Đây tuyệt đối là con số khó tương tượng nổi đối với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đã vượt qua một nửa tổng binh lực quân khu phía đông.
Lên tới 1/10 tổng số quân đội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Đây là con số tổn thương gân cốt, hơn nữa chỉ là tấn công một cái Thiên Tế Tinh nho nhỏ, nhưng mà tính toán sơ sơ, tổn thất lớn nhất lại là Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Mà nhìn bề ngoài, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đánh Thiên Tế Tinh, chiến đấu lại rất nhẹ nhàng.
Nhìn trên màn ảnh, đội ngũ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đang bị nuốt mất với tốc độ thấy rõ, binh lính Thượng Bang đối mặt chiến sĩ Lạc Đan Luân cùng hung cực ác, gần như không có chỗ chống trả, rất nhiều Chiến văn đang rơi vào trong tay Lạc Đan Luân, sắc mặt Hải Đình Gia đã từ xanh biến thành tím.
- Ra lệnh Phạm Gia Tây, nhanh chóng rút quân, tạm thời rút xuống bán cầu nam, bàn bạc để sau!
Hải Đình Gia muôn phần không cam lòng, nhưng không thể không hạ lệnh. Khóe mắt âm lãnh liếc Bách Lạp Đồ, cảnh tượng trước mắt như đều nằm trong dự đoán của Bách Lạp Đồ, thậm chí còn dữ dội hơn hắn nghĩ.
Phạm Gia Tây ở tiền tuyến biết được mệnh lệnh của Hải Đình Gia, trên mặt tràn đầy không cam lòng, nhưng đằng sau là sợ hãi vô cùng. Phóng mắt nhìn, trong tầm mắt toàn là người Lạc Đan Luân, ở trước mặt cả triệu người Lạc Đan Luân, binh lính Thượng Bang thật là bé nhỏ.
Chỉ trong nửa tiếng, đội ngũ Thượng Bang bị bao trùm hoàn toàn.
Lại nhìn Tiêu Hoằng đứng ở chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, cùng với sáu gã Ngự hồn, trong lòng Phạm Gia Tây quấn quanh sợ hãi, đây là điều chưa từng có.
Thiên Tế Tinh đã ở trong tình cảnh cô lập không có viện binh, bây giờ Phạm Gia Tây lại như nhấm nháp cảm giác này, ai có thể ngờ chiến đấu phát triển tới mức như thế.
- Tất cả tướng lĩnh, rút lui toàn diện. Lui lại bán cầu nam.
Phạm Gia Tây không dám do dự lâu, bởi vì mỗi một giây, binh lính Thượng Bang đều đang bỏ mạng, hơn nữa không phải một hai cái, mà là hàng trăm hàng ngàn.
Theo mệnh lệnh truyền xuống, Phạm Gia Tây dứt khoát vứt bỏ kỳ hạm, trực tiếp quay đầu rút lui khỏi nam bộ Sùng Cao Châu.
Bởi vì hiện giờ đa số chiến hạm Ma Văn chỉ cần bay lên là sẽ thành bia ngắm giữa trời của Long kỵ sĩ và phi đạn Ma Văn, thậm chí phần lớn hạm vận chuyển cũng bị người Lạc Đan Luân điên cuồng chiếm lĩnh.
Binh lính Thượng Bang đã ở bờ vực sụp đổ, nghe được hai chữ rút lui, tâm lý cùng hỏng mất, sau đó bỏ qua chống cự, đồng loạt lui về nam bộ Sùng Cao Châu. Xe tăng Ma Văn, hạm vận chuyển Ma Văn, có thể bỏ thì bỏ hết, đúng là binh bại như núi đổ.
Càng thêm châm chọc, là binh lính Thượng Bang mới này còn hùng hổ, hai quân giao chiến không quá nửa giờ, đã trực tiếp tan tác.
Nhất thời, từ trên dao nhìn xuống, chỉ còn không đủ 700 ngàn quân chia năm xẻ bảy, liều mạng giãy giụa khỏi vòng vây, chạy về nam bộ.
Binh lính Lạc Đan Luân đang trong phẫn nộ cực độ, làm sao có thể buông tha họ? Mặc kệ mọi thứ, truy đuổi sát đằng sau.
Tiêu Hoằng đứng trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, nhìn cảnh tượng này, ánh mắt lạnh băng híp lại.
- Muốn chạy? Nghĩ rằng đây là nơi nào, đi cũng được, để mạng lại!
Tiêu Hoằng lạnh lùng quát, sau đó đánh mắt với Thái Tư, Phất Lạc bên cạnh, khởi động Ma Dực như tia chớp đen trực tiếp xông ra khỏi chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, theo sát phía sau là ba người Phất Lạc, Thái Tư và Vĩ Ngạn.
Phạm Gia Tây khởi động Chiến văn Biến Ảo, đang tổ chức quân đội rút lui từ không trung, nhìn Tiêu Hoằng dẫn theo 3 tên Ngự hồn trực tiếp xông tới, ánh mắt liền đại biến. Hắn có thể đối phó một mình Tiêu Hoằng, cũng có thể đối phó được Thái Tư hay Phất Lạc, nhưng hạng người Ngự lực cao siêu như Vĩ Ngạn, vậy thì khó đối phó rồi.
Huống chi còn là 4 người đồng thời ra tay.
- Đáng chết.
Phạm Gia Tây nhìn Tiêu Hoằng lao tới như chớp, thầm mắng một tiếng, ánh mắt đầy phẫn nộ. Nhưng dù thế, Phạm Gia Tây cũng mặc kệ, điều chỉnh lập tức chạy như điên về phía nam.
Vù!
Ngay khi Phạm Gia Tây mới xoay người, đã bị một cái bóng đen bao phủ. Giương mắt nhìn lên, Hàn sương long khổng lồ đã ở trước mặt Phạm Gia Tây, thân thể to lớn chặn đứng hướng chạy trốn của hắn.
Tiếp theo liền há cái miệng khổng lồ, không phân bua gì đã bắn ra vô số Hàn băng vạn năm màu xanh, hàn băng tạo thành gió lốc ập thẳng về phía Phạm Gia Tây!
Đối mặt tình cảnh này, Phạm Gia Tây có chút trở tay không kịp, hai tay chống đỡ đằng trước, nháy mắt hình thành vòng phòng hộ sáu cạnh, bên trên vòng phòng hộ xanh đen lấp lánh điện quang.
Chăng qua Hàn băng vạn năm màu xanh của Hàn sương long đánh vào vòng phòng hộ, Hàn băng vạn năm màu xanh cứng cỏi sắc bén đánh ra những vết nứt dày đặc trên đó.
Rắc!
Một lúc sau, vòng phòng hộ kiên cố cấp bậc Ngự hồn của Phạm Gia Tây đã bị hàn băng phong bạo đánh dập nát, trực tiếp tan vỡ.
Những mảnh vỡ còn lại đánh lên áo giáp sang trọng của Phạm Gia Tây, lực đánh vào mạnh mẽ làm cho thân thể đau nhức, sau đó là tê dại.
Ngay lúc Phạm Gia Tây ngừng trệ, Tiêu Hoằng cùng đám người Phất Lạc đã đuổi tới.
Đối mặt cấp bậc Ngự hồn như Phạm Gia Tây, Tiêu Hoằng không có vẻ e sợ, càng không có thương hại, trong lòng chỉ có phẫn nộ ngập trời!
Người Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, chết!
Không chút ngập ngừng, hai tay nắm chặt cự kiếm mỏ neo, chém thẳng xuống Phạm Gia Tây!
Bởi vì Tiêu Hoằng đã là Đại Ngự sư cấp bốn, tuy rằng Hàn Võ chưa thăng cấp, nhưng Ngự lực trong người đã tăng trưởng, làm cho Tiêu Hoằng cầm cự kiếm mỏ neo tăng thêm uy lực.
Nơi thân kiếm quét qua, mơ hồ phát ra tiếng không gian chấn động, trên cự kiếm mỏ neo cũ nát lóe lên điện quang, nơi kiếm đi qua, không gian mơ hồ xảy ra vặn vẹo.
Lúc này Phạm Gia Tây tự nhiên cũng cảm nhận được không gian khuấy động dữ dội ở sau lưng, khóe mắt cũng thấy rõ cự kiếm mỏ neo to lớn khác thường, bất đắc dĩ phải nhấc tay, tạo ra màng phòng hộ.
Ầm!
Cự kiếm mỏ neo nện mạnh lên màng phòng hộ, truyền ra tiếng nổ nặng nề. Tuy rằng chỉ là Đại Ngự sư cấp bốn, Tiêu Hoằng còn không thể rung chuyển được màng phòng hộ của Phạm Gia Tây, nhưng năng lượng dữ tợn trong cự kiếm mỏ neo lại khiến màng phòng hộ chấn động dữ dội.
Dưới chấn động mạnh mẽ, Phạm Gia Tây bỗng cảm thấy hai tay tê dại, tuy rằng không đủ tạo thành thương thế, nhưng vẫn khiến Phạm Gia Tây hết sức khó chịu.
Nhưng đây không phải điều mà Phạm Gia Tây cảm thấy đáng sợ nhất, ngay sau đó, Phất Lạc với hình thể khổng lồ đã tới trước mặt hắn, khởi động Chiến văn điên cuồng tấn công Phạm Gia Tây.
Thái Tư, Vĩ Ngạn gần đó cũng khởi động Chiến văn, mặc kệ mọi giá trút xuống công kích dữ dội lên Phạm Gia Tây.
Ba người Ngự hồn cộng thêm Tiêu Hoằng, ở bên ngoài là Hàn sương long, đồng thời công kích Phạm Gia Tây. Cho dù Phạm Gia Tây là Ngự hồn cấp năm, cũng không thể chịu nổi, huống chi hắn chỉ mới là Ngự hồn cấp ba.
Lúc này, trong lòng Phạm Gia Tây đã dần sinh ra sợ hãi, vì bây giờ sinh mệnh của hắn đã bị uy hiếp cực lớn.
Tuy rằng liều chết chống cự, nhưng Phạm Gia Tây đã không còn vẻ ung dung bình tĩnh trịch thượng như ngày thường, sợ hãi dần lan tràn trên mặt hắn.
Chỉ trong 5 giây, trán, bả vai, áo giáp của Phạm Gia Tây đã có mấy vết thương, trong máu tươi, Ngự lực màu xanh bốc hơi bay trong không khí, khóe miệng còn tràn ra vết máu.
- Phạm Gia Tây, ngươi xong rồi.
Tiêu Hoằng khởi động Ma Dực, đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, âm trầm nói. Trong ánh mắt đã không còn dữ tợn như trước, chỉ có khí thế vương giả không thể xâm phạm.
- Tiêu Hoằng, có bản lĩnh thì ngươi và ta đơn đấu, lấy nhiều hiếp ít, tính là bản lĩnh gì?
Phạm Gia Tây đứng trên mặt đất, một tay vịn tay còn lại, làm ra vẻ kiên cường nói.
- Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc nhiều người như thế, ăn hiếp Thiên Tế Tinh nho nhỏ, vậy thì nói sao đây?
Tiêu Hoằng chi ngón tay về phía Phạm Gia Tây nói, toàn thân tràn đấy khí thế và sát khí!
Sau đó, đám người Thái Tư cũng không ngừng tay, lao thẳng đến phát động công kích vào Phạm Gia Tây.
Chiến đấu như thế đúng là nghiêng về một phía, Phạm Gia Tây không có phần thắng, muốn giết Tiêu Hoằng, phải hỏi Hàn sương long có đồng ý hay không.
Cho nên, bây giờ Phạm Gia Tây gấp gáp nhất là nhanh chóng trốn đi, mà biện pháp chạy trốn tốt nhất chính là rời khỏi Ma Duệ Tinh.
Nhưng khi Phạm Gia Tây vừa có ý nghĩ này, Hàn sương long như cảm nhận được cái gì, thân hình to lớn đè trên đầu Phạm Gia Tây, không cho hắn có chút cơ hội.
Rơi vào đường cùng, Phạm Gia Tây phải khởi động chiến văn Biến Ảo với tốc độ nhanh nhất, liều mạng chạy thẳng tới phía nam Sùng Cao Châu. Đường đường đồ đệ Mạc Cáp Đốn, bây giờ biến thành chó nhà có tang, chật vật chỉ lo chạy trối chết.
Về phần Tiêu Hoằng, đến mức này rồi thì làm sao tha cho Phạm Gia Tây được? Nhìn Phạm Gia Tây muốn chạy trốn, đám người Tiêu Hoằng trực tiếp đuổi theo, Hàn băng vạn năm đủ loại kiểu dáng không ngừng đánh về phía Phạm Gia Tây đằng trước, không có chút chiêu số nào, toàn là hung ác điên cuồng hủy diệt mọi thứ!
Nếu đã không còn đường lui, Tiêu Hoằng dứt khoát giết đến cùng!
Nhìn Tiêu Hoằng, đám người Phất Lạc đuổi sát đằng sau, sắc mặt Phạm Gia Tây đã bị sợ hãi bao trùm!
Bình tĩnh, uy nghiêm khi giúp Cao Long Đình lên ngôi lúc trước đã bị Tiêu Hoằng xé nát, bộ mặt này mới là vĩnh viễn thuộc về Phạm Gia Tây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT