- Tại sao có thể như vậy?

Nhìn tầng mây màu tím thật dày trên bầu trời kia, bắt đầu từng chút từng chút trở thành mỏng, một tia sáng mặt trời vô tình chiếu xuống mặt đất, Tiêu Hoằng nhíu chặt chân mày, không kìm được bật thốt ra như thế, bên trong giọng điệu tràn ngập run rẩy.

Có thể nói, giờ này khắc này, Thiên Tế Tinh có thể chống đỡ đến bây giờ, có thể chống lại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc chính là đều dựa vào phong ấn của Cáp Thụy Sâm, bảo đảm an toàn tuyệt đối phía trên đỉnh đầu của Thiên Tế Tinh, chỉ cần giữ vững trước thế công, con dân Lạc Đan Luân trên cơ bản chính là an toàn.

Nhưng hiện tại, phong ấn của Cáp Thụy Sâm rồi lại đúng lúc này vỡ tan, ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng và người Lạc Đan Luân nhìn thấy hy vọng lại vỡ tan!

- Đừng như vậy! Ta van ngươi, xin đừng như vậy!

Tiêu Hoằng đứng ở bên cạnh cửa sổ văn phòng, nhìn một chỗ ngọn núi xa xa đã bị ánh mắt trời bao phủ, tản ra ánh sáng đặc biệt sau cơn mưa, không kìm được nhẹ giọng cầu xin, chân mày nhíu sát toát ra vẻ không cam lòng, hai tay nắm chặt.

- Vì cái gì? Vì cái gì!

Tiêu Hoằng không kìm được phát ra tiếng rít gào như thế, bên trong thanh âm tràn ngập vô tận thê lương.

Từ đầu đến cuối, từ bắt đầu đến bây giờ, hết thảy hết thảy dường như đều là đối phó với Tiêu Hoằng. Mỗi khi Tiêu Hoằng nhìn thấy hy vọng, cuối cùng đều bị một đôi bàn tay to vô tình, xé rách dập nát hết thảy hy vọng, làm cho Tiêu Hoằng không đủ sức đấu tranh.

Từ Mộ Khê Nhi, tiếp đến Bối La quân đoàn, sau đến Thánh Đàn, sau đó là hiện tại, mỗi khi tới thời điểm Tiêu Hoằng sắp chụp bắt lấy hy vọng kia, đều đã bị bàn tay vô tình xé nát.

Dường như trời đất, dường như số mệnh của Tiêu Hoằng, đều đối phó với Tiêu Hoằng, đều hy vọng Tiêu Hoằng sớm chết đi!

- Hai tháng, cấp cho ta thời gian hai tháng!

Tiêu Hoằng thì thào tự nói, nắm chặt hai đấm, bắt đầu không nhịn được run rẩy, nhưng sự thật lại là vô tình như vậy.

Phóng mắt nhìn ra xa, tầng mây thật dày bao phủ ở phía trên Thiên Tế Tinh kia, đã bắt đầu bị vỡ thành mảnh nhỏ, dần dần trở thành nhạt màu, đồng thời bắt đầu hình thành từng cái lại từng cái vết nứt. Ánh mắt trời giữa trưa ào ào chiếu vào Thiên Tế Tinh.

Lạc Lý Tư ở bên trong Đại Vệ Vương Thính, đang thương thảo biến hóa sẽ phát sinh kế tiếp, trong đó nhiệm vụ trọng yếu nhất chính là An Lạc Thành bị tàn sát. Điều này không thể nghi ngờ trở thành vết thương đau vĩnh viễn không thể phải mờ trong lòng Lạc Lý Tư. Một tòa thành 50 vạn người, ước chừng bị chết đi 30 vạn, cảnh tượng thi thể ngổn ngang khắp nơi kia, luôn còn mới mẻ trong ký ức Lạc Lý Tư.

Nhưng mà, ngay lúc Lạc Lý Tư và thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đang bàn bạc, một tia sáng vô tình chiếu thẳng từ ngoài cửa sổ vào bên trong Đại Vệ Vương Thính rộng lớn, hình thành một luồng sáng chói mắt.

Ánh sáng chiếu rọi trên mặt Lạc Lý Tư, rõ ràng làm cho Lạc Lý Tư có chút không thích ứng, vội vàng giơ tay lên, che ánh mắt trời, chỉ là ngay khoảnh khắc Lạc Lý Tư giơ tay lên, trên mặt Lạc Lý Tư liền hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ánh mắt trời!

Thiên Tế Tinh như thế nào có thể có ánh mắt trời?

Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khác, lại là vẻ mặt khiếp sợ. Tiếp theo liền đồng loạt dời ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy phong ấn của Cáp Thụy Sâm đã bắt đầu trở thành mờ nhạt đi, đồng thời từng chút từng chút nứt vỡ thành mảnh nhỏ.

Giống như sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng đối với người Lạc Đan Luân mà nói, đây là tai họa không thể chối cãi.

- Này... Tại sao có thể như vậy?

Thành viên Tông Táng kỵ sĩ đều mở ra đôi mắt già nua, phát ra tự hỏi như thế, bên trong giọng điệu có kinh ngạc, nhưng phần nhiều là không cam lòng.

Bởi vì bọn họ vừa mới nhìn thấy hy vọng, nhưng hy vọng này lại bị ánh mắt trời trước mắt, xé nát thành mảnh nhỏ.

Nhìn lại Lạc Lý Tư, tuy rằng thoạt nhìn coi như bình thản, nhưng trong ánh mắt tràn ngập không cam lòng:

- Chẳng lẽ đây là ý trời sao? Ý trời muốn tiêu diệt chủng tộc Lạc Đan Luân ta sao?

Nên biết rằng chỉ cần phong ấn của Cáp Thụy Sâm tiêu tan, cũng có nghĩa, Thiên Tế Tinh sẽ hoàn toàn mất đi che chở của Cáp Thụy Sâm, chỉ còn lại có người thừa kế Tiêu Hoằng này chống cự lại.

Còn có nghĩa trên bầu trời của Thiên Tế Tinh sẽ hoàn toàn bại lộ dưới Ma Văn chiến đấu cơ, Ma Văn đạn pháo của địch nhân, giống như mất đi dũng sĩ hộ giáp.

Hết thảy tới thật sự quá đột ngột.

Con dân của Thiên Tế Tinh nhìn lên từng khe sáng trên bầu trời kia, lại là vẻ mặt mờ mịt, bọn họ khát vọng ánh sáng, khát vọng cuộc sống dưới ánh mắt trời, nhưng cũng không phải là thời điểm này, ở địa phương này.

Chỉ cần là người không ngốc, tự nhiên đều hiểu được điều này có ý nghĩa gì? Mỗi một người Lạc Đan Luân đã không còn an toàn nữa.

Đây tuyệt đối là một lần đả kích trầm trọng, đồng thời cũng không phải bởi vì chiến đấu, càng không phải bởi vì lầm lỗi chỗ nào, không thể chối cãi đây là ý trời trêu người.

Dường như ông trời đã không cho chủng tộc Lạc Đan Luân này thời gian náu thân sinh tồn nữa.

Bản thân Thiên Tế Tinh, chủng tộc Lạc Đan Luân cũng đã đủ yếu thế, chủng tộc Lạc Đan Luân có thể chống cự đến bây giờ, hoàn toàn chính là dựa vào ngoan cường bất khuất của mình, cùng với nguồn hy vọng mà mấy chục vạn binh sĩ dùng tính mạng để thủ hộ.

Nhưng giờ này khắc này, ông trời rồi lại xé nát hết thảy toàn bộ. Ý trời đứng về phía Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, gần như không hề phân biệt đâu là thiện đâu là ác.

Kế tiếp phải làm thế nào? Nến đi nơi nào? Không người nào biết được! Tuy nhiên, bọn họ rất rõ ràng, đã không có che chở cuối cùng của Cáp Thụy Sâm, nơi này sẽ trở thành một biển lửa, gia viên cuối cùng của người Lạc Đan Luân sẽ hoàn toàn bị thiêu hủy.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở trong văn phòng, quay lưng về phía cửa, hai nắm tay nắm chặt chống lên mặt bàn, cứ như vậy đứng lặng.

Phất Minh Qua đứng ở cửa, không thể thấy rõ mặt Tiêu Hoằng, sắc mặt cùng tràn ngập một loại bi tráng, trong tay mở ra cặp văn kiện, bên trên ghi chép chi chít các loại tin tức.

- Lão đại! Vừa mới dựa theo ngài phân phó, chúng ta đã nghiên cứu ra tham số cụ thể về phong ấn của Cáp Thụy Sâm!

Phất Minh Qua nhỏ giọng nói với Tiêu Hoằng, thanh âm khàn khàn.

Hiện tại bọn họ đều chuẩn bị tốt hết thảy, ai mà ngờ...

- Phong ấn còn có thể kiên trì thời gian bao lâu?

Tiêu Hoằng không có nhìn Phất Minh Qua, nhẹ giọng hỏi, thanh âm có vẻ thực uể oải.

- Dựa theo tốc độ tiêu tan này, nhiều lắm là một tuần!

Phất Minh Qua nhỏ giọng nói.

Tiêu Hoằng không có đáp lại, hai nắm tay đặt trên mặt bàn đã dần dần hình thành hai dấu nắm tay trên mặt bàn, cả cái bàn lại không chịu đựng được áp lực kêu lên “răng rắc”.

Thời gian lưu lại cho Tiêu Hoằng đã không còn nhiều lắm, thời gian ngắn như vậy hoàn toàn không kịp chuẩn bị bất kỳ chuyện gì.

- Lão đại! Chúng ta... Có phải đã... Thua rồi hay không?

Phất Minh Qua hơi ngẩng đầu, nhìn Tiêu Hoằng, vẻ mặt thê lương hỏi.

- Thất bại, ở trong tự điển của Tiêu Hoằng ta, ở trong tự điển của Lạc Đan Luân căn bản là không có từ ngữ thất bại này, có hoặc là thẳng lợi, hoặc là hủy diệt. Đừng nói ta cực đoan, là địch nhân không cho chúng ta lựa chọn. Mà đối với chúng ta, hậu quả của thất bại chính là, hoặc bị giết hại, hoặc trở thành dân chạy nạn trôi giạt khắp nơi, bị một cái lại một cái quốc gia đuổi đi, xem là bình dân nhị đẳng. Là nhìn gia viên của mình bị dị quốc giẫm lên, nhìn đồng bào của mình chịu đủ lăng nhục, con của chúng ta sẽ bị tiến hành giáo dục đặc biệt, làm cho bọn chúng quên đi tổ tông của mình, làm cho bọn chúng quên đi hàm nghĩa của đồng tử màu xanh biếc, làm cho bọn chúng quên cừu địch của mình là ai, thậm chí là nhận giặc làm cha!

Tiêu Hoằng nói giọng điệu run rẩy, làm cho người ta có một loại cảm giác mất hết khí lực, lại xen lẫn không cam lòng, thê lương và bi thương.

Nhất là thời điểm này, Tiêu Hoằng và người Lạc Đan Luân đã hoàn toàn chuẩn bị bố trí xong, tự tin có thể vượt qua trận này, nhưng mà...

- Lão đại nói ta hiểu được, hết thảy nghe theo ngài, ít nhất ở Lý Hải Quận là như vậy! Tuy nhiên, hiện tại ngài chỉ có quyền chỉ huy quân sự, nhưng đại chủ ý còn ở trong tay Lạc Lý Tư, không biết ngài ấy sẽ nghĩ như thế nào? Ngài ấy là sợ nhất con dân Lạc Đan Luân bỏ mình!

Phất Minh Qua nhắc nhở Tiêu Hoằng một câu.

Tiêu Hoằng không có nói gì thêm, mà là rơi vào trong trầm tư suy nghĩ, trong đầu là một mảnh hỗn loạn. Nếu là bình thường Tiêu Hoằng còn có thể nghĩ ra một ít biện pháp ứng phó, nhưng phong ấn của Cáp Thụy Sâm vỡ tan, điều này đối với người Lạc Đan Luân mà nói, không thể nghi ngờ chính là tuyệt lộ, là loại không để cho một chút đường sống.

Nếu hết thảy đây là ý trời, là sô mệnh, vậy thì không thể nghi ngờ điều đó quá mức ác độc.

Đại khái chỉ trôi qua không tới hai giờ, tin tức này được truyền vào tới trong Thánh Tử Thành.

Phạm Gia Tây vẫn đang dăm chiêu ủ dột, biết được tin tức phong ấn của Cáp Thụy Sâm vỡ tan, trong đôi mắt ngưng trọng, không kìm được nổi lên một tia sáng.

Trước đó Phạm Gia Tây còn cố kỵ chiến đấu tính giằng co tổn hại cùng với Thiên Tế Tinh, không thể tưởng được ông trời lại đúng lúc này đứng ở phía Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, hơn nữa không thể chối cãi là lật ngược hết thảy.

- Ha ha ha...

Phạm Gia Tây ngồi ở trong văn phòng, không kìm được cười một tràng dài, trên mặt u ám liền sáng bừng lên.

Đã không có cái mai rùa phong ấn của Cáp Thụy Sâm kia, Thiên Tế Tinh không thể nghi ngờ chính là miếng thịt trên thớt, muốn chiên xào mổ xẻ gì đều có thể. Nhẹ nhàng một chút có thể bắt họ đầu hàng, sau đó tùy ý bày bố cường ngạnh một chút chính là oanh tạc mấy đợt, trực tiếp san bằng Thiên Tế Tinh. Cho dù có Ma Văn tàu ngầm chặn lại, thì có năng lực chặn lại bao nhiêu chứ?

Huống chi còn có đạn pháo của Ma Văn xe tăng bao phủ.

Tuy nhiên, trước mắt Phạm Gia Tây cũng không được toàn quyền làm chủ, mà trực tiếp truyền đi tin vui đặc biệt lớn này, chuyển cho Trương Thượng Quân, cho hắn hoặc là Hải Đình Gia quyết định.

Giờ phút này bản thân Hải Đình Gia, vừa mới đáp Ma Văn vận binh hạm ở dưới hộ tống của hạm đội quay về tới Bác Anh Tinh.

Khi biết được tin tức phong ấn của Cáp Thụy Sâm vỡ tan, biến hóa trên mặt Hải Đình Gia cũng không có thật lớn như Phạm Gia Tây, chỉ là thoáng hơi đổi sắc, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên. Không thể phủ nhận, phong ấn của Cáp Thụy Sâm vỡ tan cũng giảm bớt đi không ít chuyện.

Tiếp theo sau Hải Đình Gia cũng không có trì hoãn quá nhiều, lập tức mệnh lệnh cho thành viên trung tâm giáo lý, mời dự họp hội nghị khẩn cấp.

Hai giờ sau, thành viên giao dịch trung tâm của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, cũng là quan lớn của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đều tới tập trung trong phòng họp.

Hải Đình Gia cũng không nói gì, trực tiếp lấy ra tin tức Trương Thượng Quân gửi tới, truyền vào trên màn hình chính, sau đó cũng không có nóng lòng lên tiếng.

Bên trong màn hình, hình ảnh thứ nhất là quay chụp từ ngoài vũ trụ, phong ấn của Cáp Thụy Sâm bao phủ thật dày ở trên Thiên Tế Tinh kia, đã bắt đầu vỡ nát.

Sau đó là một loạt trình bày của Phạm Gia Tây, dự tính dựa theo tốc độ như vậy, một tuần sau tầng mây sẽ tiêu tán hết sạch.

- Tình hình đại khái chính là như thế, các ngươi thấy thế nào?

Hải Đình Gia nhìn một vòng mọi người trên bàn hình trứng, thản nhiên nói.

- Cái này còn cần phải hỏi sao? Không có phong ấn cũng là bớt việc, mấy vòng oanh tạc qua đi, phỏng chừng cái gi cũng không còn tồn tại, mặc dù còn cũng là tro bụi!

Triết Khoa không cần nghĩ ngợi nói.

- Ngươi làm như vậy, có phải rất không nhân đạo hay không?

Bách Lạp Đồ nhìn bộ dáng lạnh như băng của Triết Khoa, hỏi ngược lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play