Kiều Lâm Sâm dần dần cảm nhận được, dường như nơi này mới là chỗ lão thực hiện được lý tưởng, hơn nữa ở trong này, chi cằn năng lực xuất chúng, sẽ lập tức được trọng dụng, không cần nể mặt người nào, cũng không cần phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Tuy rằng chi ở trong này 20 ngày, nhưng Kiều Lâm Sâm cùng các nhân viên nghiên cứu Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc khác liền yêu thích chỗ này.
Dung nhập vào tập thể này, Kiều Lâm Sâm dần dần cảm nhận được người Lạc Đan Luân là chủng tộc thế nào, vì quê nhà không tiếc dâng lên sinh mệnh. Bởi vì nơi này làm người ta cảm giác như thiên đường, dù cho bây giờ bị chiến tranh tàn phá, nhưng ít ra mỗi người đều có thể sống như con người, hít thở không khí tự do.
Bọn họ vì mình có được quê nhà như thế mà cảm thấy kiêu ngạo, nơi này đáng để phấn đấu.
Tiêu Hoằng đã dọn vào trong vương điện Lạc Đan Luân, lúc này đứng trên tòa nhà cao trong vương điện, nhìn xe bắn phi đạn luân chuyển trước mặt. Nói là xe, còn không bằng nói họng pháo gắn trên bánh xe, chỉ là để dễ vận chuyển thôi.
Toàn thể xe bắn phi đạn luân chuyển cao khoảng 3m, cấu tạo đơn giản nhưng xảo diệu, phía dưới tấm thép hợp kim Vi Mễ gắn thùng chứa phi đạn, có thể chứa 100 viên phi đạn Kiếm ngư.
Đặc điểm lớn nhất của phi đạn này là giá trị chế tạo rẻ, tốc độ nhanh, thể tích nhỏ, khuyết điểm là tầm bắn hơi ngắn, chỉ bao phủ 10km, nhưng mà vậy là đủ rồi.
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc xe bắn phi đạn Ma Văn này, trong lòng Tiêu Hoằng thật là có quá nhiều cảm khái, nhưng ánh mắt vẫn trầm ổn, không có mê mang. Bởi vì hắn là Vua của Lạc Đan Luân, vị vua không cho phép xuất hiện mê mang.
- Bệ hạ, thứ này thật sự sẽ có hiệu quả ư?
Quan Gian Thường đứng sau lưng Tiêu Hoằng, hỏi.
- Có hiệu quả hay không, người Thượng Bang tới thì chẳng phải sẽ biết?
Tiêu Hoằng đáp.
- Chúng ta thật sự phải tin tưởng Kiều Lâm Sâm hay sao? Hắn là người Thượng Bang, hắn thật sự chịu nhìn dùng vũ khí của bọn họ đi đối phó đồng bào mình?
Quan Gian Thường băn khoăn nói.
- Đúng vậy. Tuy rằng ta rất hiểu biết Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, nhưng ta cũng rất hiểu con người. Loài sinh linh này, mặc kệ là quốc gia nào, mặc kệ là chủng tộc nào, muốn bảo hắn bảo vệ quê hương, đầu tiên là hắn phải yêu thương quốc gia nhiệt tình. Nếu chúng ta có thể đi khỏi nơi này, ta có thể dẫn ngươi đi thể liên hiệp Á Bình Ninh. Bọn họ không có phân chia chủng tộc rõ ràng, bọn họ là thể liên hiệp tổng hợp, nhưng bọn họ lại nhiệt tình yêu thương quê hương của họ, bởi vì quê hương cho bọn họ tốt lành. Ta có thể nhìn ra, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc không cho Kiều Lâm Sâm quá nhiều tốt lành, ta cho bọn họ cơ hội hoàn thành lý tưởng, đối với một người, đó mới là quan trọng nhất. Ngươi nhớ kỹ lời này, càng phải học được bao dung, phải có thù hận đối với kẻ địch, nhưng không thể vì thù hận mà bỏ qua ưu điểm của kẻ địch.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm.
- Dường như ta hiểu được một chút
Quan Gian Thường lơ mơ nói.
- Yên tâm, khi ngươi chân chính đi ra, ngươi sẽ hoàn toàn hiểu được.
Tiêu Hoằng nói xong, bước xuống cầu thang, đi quảng trường bên cạnh Đại Vệ Vương Thính.
Bây giờ Thiên Tế Tinh lại tiến vào trời đông giá rét, cư dân mỗi nhà đều trở về nhà của mình, nhìn như thường lệ, nhưng khác ở chỗ mỗi người bọn họ đều gánh vác trách nhiệm bảo vệ quê hương. Một tiếng ra lệnh, chắc chắn toàn bộ đứng lên chiến đấu!
Về phần căn cứ hải quân, ngoài việc chế tạo phi đạn Ma Văn, vẫn đang không ngừng chế tạo đủ kiểu tàu ngầm Ma Văn, hơn nữa mấy ngày nay đã khẩn cấp di chuyển một phần người Lạc Đan Luân không thể chiến đấu đi địa khu Gia Tác, còn vận chuyển qua rất nhiều cấp dưỡng và vật tư chiến đấu.
Bọn họ có một tác dụng, phòng thủ cùng với kìm chế quân đội Cao Tương nam bán cầu.
Mặc kệ kẻ địch phía trước hung hãn cỡ nào, Tiêu Hoằng có thể làm là trật tự ngăn nắp, phát triển mạnh Thiên Tế Tinh với tốc độ nhanh nhất.
- Bệ hạ, vừa nhận được tin tức từ thần điện Áo Cách Tư, dự tính trưa mai, đoàn quân đội mới từ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc sẽ đến, nhân số dự tính vượt xa tổng hai lần trước, hơn nữa trong tình báo có nhắc đến 2 chữ Liệu Nguyên.
Tiêu Hoằng vào trong Đại Vệ Vương Thính, Phất Minh Qua tới báo cáo Tiêu Hoằng, giọng điệu bình thản, không có vẻ sợ hãi. Thực ra, đã trải qua nhiều thảm thiết tuyệt cảnh, mặc kệ là Phất Minh Qua hay người Lạc Đan Luân khác, đều đã nhìn thấu.
Còn có gì đáng sợ hơn cái chết? Không có, vậy ta sợ cái gì?
Tiêu Hoằng cũng có nghe đến hạm Liệu Nguyên, toàn bộ Vũ trụ Thái Qua cơ bản chỉ có mấy chục chiếc mẫu hạm Ma Văn, người có chút thường thức quân sự đều có thể đọc làu làu.
- Hạm Liệu Nguyên, không ngờ lần này Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc quả thực không kìm chế được.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, ánh mắt thì nhìn vào màn hình trung tâm Đại Vệ Vương Thính, bên trên hiển thị tình trạng toàn bộ Ma Duệ Tinh, phần màu lam đại biểu cho khu vực Lạc Đan Luân nắm giữ. Phần màu đỏ đại biểu khu vực của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Bây giờ, có 5 châu Sùng Cao Châu, Thịnh Thế Châu, Hồng Tâm Châu, Kính Hiến Châu, Thiên Hợp Châu, Tiêu Hoằng đã nắm giữ 1/3 diện tích đất liền hằng tinh Ma Dực, nắm giữ trong tay người Lạc Đan Luân.
Bộ phận biển khơi thì không cần nói, không ai có thể lay chuyển địa vị của Thiên Tế Tinh.
Trong lúc Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc tấn công, Ma Duệ Tinh đã khó nói rõ thuộc về ai. Nói cách khác, nếu không phải Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc nhúng tay, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ở trước mặt Thiên Tế Tinh hiện giờ, Tiêu Hoằng có thể đánh mười mấy lần.
- Truyền lệnh, người Lạc Đan Luân phụ trách hệ thống phòng không khung thép, tiến hành thử nghiệm kiểm tra lần cuối, sau đó 5 người một tiểu đội, bảo vệ an toàn mặt đất xe bắn phi đạn luân chuyển, cùng với bảo trì khẩn cấp. Về phần người Lạc Đan Luân khác, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh cấp một. Nếu chiến đấu là lựa chọn duy nhất, chúng ta đây chỉ có thể liều mình thôi.
Tiêu Hoằng nhìn bản đồ Ma Duệ Tinh, nhẹ giọng ra lệnh.
Theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, toàn bộ Thiên Tế Tinh lại bắt đầu chuẩn bị, khác với lần trước, lần này các nhà xưởng Ma Văn mới xây dựng vẫn duy trì vận hành tốc độ cao, quân đội chỉ cần bảo trì ở 5 triệu người.
Đây là một loại cân bằng cực lớn, cân bằng sản xuất hậu phương và chiến tuyến tiền phương.
Về phần sách lược chiến đấu, cũng rất rõ ràng. Nếu quân địch phát động công kích dữ dội, vậy thì đối đầu là được. Nếu quân địch dùng không kích, vậy quân đội Lạc Đan Luân phân tán ra, mượn hệ thống phòng không khung thép khiến kẻ địch không tìm được mục tiêu oanh tạc, triển khai sách lược đánh du kích.
Nói tóm lại, lúc này Tiêu Hoằng đã nắm chắc 2 cái yếu hại của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, thứ nhất là không chết người nổi nửa, thứ hai là không hao nổi thời gian với Thiên Tế Tinh.
Bởi vì phong ấn Cáp Thụy Sâm đã tiêu tán hoàn toàn, máy móc Ma Văn có thể giải phóng, xe tăng Ma Văn thu giữ được cũng bố trí vào Thiên Tế Tinh, đảm nhiệm phòng ngự.
Về phần mấy châu mà Tiêu Hoằng mới nắm giữ, căn bản không có khai thác xây dựng gì, là một đám đất chết. Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc muốn oanh tạc trên không thì cứ tùy tiện, nhưng muốn chiếm lĩnh mặt đất? Phải hỏi bộ đội tàu ngầm của Tiêu Hoằng có đồng ý không.
Một ngày trôi qua, giữa trưa hôm sau, đoàn chiến đấu Liệu Nguyên Mẫu Hạm khổng lồ đang lao về phía Ma Duệ Tinh, trên đường khí thế hùng hồn, thân hạm dài hơn vạn mét, nhìn như một tòa thành nhỏ, chiến hạm Ma Văn bình thường quá nhỏ bé trước mặt chiến hạm Ma Văn.
Làm cho người ta cảm giác nó như một con dã thú khổng lồ, phá tan vòng bảo hộ hệ Hằng tinh Ma Duệ, rít gào dữ tợn vươn móng vuốt về phía Ma Duệ Tinh, vươn đến Thiên Tế Tinh.
Chạy kế bên hạm Liệu Nguyên là vô số hạm vận chuyển khổng lồ, bên trong chở theo 3 triệu binh lính.
Trên đường đi, sẽ làm người gặp có một loại đè nén.
Đoàn chiến đấu Liệu Nguyên Mẫu Hạm tiến vào hệ Hằng tinh Ma Duệ, toàn bộ Vũ trụ Thái Qua đều lập tức thấy được hình ảnh này.
Vào lúc này, sau khi yên lặng ngàn năm, người Lạc Đan Luân một lần nữa trở thành tiêu điểm. Từ trên màn hình, nhìn tư thế tiến công toàn diện của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, mọi người Vũ trụ Thái Qua đều ngây ngốc.
Phái ra một cái đoàn chiến đấu mẫu hạm Ma Văn, 2 hạm đội chiến đấu, cùng với 3 triệu quân, chỉ vì tấn công một cái Thiên Tế Tinh nho nhỏ, quá đáng đi chứ?
Cho tới nay, không ai trong Vũ trụ Thái Qua có thể ngờ được, chiến đấu lại đánh tới mức độ này.
- Này... Ta không nhìn nhầm chứ? Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc lại điều động ra đoàn chiến đấu mẫu hạm?
- Hướng đi đó, chẳng lẽ họ đi gây chiến, chẳng lẽ chỉ vì tấn công Thiên Tế Tinh?
- Xem chừng lần này Thiên Tế Tinh phải bị hủy diệt rồi.
Toàn bộ Vũ trụ Thái Qua vang lên tiếng xôn xao, mỗi một người chú ý trận đánh này đều cảm thấy không thể tin nổi.
Mà phía sau khó tin, đó là những trận kinh hãi. Một là sợ hãi khí thế khổng lồ của đoàn chiến đấu Liệu Nguyên Mẫu Hạm, hai là lúc này Thiên Tế Tinh có thể bức Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc lấy ra toàn bộ thực lực, đối đầu trực diện với quốc gia không gian.
Trên thực tế, trong hiểu biết của họ về Thiên Tế Tinh, ngoại trừ ý chí bất khuất ra, Thiên Tế Tinh không có gì cả. Bọn họ khó mà tưởng tượng được, đối mặt đàn chiến đấu cơ điên cuồng oanh tạc, Thiên Tế Tinh phải đối phó thế nào? Chắc là sinh linh đồ thán mất thôi.
Quốc vương Khang Du ngồi trên vương tọa, cũng thấy được tín hiệu truyền từ Á Bình Ninh, nhìn tình trạng hệ Hằng tinh Ma Dực, không thể không nói, Tiêu Hoằng có thể dẫn dắt người Lạc Đan Luân chiến đấu đến mức độ này, bản thân Khang Du cùng phải bội phục sát đất.
Nhưng mà, sắc mặt bây giờ hết sức khó coi, thân là quốc vương, Khang Du biết rõ đoàn mẫu hạm này có ý nghĩa gì, lần này Thiên Tế Tinh tai vạ đến nơi rồi. Rõ ràng Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc muôn một hơi đánh xong, dùng ưu thế tuyệt đối nuốt trọn Thiên Tế Tinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT