta thật muốn nhìn xem, lần này, bọn chúng còn lấy gì để bảo vệ?
Thân Trọng Ngạn híp mắt, trong ánh mắt toát ra vẻ tàn khốc truyền đạt mệnh lệnh như thế.
Làm cho người ta có cảm giác chính là không nói hai lời, trực tiếp đánh cho Thiên Tế Tinh tàn phế rồi nói sau. Còn lại chính là chuyện của Biện Húc Nam, nếu hắn ngay cả thu cây ngô đều làm không tốt, còn giữ dùng làm gì?
Liệu Nguyên Hào vô cùng khổng lồ đã đến, Ma Văn vệ tinh của Thiên Tế Tinh lắp đặt ở trong quỹ đạo của Ma Duệ Tinh đương nhiên có thể trước tiên biết được.
Giờ phút này Tiêu Hoằng đang ở bên trong Đại Vệ Vương Thính, ở hai bên Tiêu Hoằng là thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, cùng với các thành viên chủ yêu Phất Minh Qua, Kiều Lâm Sâm.
So với dĩ vãng, ở thời điểm Lạc Lý Tư tại vị nơi này là cảnh hỗn loạn rối tung. Nhưng hiện giờ Đại Vệ Vương Thính có thể nói hoàn toàn im lặng, Tiêu Hoằng không lên tiếng, nơi này không người nào dám mở miệng nói nửa lời.
Tuy rằng Tiêu Hoằng kế thừa vương vị chỉ có thời gian không tới một tháng, nhưng Tiêu Hoằng bằng vào khí tràng cường đại, cùng với quyền uy của Cáp Thụy Sâm kia hoàn toàn trấn áp mọi người, không một người nào có cái gì không phục đối với việc Tiêu Hoằng lên ngôi vua.
Bởi vì bọn họ đã từ trên người Tiêu Hoằng cảm nhận được khí thế bàng bạc của Cáp Thụy Sâm năm xưa.
Ở phía trên màn hình chính trung tâm Đại Vệ Vương Thính, đang là một loạt tình huống trong hư không về Liệu Nguyên Hào đã đến.
Nhìn quái vật lớn dài cả vạn thước kia đang chậm rãi đậu lại ở phía trên quỳ đạo Ma Duệ Tinh, ánh mắt của Tiêu Hoằng như trước đầy vẻ trầm tĩnh, không có mờ mịt, không có bối rối, làm cho người ta có cảm giác giống như đáy biển sâu yên lặng.
Giờ khắc này, biểu hiện như vậy cũng có thể tạo cảm giác an toàn cho những người khác. Dù sao họ luôn thấy được Tiêu Hoằng còn có rất nhiều biện pháp, có thể dẫn dắt Lạc Đan Luân thoát khỏi khốn cảnh.
- Kiều tiên sinh, hệ thống phòng không khung thép chuẩn bị thế nào rồi?
Tiêu Hoằng dời ánh mắt trầm tĩnh nhìn ngay Kiều Lâm Sâm, lên tiếng hỏi.
- Bẩm bệ hạ! Mục tiêu mong muốn đã hoàn thành, thiết đặt hệ thống, bổ sung phi đạn đã toàn bộ hoàn thành, đồng thời đã khởi động. Bước tiếp theo, điều cần phải làm là cường hóa, cùng với khuyếch tán ra ngoài, mở rộng đến các địa phương Ma Duệ Tinh!
Kiều Lâm Sâm đáp lại từng chữ một, bên trong giọng điệu vô cùng cung kính.
- Kế tiếp chiến cuộc nên phát triển như thế nào, cứ hoàn toàn nhìn vào ngươi! Tiêu Hoằng lại nói tiếp.
- Thần, có tin tưởng! Kiều Lâm Sâm đáp lại.
- Tốt lắm! Truyền lệnh cho tất cả quân đội, dựa theo kế hoạch trước đó, tiến hành bố trí!
Tiêu Hoằng phát ra mệnh lệnh.
Đồng thời nhìn lại toàn bộ Thiên Tế Tinh, không phải thành viên chiến đấu đã toàn bộ dời đi tiến vào bên trong hầm trú ẩn đào ra, quân đội thì luôn giữ phối hợp với nhau, đồng thời phân tán ở trong núi rừng... Tất cả chuẩn bị đều là lặng yên không một tiếng động.
Một giờ sau, theo Mẫu Hạm Ma Văn Liệu Nguyên Hào khổng lồ mở ra toàn bộ tất cả miệng phóng xạ chiến đấu cơ. Ngay sau đó, lại nhìn rậm rạp mấy ngàn chiếc Ma Văn chiến đấu cơ cùng với phi cơ không người lái đều từ Liệu Nguyên Hào khổng lồ bắn ra.
Phóng mắt nhìn lên bầu trời giống như ong thợ rời tổ, đợt công kích thứ nhất đã đầu nhập 1500 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, 3000 chiếc phi cơ không người lái, chuẩn bị cho một đợt công kích luân phiên xuống, ý đồ cho Thiên Tế Tinh chìm trong biển lửa.
Thông qua màn hình, nhìn Ma Văn chiến đấu cơ cực độ tiên tiến cuồn cuộn mãnh liệt, đã xông vào tầng khí quyển Ma Duệ Tinh, ào ào phóng tới hướng Thiên Tế Tinh
Toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ lập tức dường như im lặng đi rất nhiều. Đối với hiện trạng của Thiên Tế Tinh, bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đã bắt đầu hiểu biết, nhưng bọn họ bất kể như thế nào cùng nghĩ không ra, đã không còn phong ấn của Cáp Thụy Sâm, Thiên Tế Tinh bọn họ còn lấy cái gì để ngăn chặn?
Người Lạc Đan Luân quả thật dùng mãnh, dùng mãnh đến làm cho Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đều có chút ăn không tiêu. Thê nhưng cho dù có dùng mãnh mấy đi nữa cũng không thể chịu đựng được Ma Văn chiến đấu cơ lên trên đỉnh đầu điên cuồng oanh tạc!
Một khi chặt đứt tất cả phương tiện cuộc sống của Thiên Tế Tinh, làm cho bọn họ không thể cố định ở một chỗ, không bảo đảm được thực phẩm, bọn họ tự nhiên sẽ trong khoảng thời gian ngắn héo rũ xuống, đồng thời nhìn phế tích phía sau, ý chí của họ cũng phải giảm xuống thật lớn.
Có phân tích như vậy, rất nhiều rất nhiều dân chúng có khuynh hướng nghiêng về chủng tộc Lạc Đan Luân, không kìm được toát ra vẻ sầu lo. Đã liều chết kiên trì đến tận bây giờ, cuối cùng cũng khó tránh khỏi cái giá phải trả rơi vào diệt vong! Thật đáng tiếc, thật đáng buồn mà!
Về phần Thân Trọng Ngạn trong phòng điều khiển chính của Liệu Nguyên Hào, nhìn bên trong màn hình một lượng lớn Ma Văn chiến đấu cơ, đã kết thành đội bình hoàn toàn triệt để xuyên qua tầng khí quyển Ma Duệ Tinh, vẻ hung ác trên mặt đã trở nên quá nặng, ở phía sau vẻ hung ác đó là vô tận lãnh liệt.
- Ta thật muốn nhìn xem, lần này, Tiêu Hoằng ngươi còn không chết được sao!
Thân Trọng Ngạn thì thào lẩm bẩm nói.
Không chỉ có Thân Trọng Ngạn, ngay cả các phi công trong chiến đấu cơ đang hoàn toàn xuyên qua tầng khí quyển tiến vào đến Ma Duệ Tinh, trên mặt đều toát ra vẻ tươi cười dữ tợn. Dùng người sống làm bia ngắm, những phi công này vẫn là lần đầu tiên làm, tuy nhiên dường như bộ dáng đều rất kích thích.
- Chỉ đáng tiếc là Thiên Tế Tinh nhiều mỹ nữ như vậy, không được hưởng dụng!
Một gã phi công ung dung nói, bên trong giọng điệu mười phần mùi vị chế nhạo, nhìn không ra đây là đi chiến đấu chút nào, ngược lại chính là nhiệm vụ tuân tra hết sức bình thường.
Nhưng mà, ngay thời điểm phi công phi hành trong trời cao xẹt qua bầu trời Sùng Cao Châu, tất cả phi công đột nhiên phát hiện ở phía trên bình nguyên cách chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã không tới hai mươi cây số, đã là cọc gỗ san sát, nơi đó đúng là chỗ quyết chiến của Lạc Đan Luân và Phạm Gia Tây, nhìn qua như là vô số mộ bia, nhưng phóng mắt nhìn kỹ lại, cả vạn cây giống như cọc gỗ này đã hợp thành một chữ vô cùng khổng lồ, chữ này chính là: “Chết”!
Trên mặt đất tạo thành một chữ CHẾT như thế, không thể nghi ngờ đây là cảnh cáo và khiêu khích thật sâu đối với phi công Thượng Bang, bởi vì loại chữ thế này chỉ có phi công mới có thể trông thấy rõ ràng.
- Đã tới nước này rồi mà còn dám cả gan khiêu khích? Chờ một chút xem các ngươi là chết như thế nào?
Trong đó một gã phi công hung tợn nói, tâm tính nhàn nhã trước đó lại tràn ngập một cơn phẫn nộ.
Các phi công khác cũng như thế! Chết đã đến nơi, lại còn muốn bày ra tư thái cường ngạnh, người như thế Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc là chán ghét nhất.
- Nếu Thiên Tế Tinh chết đã đến nơi, còn muốn bày ra một bộ sắc mặt cường ngạnh, chúng ta đây chỉ có thể thành toàn cho chúng không lưu tình chút nào, cho Thiên Tế Tinh biến thành biển lửa đi!
Mạn Lôi quan chỉ huy phi hành, hạ đạt mệnh lệnh cho Ma Văn chiến đấu cơ phía sau.
Ngay sau đó, gần 5000 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ và phi cơ không người lái, liền tiến vào trên không trung Thiên Tế Tinh. Nhìn một mảng cảnh tượng an hòa trên Thiên Tế Tinh kia, phi công Thượng Bang không có mảy may thương hại, tập trung vào một dày nhà lầu tinh xảo trùng trùng, rồi trực tiếp bắn ra từng quả từng quả Ma Văn phi đạn cao bạo. Ước chừng mấy ngàn quả cuồn cuộn mãnh liệt oanh tạc xuống Hồng Sâm Thị của Lập Đốn Quận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT