Chỉ thấy phi đạn Dung Nham nổ tung giữa bầu trời, không hóa thành bụi bặm như trước kia, mà Khí văn hợp kim đặc thù bên trong sau khi nổ tung, liền sinh ra nhiệt độ siêu nóng, trực tiếp hòa tan kim loại, hình thành nước thép nóng bỏng.
Ngay sau đó, dòng nước thép nóng bỏng như mưa trên trời đổ xuống, trực tiếp rải lên đầu trận hình quân đội Thượng Bang.
Bởi vì tất cả binh lính Thượng Bang đã hao gần hết Ngự lực, căn bản không thể mở ra Chiến văn phòng hộ gì, không khác gì như người thường, gần như không có cách nào đối mặt với nước thép nóng bỏng từ bầu trời. Nước thép dính vào người binh lính Thượng Bang, hoặc là bốc cháy, hoặc là tạo ra tổn thương rất lớn lên làn da.
Trong nháy mắt, quân đội Thượng Bang khổng lồ sôi trào tiếng gào thét thảm thiết, quân đội trật tự thoáng cái đại loạn.
Nước thép ồ ạt trút lên người binh lính Thượng Bang, phát ra tiếng xèo xèo như thịt nướng, rơi xuống mặt cỏ thì bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Chỉ trong nháy mắt, khắp mặt đất đã ngập trong lửa.
- Cái... Cái gì...
Ở trong tàu Tiến Thủ, Bối La Nạp nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ khinh thường bị khiếp sợ thay chỗ, hắn có mơ cũng không ngờ, người Lạc Đan Luân đáng giận lại nghĩ ra biện pháp như thế, đối phó đánh chặn của bọn họ.
Lần này, quân đội Thượng Bang tổn thất quá lớn, hơn 200 viên phi đạn, tính toán sơ sơ, đã có 20 ngàn người chết vì nó, vô số người trọng thương. Ngay cả một phần xe tăng Ma Văn, cũng vì nước thép cực nóng mà xuất hiện tình trạng không ổn định.
Hơn nữa đây chỉ là đợt công kích đầu tiên, tiếp theo là đợt thứ hai, thứ ba...
Thẳng đến khi dùng sạch 1000 viên phi đạn Dung Nham vừa mới sản xuất ra.
Toàn bộ trận doanh Thượng Bang khổng lồ đã biến thành biển lửa, khói bụi cuồn cuộn khiến cả một mảnh nhuốm trong màu xám. Binh lính Thượng Bang tắm trong nước thép rên xiết thảm thiết.
- Đáng chết, người Lạc Đan Luân đáng chết. Bối La Nạp ta nhất định phải bầm thây lóc thịt các ngươi!
Bối La Nạp nhìn cảnh tượng này, nổi trận lôi đình, trong ánh mắt khiếp sợ tràn ngập phẫn nộ không thôi.
Đúng lúc này, trên màn hình trước mặt Bối La Nạp có vô số đốm sáng màu đỏ đang từ phía bắc nhanh chóng di chuyển đến gần.
- Lại có chuyện gì nữa?
Lúc này Bối La Nạp đã khó có thể bảo trì trầm ổn, những đốm sáng kia làm hắn có một loại dự cảm không tốt.
- Báo cáo Tướng quân, không xong rồi, Thiên Tế Tinh đang phản công chúng ta, nhân số lên tới 800 ngàn người!
Sĩ quan cảnh báo trợn trừng mắt khiếp sợ, chạy tới báo cho Bối La Nạp.
Đồng thời, bên trên màn hình, binh lính Lạc Đan Luân bề ngoài nhếch nhác, cả người đầy máu, theo Tiêu Hoằng dẫn đầu, đang đánh thẳng về phía quân đội Thượng Bang.
Mỗi một binh lính Lạc Đan Luân tuy rằng mình đầy vết thương, tuy rằng nhếch nhác không thôi, nhưng ánh mắt... Ánh mắt đó, tràn đầy khí thế khiếp người, làm người ta không rét mà run, như đàn sói bị nhét đầy thù hận!
Nơi đi qua, khí phách cuồn cuộn chưa từng thấy, thậm chí còn tăng vọt so với khi ở chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, khiến người ta cảm giác bọn họ lúc này như muốn dùng thù hận nuốt hết mọi thứ.
Bối La Nạp không khỏi cứng đờ, mắt trợn trừng nhìn binh lính tràn ngập trên màn hình.
Bên trong căn cứ quân sự phía đông Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, Trương Thượng Quân cũng thấy được tràng cảnh này. Trận địa Thượng Bang đã chìm trong biển lửa, binh lính Lạc Đan Luân trước đó đã bị cho là đánh đến tàn phê, vậy mà vẫn phát ra khí thế hùng hồn như vậy.
- Trời ạ, rốt cuộc đây là thứ quân đội gì?
[ truyen cua tui dot net ] http://truyen
cuatui.net/ Trương Thượng Quân không khỏi khiếp sợ, cảm thấy da đầu tê buốt, sống lưng rét run.
Có thể nói, bản thân Trương Thượng Quân coi như là siêu cấp sĩ quan nam chinh bắc chiến, nhưng hắn chưa từng gặp qua quân đội như thế, khiến người ta có cảm giác bọn họ càng đánh càng hăng, đánh càng tàn phế, sẽ càng phát ra ý chí chiến đấu vô tận.
Đây căn bản không giống con người, mà là một con sói, chỉ cần không đánh chết hoàn toàn, nó sẽ vĩnh viễn không chết không ngừng, khó chơi như âm hồn.
Không chỉ Trương Thượng Quân, toàn bộ Vũ trụ Thái Qua cũng ngây người.
Mặc kệ là người Lạc Đan Luân hay người thể liên hiệp khác, mặc kệ quan to quý tộc hay công dân bình thường, đứng sững sờ trước màn ảnh, vẻ mặt kinh ngạc.
Mọi người trong Vũ trụ Thái Qua đều im lặng, mặc kệ thành thị phồn hoa hay nông thôn hoang vắng, phàm là nơi có thể nhận được tín hiệu, mọi người đều ngẩng đầu nhìn màn hình, nhìn người Lạc Đan Luân nhếch nhác thảm hại, dốc hết lực lượng phản công.
Giống như muốn dùng răng nanh xé tan tất cả kẻ địch.
Người trong Vũ trụ Thái Qua, lúc này trong lòng không biết có cảm nhận gì, chỉ biết trong lòng có một loại máu nóng sôi trào.
Người Lạc Đan Luân đã sớm hấp hối, như đang dùng sinh mệnh của bọn họ, dùng sức mạnh cuối cùng chứng minh bất khuất và cao ngạo, cùng với khí khái kiên cường của mỗi một người Lạc Đan Luân. Cho dù địch mạnh ta yếu, cho dù địch đông ta ít, bọn họ cùng phải đi chứng minh bọn họ chưa bao giờ khuất phục kẻ địch, chẳng sợ có thịt nát xương tan.
Trong văn phòng, Cách Lâm vẫn đang lòng như dao cắt, đôi mắt già nua đầy sầu não, vừa rồi chính mắt lão nhìn thấy cuộc đồ thành An Lạc.
Mọi người bất lực, những đứa trẻ hoảng sợ, cùng với binh lính Thượng Bang giết chóc vô tình.
Mọi thứ thật quá tàn nhẫn.
Về phần đám người Ái Lạc, Vưu Kim trong văn phòng, ánh mắt tiều tụy lại tràn ngập bi phẫn, nhưng bọn họ đã làm mọi thứ có thể làm, bây giờ chỉ hy vọng hạm đội thể liên hiệp Á Bình Ninh có thể nhanh chóng đột phá thể liên hiệp Tân Bối Ba, đi tới chi viện. Bằng không, họ biết rõ Thiên Tế Tinh sẽ không chống đỡ được Bối La Nạp bao lâu nữa.
- Ông chủ, chiến sự bỗng nhiên có biến đổi lớn, có tình huống mới!
Mã Đức Lâm chủ quản tin tức bỗng nhiên khiếp sợ báo cáo.
Tiếp theo, tin tức về Ma Duệ Tinh lại hiện lên màn ảnh.
Chỉ thấy bên trong trận địa Thượng Bang hùng hồn đã thành biển lửa, quân đội chỉnh tề đã trở nên hỗn loạn, tiếng kêu rên, la hét không ngừng vang lên.
- Sao... Sao lại thế này?
Ái Lạc không khỏi kinh hô, hắn không thể tưởng tượng được, dựa vào sức chiến đấu Thiên Tế Tinh hiện giờ, làm sao có thể gây ra công kích hung ác như vậy lên đầu quân đội Thượng Bang.
Nhưng mà đây chỉ là bắt đầu kinh ngạc, tiếp sau đó đám người Cách Lâm, Ái Lạc, Vưu Kim, liền nhìn thấy Tiêu Hoằng dẫn đầu, người Lạc Đan Luân dốc toàn bộ lực lượng, từ hướng bắc đánh thẳng vào hàng ngũ hỗn loạn của Thượng Bang.
- Trời ạ.
Cách Lâm nhìn quân đội Lạc Đan Luân thể thảm, đã bị thù hận nhồi nhét, kéo theo khí thế không chết không ngừng lao thẳng vào quân đội Thượng Bang, ánh mắt ngưng trệ.
Cách Lâm biết người Lạc Đan Luân nổi danh bất khuất, đó là tín ngưỡng của chủng tộc Lạc Đan Luân, nhưng Cách Lâm không thể mơ rằng Tiêu Hoằng lại dẫn dắt quân đội, dốc toàn bộ lực lượng liều chết với kẻ địch, không chết không thôi.
Không cần nghi ngờ, Tiêu Hoằng đã phát huy khí tiết của người Lạc Đan Luân đến cực hạn.
Đám người Ái Lạc, Vưu Kim nhìn trên màn hình, người Lạc Đan Luân lao tới từ khắp nơi, trên mặt đầy kinh ngạc. Bọn họ không biết Tiêu Hoằng làm như vậy là đúng hay sai, nhưng nhìn quân đội Lạc Đan Luân liếc không thấy tận cùng, kéo theo khí thế cuồn cuộn, bọn họ cùng sôi trào máu nóng.
Giết!
Giết tất cả những kẻ địch với chủng tộc Lạc Đan Luân!
Giờ khắc này, đám người Cách Lâm, Ái Lạc, Vưu Kim không khỏi đứng lên, ánh mắt vẫn không rời màn ảnh.
Chẳng lẽ Thiên Tế Tinh nhìn như nhỏ bé một thật sự có thể làm quân đội Thượng Bang trọng thương chưa từng có hay sao? Bọn họ không thể tin được.
Quay lại chỗ Tiêu Hoằng, lúc này đang đứng trên triền núi thấp, tay nắm chặt Băng Tín Ngưỡng, như pho tượng đá nhìn đội ngũ Thượng Bang hỗn loạn phía trước, sắc mặt đầy dữ tợn, như con sói đang lộ ra nanh vuốt.
Tiêu Hoằng chậm rãi nâng Băng Tín Ngưỡng lên, sau đó chỉ mạnh tới trước:
- Các dũng sĩ Lạc Đan Luân, vì thù hận ngàn năm, vì tín ngưỡng bất khuất Lạc Đan Luân, vì con dân vô tội thành An Lạc. Giết!
Giết!
Theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, phía trên triền núi sau lưng Tiêu Hoằng, vô số binh lính Lạc Đan Luân lao ra, rít gào kéo theo ngọn lửa phẫn nộ, liều mạng xông vào trong đội ngũ quân đội Thượng Bang.
Tiếng hò hét, gào thét không ngừng vang lên, dội tận mây xanh.
Còn binh lính Thượng Bang vẫn chìm trong hỗn loạn, nhìn binh lính Lạc Đan Luân từ phía bắc đông nghìn nghịt không thấy tận cùng, trực tiếp ngây ngốc.
Bọn họ có mơ cũng không ngờ quân đội Lạc Đan Luân lại ương ngạnh đến cỡ này. Dựa theo cách nghĩ của bọn họ, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc hùng mạnh mới là thợ săn, Thiên Tế Tinh nhỏ bé chỉ là con mồi, bây giờ người Lạc Đan Luân lẽ ra phải đang ngậm lệ liếm vết thương mới phải chứ.
Nhưng bọn họ không thể nào ngờ, giờ phút này thân phận đã bị đảo ngược hoàn toàn.
Quân đội Lạc Đan Luân lại chủ động đuổi giết trở ra, người Lạc Đan Luân chưa bao giờ đi liếm vết thương của mình, máu tươi kẻ địch mới là thuốc chữa thương tốt nhất!
- Sao... Sao lại như thế này?
Trong binh lính Thượng Bang hỗn loạn phát ra tiếng thét như vậy.
Ngay sau đó, binh lính Lạc Đan Luân kéo theo tiếng rít gào, kéo theo hận thù, vung đao Ma Văn lao thẳng vào trong bọn họ. Đối mặt binh lính Thượng Bang, vung đao chém tới, không có đồng tình, không có thương hại, chỉ có hận thù với kẻ địch.
Chỉ trong vài giây, không cho quản đội Thượng Bang có thể thở một hơi, binh lính Lạc Đan Luân như bầy sói cắm thẳng vào giữa hàng ngũ quân đội Thượng Bang. Không thể khởi động Chiến Văn, liền dứt khoát dùng đao Ma Văn không khởi động, đao bị gãy, thì dùng răng mà cắn.
Phương thức công kích như thế không thể thấy trong bất cứ quân đội nào, nhưng trong đầu quân nhân Lạc Đan Luân, căn bản không có từ chủ động đầu hàng, chết cùng phải cắn xuống một miếng thịt của đối phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT