Khoảnh khắc Tiêu Hoằng khoác áo choàng đen bước vào Đại Vệ Vương Thính, hai quần tàu ngầm chiến đấu Bá Vương Long ở biến nội địa Lý Tư Giai đã vào chỗ, sau đó theo vệ tinh Ma Văn dẫn đường, định vị Hồng Tâm Châu, phát ra phi đạn ngập trời.

Lập tức, các thành phố chủ yếu cùng căn cứ quân sự đổ nát ở Hồng Tâm Châu liền biến thành biển lửa, như địa ngục tái hiện.

Thậm chí nhìn từ trên tầng khí quyển, có thể thấy mấy chục đốm sáng đỏ rực, sáng lấp lóe trong đêm tối.

Hồng Tâm Châu diện tích mênh mông, lại không chịu nổi một đòn ở trước mặt người Lạc Đan Luân.

Phóng mắt nhìn khắp mặt đất, tiếng người Cao Tương khóc thét vang trời, ma đầu Tiêu Hoằng đang tạo ra địa ngục lên đầu người Cao Tương, khiến người Cao Tương vĩnh viễn sống trong sợ hãi, thẳng đến hoàn toàn diệt vong.

Về phần có thể làm họ tỉnh táo khỏi những lời nói dối ngụy tạo của Cao gia hay không? Tiêu Hoằng không nghĩ tới, quá phiền phức, làm không xong còn xui cho mình, dứt khoát giết cho rảnh nợ, đó mới là cách tốt.

Ở bên này, đa số người Lạc Đan Luân đã quay vào Thiên Tế Tinh, bắt đầu tích cực sản xuất, bổ sung các phương diện.

Chỉ để lại 1 triệu quân ở Sùng Cao Châu, đóng ở các hạm vận chuyển Ma Văn.

Trong 1 triệu quân, chỉ có 200 ngàn quân chính quy, 400 ngàn quân cấp hai, còn 400 ngàn người là đam mê Chiến văn. Chẳng qua họ đang dần trở thành quân nhân, trên thế giới này không có chỗ nào là sân huấn luyện thích hợp hơn chiến trường.

Bọn họ chỉ có một nhiệm vụ tiếp theo, đó là đợi tàu ngầm Ma Văn hoàn thành oanh kích, bọn họ sẽ tiến vào Hồng Tâm Châu cắt tỉa, tiêu diệt sạch những người Cao Tương còn sót lại, hoàn toàn nắm giữ Hồng Tâm Châu, sau đó là Kính Hiển Châu, toàn bộ bán cầu bắc.

Đến trưa, 1 triệu binh lính Lạc Đan Luân lướt qua dãy núi Áo Lôi Tư, tiến vào Hồng Tâm Châu. Bắt đầu ấn theo bản đồ của vệ tinh, giết chóc từng chỗ một.

Chỉ trải qua một đêm, đã có một nửa người Cao Tương ở Hồng Tâm Châu bị phi đạn Ma Văn bắn thành thịt băm. Bây giờ cái được gọi là quân đội ở Hồng Tâm Châu, ăn no còn chưa xong, lấy cái gì chống lại quân đội Lạc Đan Luân?

Nơi quân đội Lạc Đan Luân đi qua, tràn ngập giết chóc, mặc kệ nam nữ lớn bé, giết không cần hỏi!

Tiêu Hoằng đang từng bước thực hiện lời thề của hắn, tiến hành diệt tộc Cao Tương! Giết con dân của họ, phá hủy văn hóa của họ, xóa bỏ tín ngưỡng dị dạng của họ.

Trước đó có nói qua, chủng tộc Cao Tương chính là chủng tộc lưu lạc, là Cáp Thụy Sâm thu nhận họ, ban cho họ hành tinh phì nhiêu. Nhưng người Cao Tương thì sao? Phá nát hành tinh kia xong, liền thừa dịp Lạc Đan Luân nguy nan nhất, trực tiếp đánh vào Ma Duệ Tinh!

Chủng tộc như vậy, tiêu diệt thì tốt hơn.

Hành tinh mà Cáp Thụy Sâm ban cho người Cao Tương, chính là Hàm Ba Tinh đã bị người Cao Tương vứt bỏ, bây giờ đa số địa khu nơi đó đã thành bị sa mạc thay thế, nằm giữa hành tinh sống và hành tinh chết, cũng giống hành tinh vàng đất mà Tiêu Hoằng đã từng đi qua khi trước.

Lúc này, người Cao Tương đã chịu đủ tàn phá, nhưng không có một ai cảm thấy thương hại họ, thậm chí bọn họ đã bị bỏ qua trong trận đấu sức giữa Lạc Đan Luân và Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, như hạt bụi không có gì đáng quan tâm.

Nói tới nguyên nhân, đó là người Cao Tương không lấy ra được dũng khí bảo vệ chủng tộc, bọn họ không lấy ra được dũng khí chống trả, bọn họ chỉ là những con cừu mà thôi, bị Cao gia nhào nặn trong tay.

Dưới thiết huyết của Lạc Đan Luân, bọn họ bây giờ đã biến thành tro bụi chướng mắt.

Thậm chí hội nghị liên hợp Thái Qua căn bản không hỏi tới, dù sao ngay cả hội nghị liên hợp Thái Qua cũng phong tỏa tin tức kia, quốc gia không cho tin tức bên ngoài truyền vào, xa lạ với mọi thứ.

Gần như toàn bộ Vũ trụ Thái Qua, ngoài thể liên hiệp Xích Nghĩa và thể liên hiệp Tân Bối Ba, mọi người đều không quen nhìn chủng tộc đáng buồn, đáng giận kia.

Vào lúc này, ngay cả Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cũng đã buông bỏ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, hiện giờ rắc rối cuối cùng của họ là Lạc Đan Luân, là Thiên Tế Tinh “nho nhỏ” kia.

Còn người Cao Tương bị giết hại, gần như không quan tâm.

Trong lúc Hồng Tâm Châu đã biến thành địa ngục giết chóc, Tiêu Hoằng nghỉ ngơi vài giờ, lại đi căn cứ hải quân, bây giờ nơi này đã trở thành trung tâm của người Lạc Đan Luân.

Vào căn cứ hải quân, tiếng đọc sách vang reo của đám nhỏ không ngừng vang lên, đa số nhân viên căn cứ hải quân đã chủ động dọn ra khỏi văn phòng hay phòng họp, đổi thành phòng học lâm thời, còn nhân viên thì dứt khoát làm việc trên hành lang.

Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Hoằng, chủng tộc Lạc Đan Luân thi hành chính sách ưu tiên giáo dục. Mặc kệ đến lúc nào, chỉ cần đề đứa nhỏ được giáo dục tốt, bọn họ sẽ luôn nhìn thấy hy vọng, chủng tộc của họ sẽ có thể truyền thừa.

Đi qua hành lang chật chội, Tiêu Hoằng đi vào trong khu nghiên cứu của căn cứ hải quân, nơi này vẫn giữ nguyên trạng, dù sao đứa nhỏ ở trong này thật là quá nguy hiểm, không tiện cho việc nghiên cứu.

t r u y e n c u a t u i N e t

Lúc này đám người Phất Minh Qua đang dẫn 12 nhân viên nghiên cứu Thượng Bang, trao đối với đám người Cơ Ốc trong phòng họp, kỳ vọng bọn họ không cần kỳ thị những người này.

Thấy Tiêu Hoằng đến, phòng họp hơi ồn liền trở nên im lặng, mọi người đều nhìn vào Tiêu Hoằng.

Về phần 12 nhân viên nghiên cứu Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, thấy Tiêu Hoằng mặt trầm như nước đi vào, ánh mắt dần trở nên không yên, sau đó đứng dậy, sợ sệt nói:

- Nếu không, chúng ta tránh mắt?

Nhìn lại Tiêu Hoằng, không lên tiếng, chỉ là giơ ngón tay ngoắc một cái, ý bảo 12 nhân viên nghiên cứu Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ngồi xuống.

- Nơi này không có gì phải lảng tránh, nếu cho các ngươi đến đây, ta sẽ không sợ các ngươi sẽ làm gì.

Tiêu Hoằng nghĩ gì nói đó.

- Đa tạ Tiêu Hoằng... Bệ hạ tín nhiệm.

Trong đó có một lão già hơn 60 cung kính nói, chỉ là ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng vẫn có nhàn nhạt sợ hãi. Lão là Kiều Lâm Sâm, xem như người đức cao vọng trọng nhất ở đây.

- Sao hả? Ở trong này một đêm, có quen không?

Tiêu Hoằng cất Vương Giả Khôi vào khe nứt không gian, hỏi tiếp, giọng nói lại không có chút thân thiện, vẫn lạnh băng như cũ.

- Cũng được.

Kiều Lâm Sâm đáp lời, giọng điệu vân cung kính, chỉ là có chút không thích ứng, nhẹ nhàng kéo vòng Ma Văn kích nổ đeo trên cổ.

- Đối với hiện trạng Lạc Đan Luân, các ngươi có ý kiến gì không?

Tiêu Hoằng trầm ngâm một lúc rồi hỏi.

- Trước khi ta nói, hy vọng bệ hạ có thể đáp ứng thỉnh cầu của ta.

Kiều Lâm Sâm bỗng nhiên nói.

- Thỉnh cầu? Nói nghe xem?

Tiêu Hoằng nhìn Kiều Lâm Sâm, không đổi sắc nói.

- Ta mong bệ hạ đừng công bố ra ngoài tin tức chúng ta bị bắt, hơn nữa còn làm việc cho Lạc Đan Luân. Chúng ta không mong muốn người nhà của mình vì chuyện này mà liên lụy.

Kiều Lâm Sâm rất thành khẩn nói.

- Được, hơn nữa ngươi yên tâm, chỉ cần Tiêu Hoằng ta còn sống, sớm muộn gì người nhà của các ngươi cũng sẽ đoàn tụ, hơn nữa để họ sống càng tự do hơn ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Tiêu Hoằng đáp.

- Phòng không.

Kiều Lâm Sâm không dây dưa nữa, dứt khoát chỉ ra điều mà Lạc Đan Luân cần tăng cường:

- Nếu không có gì bất ngờ, bước tấn công tiếp theo của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc sẽ tuyệt đối không chiến đấu với Lạc Đan Luân trên mặt đất, như vậy sẽ trả giá quá lớn. Mặt đất không được, tự nhiên sẽ tấn công từ không trung, đã không còn phong ấn Cáp Thụy Sâm, đây là điểm yêu của Thiên Tế Tinh và toàn bộ Ma Duệ Tinh. Ngay cả ta cũng biết tiến công thế nào là lựa chọn tốt nhất, đám cáo già Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc sao không biết?

Tiêu Hoằng nhướng mày, lại liếc Kiều Lâm Sâm, bỗng nhiên ánh mắt rơi vào mấy bản thiết kế trước người lão, vươn tay cầm lấy, lật xem, sắc mặt hơi đổi.

Tiêu Hoằng xem bản thiết kế đầu tiên, là một loại xe bắn phi đạn. Không giống như xe phòng không, trang bị Ma Văn gắn trên đó có thể làm bắn chặn càng chính xác hơn, còn có hệ thống bắn phi đạn luân lưu, tăng mạnh tốc độ bắn phi đạn.

Mọi ý tưởng đều tràn đầy mới lạ, phong cách sáng tạo không giống Lạc Đan Luân.

Bản thiết kế thứ hai, là bố cục riêng của xe bắn phi đạn, nhìn như không quy tắc, nhưng nghiên cứu kỹ sẽ phát hiện bố cục vô cùng xảo diệu, như đã trải qua tính toán cực kỳ phức tạp, đạt đến hiệu quả hỏa lực bằng nhau ở mỗi một góc bắn chặn, không có góc chết, hơn nữa quỹ tích giữa phi đạn và phi đạn sẽ không xảy ra xung đột.

Ngoài ra, bản thiết kế thứ ba là một loại phi đạn hoàn toàn mới, chẳng qua bản thiết kế chưa hoàn thiện, còn phải bổ sung.

Đặc điểm lớn nhất của loại phi đạn này là tầm bắn siêu xa, cùng tốc độ siêu cao. Mục đích thiết kế là có thể từ mặt đất xuyên thấu tầng khí quyển, bắn thẳng lên vũ trụ, tấn công những thứ bên ngoài hành tinh.

Kỹ thuật này trong Vũ trụ Thái Qua cũng là nan đề cực khó, nguyên nhân chủ yếu là khi phi đạn lao khỏi tầng khí quyển, sẽ bị sức hút của hành tinh đè ép mạnh mẽ, tốc độ không tăng nổi, tốc độ quá chậm thì không có uy hiếp gì tới chiến hạm Ma Văn.

Cho dù đủ tốc độ, ma sát với tầng khí quyền sinh ra nhiệt độ cực cao, sẽ tạo thành ảnh hưởng chí mạng tới Ma Văn.

Nếu chú ý tăng thêm phương diện tầm xa, lại sẽ phải cắt giảm mạnh uy lực.

Nói tóm lại, đây là quá trình mâu thuẫn với nhau, từ Vũ trụ đến hành tinh cũng thế, sức hút, hoàn cảnh không khí, sẽ làm độ chính xác của phi đạn Ma Văn lệch lạc xa vạn dặm.

Nhưng mà trong bản thết kế này, ý tưởng lập dị của Kiều Lâm Sâm như dần giải quyết được vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play