Vừa nghĩ đến đây, trên mặt Hãi Đình Gia liền biến thành màu đen, Đại giáo chủ trầm ổn đã không còn sót lại chút gì, trong lòng phẫn nộ lại cuồn cuộn thiêu đốt.

Nhất là nhìn thấy phía trên hình ảnh. Quân đội Thượng Bang ở trước mặt người Lạc Đan Luân không hề có ý chí chiến đấu, biểu hiện kêu cha gọi mẹ, lại không kìm được híp mắt xấu hổ.

Một trận chiến này xem như Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc mất hết mặt mũi, cũng có thể nói là một trận chiến tủi nhục nhất của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc từ trước tới nay.

Rõ ràng là thừa hành đi diệt tộc người Lạc Đan Luân, kết quả bị Tiêu Hoằng đánh ngược một côn trở về, bị người ta tiêu diệt toàn bộ.

- Xem ra... Cần phải cho tên Tiêu Hoằng chết tiệt kia biết thực lực chân chính của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc!

Hải Đình Gia thì thào tự nói, tiếp theo một đôi mắt lạnh như băng đột nhiên mở lớn, ra lệnh cho Triết Khoa:

- Mệnh lệnh cho đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Liệu Nguyên Hào, tức khắc đi đến Ma Duệ Tinh, ngoài ra, từ quân khu phương bắc điều động tới 200 vạn quân đội, thẳng tiến tới Ma Duệ Tinh! Tiêu Hoằng không phải muốn chết oanh oanh liệt liệt một chút sao? Hải Đình Gia ta thành toàn cho hẳn!

Nhìn lại Triết Khoa, nghe được mệnh lệnh như thế, ánh mắt nghiêm trọng không kìm được giật giật mấy cái. Kỳ thật hạm đội giữa các tinh của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cũng không tính cường thịnh lắm, tính ra giản lược một chút, cũng chỉ có hai đoàn chiến đấu Đại Mẫu Hạm. Nay trực tiếp xuất động một đoàn đi tấn công Thiên Tế Tinh nho nhỏ, hiển nhiên lần này Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc phải vận dụng hết vốn gốc rồi đây.

Tuy nhiên, trước mắt trừ bỏ biện pháp này, thật sự cũng không có biện pháp nào khác tốt hơn.

Vận dụng lục quân đối công, bao nhiêu binh sĩ Thượng Bang điền cho đủ, huống chi sáu đại Ngự Hồn kia thực rất khó đối phó.

- Hiểu rõ!

Triết Khoa ứng đáp một tiếng, rồi bắt đầu điều động đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Liệu Nguyên Hào, làm nhiệm vụ bố trí chiến đấu lần này, đồng thời một lần nữa điều động 200 vạn binh sĩ Thượng Bang lao tới tiền tuyến Ma Duệ Tinh.

Lần này, không thể nghi ngờ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc muốn gây chiến dấy động can qua rồi đây!

Cả chiếc Liệu Nguyên Hào chiều dài là một vạn một ngàn thước, có thể vận tải 2500 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ; 5700 chiếc phi cơ không người lái, phối hợp với 20 chiếc Ma Văn hạm đội hộ tống.

Thời gian phục vụ quân đội đã vượt qua 500 năm. Hoặc ít hoặc nhiều coi như là Mẫu Hạm lớn tuổi, nhưng ngàn vạn lần không thể vì vậy mà coi thường uy lực của nó.

Đó chính là một căn cứ không quân siêu cấp có thể di chuyển.

Huống chi ngoài ra còn có 200 vạn binh sĩ Thượng Bang vô cùng tinh nhuệ.

Gần như phát động chiến đấu đại quy mô với các quốc gia khác, cũng chỉ phối trí như vậy là cùng.

Ngay lúc Triết Khoa một lần nữa tích cực tiến hành điều động, trên Ma Duệ Tinh thời gian đã tới đêm khuya, còn lại 10 vạn binh sĩ Thượng Bang, cũng đã hoàn toàn bị tàn sát sạch sẽ.

Phóng mắt nhìn tới, toàn bộ Sùng Cao Châu đều là thi hài khắp nơi.

Máu tươi phản chiếu dưới ánh trăng càng thêm bi tráng và thảm thiết, trên mặt cỏ khô vàng đều bị máu tươi nhuộm đỏ, có máu binh sĩ Thượng Bang cũng có máu người Lạc Đan Luân.

Lại nhìn người Lạc Đan Luân vết thương lớp lớp, sừng sững đứng trên Sùng Cao Châu, trên mặt không có bi thương, càng không có nhát gan, mang thân thể đầy máu, nhìn lên tinh không rực rỡ hát vang hành khúc Lạc Đan Luân, thanh âm to rõ mà cao vút. Dường như là tiếng hò hét phát ra từ đáy lòng, bọn họ như trước đứng ở trên mảnh đất thuộc về bọn họ này.

Bất kể tiền đồ như thế nào, bọn họ đều muốn dũng cảm tiến tới, cho dù là cuối cùng bị hủy diệt, có thể an táng trên mảnh đất quê hương xưa cũng coi như một loại an ủi.

Người chết đi cũng không đáng buồn, bởi vì bọn họ có đồng bạn an táng cho bọn họ người còn sống thì lại có ai có thể đoán trước được tương lai.

Về phần Tiêu Hoằng đã quay về tới chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, có thể nói, nơi này là địa phương người Lạc Đan Luân tổn thất nghiêm trọng nhất, đại khái chỉ là một chỗ này người Lạc Đan Luân đã tổn thất 40 vạn người. Thời điểm đuổi giết, thật ra cũng không có tổn thất bao nhiêu.

Gần như có thể chấp nhận.

Đứng phía trên một chỗ triền núi thấp, phóng mắt nhìn lại, Tiêu Hoằng nhìn thấy rõ ràng từng cỗ thi thể, đang khiêng ra từ trong Ma Văn vận binh hạm có chút tàn phá.

Trong đó ở vào cuối đội ngũ còn có hai chiếc Ma Văn chiến hạm, tương đối hoàn hảo.

Những thứ này gần như xem như lực lượng giữa các tinh trong tay Tiêu Hoằng có thể vận dụng, mặc dù có chút bé nhỏ không đáng kể, nhưng có chút ít còn hơn không.

Về phần Ma Văn xe tăng thu được số lượng cũng có hơn 300 chiếc, Chiến Văn hơn 200 vạn cái, Ma Văn áo giáp có thể chữa trị tốt đại khái có mấy chục vạn bộ.

Dựa theo dĩ vãng mà nói, thu được chiến lợi phẩm như vậy có thể nói là rất phong phú, tuy nhiên hiện tại không ai bởi vì trang bị chiến đấu này mà đắc chí.

Một trận chiến này chấm dứt, gần như mọi người đều không ngừng lại, bắt đầu chuẩn bị đợt chiến đấu tiếp theo.

Mà Tiêu Hoằng từ đầu đến cuối không nói một lời, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hình ảnh phía trước.

- Th kiến bệ hạ!

Đúng lúc này, Lôi Đặc bỗng nhiên nửa quỳ ở trước mặt Tiêu Hoằng, bên trong giọng điệu tràn ngập cung kính.

- Đứng lên đi, chuyện gì?

Tiêu Hoằng nhìn vào Lôi Đặc, nhẹ giọng hỏi.

- Đây là báo cáo tổn hại của chúng ta, thỉnh bệ hạ xem qua!

Lôi Đặc hai tay cầm một xấp tư liệu, báo cáo với Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng chậm rãi vươn tay, bàn tay loang lổ chỉ nhẹ nhàng đặt trên xấp báo cáo tổn hại, dường như đang tưởng niệm người chết, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói:

- Báo cáo này ta sẽ không xem, bởi vì Lạc Đan Luân chỉ cần còn lại một người, sẽ tiếp tục chiến đấu tới cùng! Mặt khác truyện lệnh cho Ma Văn tàu ngầm của chúng ta, tức khắc hành động, sử dụng Ma Văn phi đạn oanh kích mấy lần thành thị chủ yếu của Hồng Tâm Châu cho ta. Từ ngày mai, xuất binh đuổi tận giết tuyệt Hồng Tâm Châu, từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy một người Cao Tương nào còn sống ở Hồng Tâm Châu!

- Hiểu rõ!

Lôi Đặc đáp lại một tiếng, liền xoay người rời đi.

Ngay lúc Lôi Đặc mới vừa rời đi không lâu, Phất Minh Qua liền bước nhanh tới, ở phía sau hắn là hơn một trăm binh sĩ Lạc Đan Luân, ở giữa hơn trăm binh sĩ Lạc Đan Luân thì áp giải hơn mười tên mặc một thân áo dài màu trắng, có nam có nữ, có già cũng có trẻ, trước ngực đeo quân hiệu của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Vừa thấy là biết đó là cố vấn kỹ thuật cấp cao đi theo trong quân của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

[ truyen cua t

ui @@ Net ] - Phất Minh Qua! Tìm ta có chuyện gì?

Tiêu Hoằng khẽ quay đầu, nhìn hơn mười người nhân viên nghiên cứu khoa học của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc kia, hỏi Phất Minh Qua.

- Trước đây lão đại ngài hạ lệnh, phải giết sạch hết thảy dị tộc trên Ma Duệ Tinh, nhưng thần hạ muốn giữ lại mười hai cố vấn nghiên cứu khoa học cấp cao này. Bọn họ đều là nhân tài nghiên cứu khoa học, giết chết rất đáng tiếc!

Phất Minh Qua có tâm tính yêu nhân tài, khẩn cầu nói với Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng không có lập tức đáp lại, một lần nữa quay đầu nhìn mười mấy người kia.

Thấy Tiêu Hoằng dời đôi mắt lạnh lẽo nhìn ngay chính mình, mười hai tên cố vấn nghiên cứu khoa học này, không kìm được run run, đối với Tiêu Hoằng ngay cả binh sĩ Thượng Bang nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi, càng đừng nói bọn họ chỉ là một đám nhân viên nghiên cứu khoa học.

Không kìm được, những người này đều cúi thân mình xuống, trong ánh mắt lo âu toát ra vô tận cung kính. Bọn họ rất rõ ràng: Sống chết của mình hoàn toàn ở một ý niệm của Tiêu Hoằng.

Thời điểm này Phất Minh Qua cũng không nắm chính xác ý nghĩ trong lòng Tiêu Hoằng, trong ánh mắt đồng dạng tràn ngập không yên, trong lòng lại thấp thỏm lo âu. Vẫn là câu nói kia, những người này có được kỹ thuật chế tạo hạm cường hãn, cùng với đầu óc trác tuyệt không thể sánh được, nếu có thể cho Lạc Đan Luân sử dụng, tuyệt đối là một nguồn bổ sung kỹ thuật không nhỏ cho căn cứ Hải Quân.

Mọi người đều biết, đặc điểm lớn nhất của người Thượng Bang chính là tính toán chi li, chỉ số thông minh cao, chỉ bằng vào đầu óc mà nói không kém so với người Lạc Đan Luân.

- Những người này... Cứ giao toàn quyền cho Phất Minh Qua ngươi xử trí, là giữ hay là giết, ngươi hoàn toàn định đoạt, đồng thời... Sau này ở trên chiến trường nếu nhìn thấy người như thế, ta giao cho ngươi quyền lợi như vậy, hữu hiệu như trước!

Tiêu Hoằng vỗ nhẹ nhẹ bả vai Phất Minh Qua nói.

- Đa tạ bệ hạ!

Phất Minh Qua nghe nói như thế, lại một lần nữa nửa quỳ ở trước mặt Tiêu Hoằng, trong lòng có thể nói cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần.

- Không cần cảm tạ ta! Ta còn không có ngu ngốc đến mức trong mắt chỉ có giết chóc!

Tiêu Hoằng lên tiếng đáp, rồi đi xuống sườn núi, đi đến hướng chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.

Ven đường, Tiêu Hoằng lại lần nữa phát ra mệnh lệnh: Cho vận chuyển bàn học ở các trường vào căn cứ Hải Quân, các trường học bắt đầu ngày mai, phải tiến vào trạng thái vận hành bình thường, tất cả học sinh lại lên lớp nhập học lại.

Căn cứ Hải Quân nếu không đủ diện tích, thì tìm kiếm địa điểm an toàn, dựng trường học tạm thời. Nói tóm lại, bất kể chiến cuộc tới mức nào, giáo dục là không thể ngưng lại.

Theo Tiêu Hoằng đưa ra mệnh lệnh như thế này, xe linh thú tụ tập ở đường ven biển cũng lại lần nữa bận rộn hẳn lên.

Về phần các lão già cuối đời cũng đều chủ động đi ra khỏi căn cứ Hải Quân an toàn, nhường chỗ cho trẻ con có thêm không gian cuộc sống.

Bọn họ đã là người Lạc Đan Luân từng tận trung, giờ khắc này, bọn họ tận trung lớn nhất chính là không cản trở, nhất là ở thời khắc tối nguy nan này.

Người Lạc Đan Luân ở bên trong chiến hỏa may mắn còn sống, cũng không có ngừng lại, trực tiếp quay về ruộng nương, nhà xưởng hoặc là bên trong cửa hàng của chính mình, tiếp tục làm việc, duy nhất khác xưa chính là túi Ma Văn thủy chung đeo trên người, ban đêm cũng làm bạn cùng giường.

Đại chiến qua đi hai giờ, Thiên Tế Tinh đã một lần nữa khôi phục giai đoạn sản xuất toàn diện, duy nhất bất đồng có lẽ chính là người chết vĩnh viễn không thể sống lại.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng mang theo Phất Lạc cùng với đội quân tù nhân, đã về lại bên trong vương điện Lạc Đan Luân. Sau đó chậm rãi đây ra cánh cửa Đại Vệ Vương Thính rất nặng kia.

Bên trong ngọn đèn như trước đang chiếu sáng, thi thể Lạc Lý Tư vẫn còn nằm nghiêng bên cạnh vương tọa, thần sắc an tường, bốn phía đọng lại một vũng lớn máu, còn có chiếc vương miện dính loang lổ vết máu kia.

Chậm rãi tháo xuống Vương Giả Khôi, Tiêu Hoằng sắc mặt như trước lạnh như băng, uy nghiêm không thể xâm phạm, trong ánh mắt đã không có thương xót, hoặc là tự trách.

Chậm rãi đi tới trước thi hài Lạc Lý Tư, Tiêu Hoằng lại một lần nữa nhìn khuôn mặt già nua của Lạc Lý Tư, Tiêu Hoằng thì thào tự nói:

- Khoảnh khắc khi ta chém thanh kiếm kia xuống, ta luôn luôn nghĩ tới một chuyện, đó chính là sự việc ta đang làm có đúng hay không với gian khổ ta đã trải qua, với cực khổ của người Lạc Đan Luân đã trải qua... Vì thế, ta không thẹn với lương tâm, ta không biết ngài có thể hiểu ta hay không? Tuy nhiên không trọng yếu, chờ ta xuống địa ngục, ngài hãy tìm ta nói chuyện!

Nói xong, Tiêu Hoằng không hề có nhiều giăng co, càng không có chảy xuống một giọt nước mắt, mà là khẽ xoay người, nói với Phất Lạc:

- Cho quốc táng Lạc Lý Tư!

- Dạ, bệ hạ!

Phất Lạc khẽ cúi người nói. Từ khoảnh khắc Tiêu Hoằng đội lên Vương Giả Khôi kia, Phất Lạc đã có thể cảm nhận được: Tiêu Hoằng đã bắt đầu làm việc trở nên quả quyết, không còn trải qua trói buộc cảm tình, Tiêu Hoằng đã từng chút từng chút giống hình dáng của một vị vua Lạc Đan Luân.

Cao ngạo mà lạnh như băng, kẻ xâm chiếm giết chết không luận tội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play