- Nhân đạo? Vậy điều kiện tiên quyết cũng phải là người, nhưng ở bên trong quan niệm của Xích Nghĩa liên hợp thể. Lạc Đan Luân là người sao? Bọn họ là ma, không đuổi tận giết tuyệt, sẽ ngóc đầu trở lại, Tiêu Hoằng không chết sẽ có người ngủ không yên!

Triết Khoa nói tiếp.

- Triết Khoa đại chủ soái nói đúng vậy, chủng tộc Lạc Đan Luân chính là mầm tai vạ!

Thứ đại thần Nội vụ Đỗ Khải Dương nói tiếp, toàn bộ hoàn toàn đứng về phía phản đổi Bách Lạp Đồ.

Có thể nói, mọi người trong phòng này đều rất ít có cảm tình với Bách Lạp Đồ, bởi vậy chỉ cần Bách Lạp Đồ ủng hộ, mọi người đều sẽ mù quáng phản đối, mục đích chính là loại trừ Bách Lạp Đồ.

Nhìn lại Hải Đình Gia vẫn vẻ mặt bình thản chính là liếc nhìn Ma Văn thông tin trong tay, mặt trên đúng là tin tức của Khải Thụy hội trưởng Thái Qua liên hợp nghị hội phát tới.

Hắn tự nhiên cũng có thể nhận được tình trạng hiện tại của Thiên Tế Tinh, đồng dạng cũng có thể đánh giá tình cảnh xuất hiện ở Thiên Tế Tinh, không thể nghi ngờ trở thành miếng thịt trên thớt của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc muốn mổ xẻ thế nào thì mổ xẻ như thế đó.

Mà Khải Thụy phát ra tin tức chính là nghiêm chỉnh biểu lộ ý tứ của liên hợp Thái Qua hội nghị, nếu Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc triển khai giết hại đối với chủng tộc Lạc Đan Luân, sẽ bị phong tỏa toàn diện xuất khẩu mậu dịch của Xích Nghĩa liên hợp thể, tiến hành chế tài toàn diện kinh tế đối với Xích Nghĩa liên hợp thể.

Nhìn thấy tin tức như vậy Hải Đình Gia không kìm được toát ra một vẻ cười khinh thường, tuy nhiên, vẫn là cầm Ma Văn thông tin trong tay thảy lên mặt bàn.

- Cá nhân ta thấy rằng, Bách Lạp Đồ đại nhân nói rất đúng, chúng ta hẳn là phải nhân đạo một chút!

Lần này ngoài dự đoán của mọi người, Hải Đình Gia lại đứng về phía Bách Lạp Đồ, chỉ có điều là trong ánh mắt âm trầm kia toát ra vô tận âm u lạnh lẽo.

- Ta quyết định, cấp cho người Lạc Đan Luân một cơ hội còn mạng sống, với điều kiện tiên quyết là bọn chúng phải buông bô quân đội, chấp nhận hợp nhất toàn diện, cùng với quản lý của Xích Nghĩa liên hợp thể, trong đó bao gồm phân phối tài nguyên!

Hải Đình Gia chậm rãi lên tiếng.

Hải Đình Gia làm như vậy có thể nói còn tốt hơn rất nhiều so với áp lực cường công. Chỉ cần Lạc Đan Luân không còn có quân đội kiêu ngạo của bọn họ, con dân của họ sẽ để mặc cho người bài bố, phá hủy văn hóa của họ, phá hủy tín ngưỡng của họ, làm cho trẻ nhỏ của họ tiếp nhận giáo dục đặc thù. Mặc dù chúng có chảy xuôi máu Lạc Đan Luân, mặc dù có được đồng tử màu xanh biếc, chúng cũng chỉ là cái xác không hồn.

Bọn họ sẽ giống như con dân Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, chẳng phân biệt được thiện ác, chết lặng mà phấn khởi sống trên thế giới này, đi sùng bái tín ngưỡng giả dối kia.

Hơn nữa chỉ cần vượt qua thời điểm này, muốn giết mấy ngàn vạn người Lạc Đan Luân còn không đơn giản hơn sao?

Điều này so với cường công đạt được càng thêm tàn nhẫn, giống như chém đầu và lóc từng miếng thịt khác nhau.

Nghe Hải Đình Gia lên tiếng, Triết Khoa, Đỗ Khải Dương... Đều không có nói ra ý kiến phản đổi; Bách Lạp Đồ còn muốn lên tiếng, định nói gì lại thôi.

- Nếu không có ý kiến phản đối, cứ quyết định như vậy đi. Đợi ta thảo ra một tờ hiệp nghị cho Phạm Gia Tây đi nói chuyện. Nếu người Lạc Đan Luân cự tuyệt, vậy đừng trách chúng ta thủ đoạn độc ác!

Hải Đình Gia nói những lời này xong, liền chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

Mà Hải Đình Gia làm như vậy, cũng chính là theo ý của Giáo hoàng Mạc Cáp Đốn: Ưu tiên loại bỏ quân đội Lạc Đan Luân, sau đó tiêu diệt vãn hóa và tín ngưỡng của họ, một chủng tộc không có văn hóa và tín ngưỡng, là không thể gây phiền toái được.

Ma Duệ Tinh. Bốn giờ chiều.

Mặt trời ở Thiên Tế Tinh đã ngà về tây, đang chậm rãi chìm dưới lưng núi, ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi phía trên kiến trúc yên tĩnh, an tường, kéo ra từng cái bóng thật dài.

Trên bầu trời, tầng mây thật dày đã vỡ nát, giống như băng tuyết hòa tan.

Đầu mùa đông, trên đường phố Tử La Lan Thành, cánh hoa hồng yên đã bắt đầu rơi rụng, giống như mưa hoa màu đỏ bay xuống, điêu linh, rách nát.

Phía trên Thượng Chung Lâu, ba cái Thượng Chung tử kim theo bánh răng thật lớn, bắt đầu lắc lư không chừng, phát ra liên tiếp thanh âm sâu sắc mà trầm thấp vang vọng khắp Thiên Tế Tinh.

Ngoại trừ tiếng chuông này, toàn bộ là cảnh an bình.

Tiêu Hoằng, Phất Lạc, Thái Tư, Mã Di... Quận trưởng sáu quận, đều tự dẫn dắt bộ hạ từ bốn phương tám hướng, tụ tập tới Tử La Lan Thành.

http://truyenc

uatui.net Tiêu Hoằng bước trên đường phố đầy cánh hoa hồng yên, tay nâng Băng Tín Ngưỡng, ánh mắt một mảnh bình thản, tóc dài bạc trắng theo làn gió lạnh như băng phất phơ bên tai.

Mà Tiêu Hoằng cứ như vậy bước từng bước một đi tới hướng vương điện. Nơi hắn đi qua cánh hoa theo gió bay bay, dưới ánh trời chiều chiếu rọi phía trên áo giáp hoa lệ mà loang lổ kia, phản xạ tia sáng lạnh lẽo mờ nhạt và thê lương.

Bốn phía yên tĩnh dị thường, chỉ có thể nghe tiếng áo giáp va chạm, cùng với tiếng bước chân đạp trên phiến đá.

Xuyên qua Thượng Chung Lâu, xuyên qua hành lang dài tạo hình phù điêu huy hoàng, xuyên qua quảng trường vương điện đứng đầy thủ vệ quân... Cuối cùng, Tiêu Hoằng bước vào bên trong Đại Vệ Vương Thính.

Giờ phút này, bên trong Đại Vệ Vương Thính không có tiếng tranh luận, không có tiếng khắc khẩu, một bầu không khí trầm lặng.

Thái Tư, Mã Di, Vĩ Ngạn, Cổ Tư đang đứng ở phía trước Lạc Lý Tư, giống như bốn pho tượng.

- Bái kiến Lạc Lý Tư bệ hạ!

Tiêu Hoằng tiến lên từng bước, chậm rãi nửa quỳ ở trước mặt Lạc Lý Tư, nhẹ giọng nói. Trong ánh mắt như trước bình thán, không có hận thù, không có nước mắt, không có ánh sáng.

- A Hoằng! Hãy bình thân!

Lạc Lý Tư phát ra thanh âm già nua như thế.

Nhưng Tiêu Hoằng không có đứng dậy, mà ở phía trên màn hình trước mặt, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng, đại quân của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã lại lần nữa đẩy mạnh tới cách chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã không tới 50 cây số, tất cả Ma Văn xe tăng, bày hình chữ “nhất”, Ma Văn trọng pháo đã nâng cao miệng pháo.

Phía sau là vô số lều trại đóng quân, tiếp sau nữa là Ma Văn vận binh hạm, Ma Văn chiến đấu cơ không đếm được đang chuẩn bị sẵn chờ phát động.

Một màn như vậy tỏ rõ cái gì không cần nói cũng biết. Sau một tuần, chỉ cần phong ấn của Cáp Thụy Sâm hoàn toàn biến mất, trọng pháo của Ma Văn xe tăng, cùng với Ma Văn chiến đấu cơ sẽ oanh tạc toàn phương vị, sẽ trực tiếp biến Thiên Tế Tinh thành địa ngục nhân gian.

Chỉ dựa vào Ma Văn tàu ngầm chặn lại, vĩnh viễn không phải là biện pháp.

Lạc Đan Luân sắp rơi vào diệt vong.

- Lần này, triệu tập các vị đến, mục đích không cần nói cũng biết. Thiên Tế Tinh, mạch máu cuối cùng của Lạc Đan Luân, đã sắp rơi vào tuyệt cảnh, ta muốn nghe một chút cái nhìn của các ngươi!

Lạc Lý Tư dùng thanh âm khàn khàn nói.

- Chiến! Cho đến lúc tiêu vong!

Thái Tư dẫn đầu lên tiếng nói.

- Đã không có phong ấn của Cáp Thụy Sâm, vậy phải chết bao nhiêu người đây?

Lạc Lý Tư nhẹ giọng nói.

- Cho dù tiêu vong, cũng phải chết ở trên chiến trường, mà không phải trên đường lưu vong. Nơi này là gia viên của chúng ta, chúng ta không tự bảo vệ, ai sẽ bảo vệ?

Thái Tư nói tiếp, giọng điệu tràn ngập kiên nghị, đồng thời chậm rãi dời ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng ở bên cạnh.

Chỉ thấy Tiêu Hoằng tỏ thái độ khác thường, không nói lời nào, chỉ như vậy lẳng lặng nửa quỳ trên mặt đất, mũ nối liền áo thật lớn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt Tiêu Hoằng, có vẻ vô cùng trầm tĩnh.

Cổ Tư tay cầm một cây gậy xương khô, một thân quần áo rách bươm, cũng chậm rãi lên tiếng:

- Nếu chiến, Cổ Tư nguyện ý trả giá bằng sinh mệnh! Lạc Dan Luân chủng tộc đã ngủ say ở dưới phong ấn của Cáp Thụy Sâm cả ngàn năm rồi, cũng nên tự lập!

Nhưng mà, ngay lúc Cổ Tư vừa mới nói ra như thế, mọi người bên trong Đại Vệ Vương Thính, liền nhìn thấy trên màn hình: Ở phía trước chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, một tiểu đội cầm cờ lam trắng xen lẫn nhau, đang từng chút từng chút đi tới hướng chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.

Cờ lam trắng xen lẫn nhau đại biểu ý nghĩa chính là đàm phán quân sự, tạm dừng tiến công.

Mà tiểu đội mười mấy người này, đầu lĩnh chính là bản thân Phạm Gia Tây, trên người mặc một thân trường bào màu đỏ sậm, bên hông đeo một cái túi Ma Văn.

Tiểu đội kia chậm rãi xuất hiện ở phía dưới chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.

Lại nhìn phía trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, từng binh sĩ Lạc Đan Luân như trước ánh mắt kiên nghị, đồng loạt khởi động Chiến Văn, lòng bàn tay đã xuất hiện năng lượng nhận hình vành trăng lưỡi liềm, nhắm ngay vào Phạm Gia Tây.

Phạm Gia Tây mặt không đổi sắc, chắp tay sau lưng, một bộ dáng ung dung trấn định, hơi ngửa đầu, nhìn vệ binh phía trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.

- Làm phiền thông báo một tiếng: Phạm Gia Tây, Quan tổng chỉ huy tiền tuyến của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, cầu kiến Lạc Lý Tư bệ hạ, có việc trao đổi!

Phạm Gia Tây nhìn binh sĩ phía trên chiến tuyến, thần sắc bình thản nói.

Thấy bộ dáng Phạm Gia Tây như thế, binh sĩ Lạc Đan Luân cũng không tiện gây chiến. Hai nước đang giao chiến không giết sứ giả của đối phương, huống chi Phạm Gia Tây cũng không phải người thường có thể đối phó được.

Lạc Lý Tư ở bên trong Đại Vệ Vương Thính, tự nhiên có thể nhìn thấy hình ảnh như vậy, chỉ hơi trầm tư một lát, Lạc Lý Tư liền ra lệnh:

- Chấp thuận cho Phạm Gia Tây tiến vào!

Theo Lạc Lý Tư phát ra mệnh lệnh như thế, cửa thành to lớn của chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã chậm rãi mở ra. Phạm Gia Tây chậm rãi bước vào bên trong cửa thành, liền khởi động Biến Ảo Chiến Văn của bản thân, trong nháy mắt phía trên thân thể, liền được bao phủ trong một màng năng lượng trắng đen giao nhau, nhìn qua giống như một con dã hạc giương hai cánh đồng thời lập tức bay tới hướng Tử La Lan Thành, ở trên bầu trời mờ nhạt giống như một viên sao băng bay với tốc độ cao.

Đại khái chỉ qua năm phút đồng hồ, cửa gỗ to lớn loang lổ của Đại Vệ Vương Thính liền một lần nữa được hai gã thủ vệ quân vương điện chậm rãi mở ra, một chút ánh nắng chiều chiếu vào đại sảnh, đồng thời, Phạm Gia Tây cũng từng chút từng chút xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tiếp theo Phạm Gia Tây liền từng bước một đi vào bên trong Đại Vệ Vương Thính rộng lớn, nện bước mạnh mẽ, tuy rằng cực lực khống chế, nhưng cũng toát ra một bộ khí tức của người thắng.

Lạc Lý Tư nhìn thấy đám người Thái Tư, trong ánh mắt đã tràn ngập căm thù, giống như một đám dã thú sắp phát cuồng, tuy nhiên, cuối cùng vẫn còn cực lực kìm chế được.

Đồng thời chậm rãi cùng những người khác tránh ra nhường chỗ, duy chỉ có Tiêu Hoằng, như trước không nói một lời, vẫn không nhúc nhích cứ như vậy nửa quỳ ở trước mặt Lạc Lý Tư, đầu gục xuống.

Không có người nào biết trong lòng Tiêu Hoằng suy nghĩ cái gì, càng không ai biết, Tiêu Hoằng kế tiếp định làm cái gì.

- Lạc Lý Tư bệ hạ, ngưỡng mộ đã lâu!

Phạm Gia Tây đi tới gần Lạc Lý Tư, hơi cúi người, trầm giọng nói. Bên trong giọng điệu hiển lộ rõ uy nghiêm và khí thế của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

- Không biết Phạm Gia Tây đại nhân tới đây, có gì phải làm sao?

Lạc Lý Tư lên tiếng hỏi, biếu tình đồng dạng tràn ngập nghiêm túc.

Toàn bộ Đại Vệ Vương Thính cùng vì Phạm Gia Tây đến đây, bầu không khí bắt đầu trở nên vô cùng quỷ dị.

Phạm Gia Tây không có lập tức trả lời, khẽ quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng nửa quỳ trên mặt đất, vô cùng trầm tĩnh. Hắn biết rõ Lạc Lý Tư đã tuổi già, tuy rằng nắm quyền to, nhưng uy hiếp lớn nhất của Lạc Đan Luân vẫn là Tiêu Hoằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play