Đồng thời, Tiêu Hoằng từ từ đứng lên. Phóng mắt nhìn trường học phía trước đã sụp đổ hoàn toàn, đội cứu viện đào mảnh tường sập, những thi thể trẻ em dần lộ ra.
Quốc vương Lạc Lý Tư cách đó không xa, nhìn cảnh tượng này, lòng như dao cắt, thân thể không khỏi run rẩy, đây chính là kiếp nạn đối với người Lạc Đan Luân.
Tiêu Hoằng không nhìn Lạc Lý Tư, cánh tay đầy vết thương lại đặt lên Băng Tín Ngưỡng, chậm rãi rút ra.
- Các ngươi nói, chính nghĩa có thể chiến thắng được tà ác không?
Tiêu Hoằng giọng khàn khàn hỏi.
Tất cả thành viên đội quân tù nhân, không đáp lại.
- Ta nói cho các ngươi, không thể, có thể chiến thắng tà ác, chỉ có càng tà ác hơn.
Tiêu Hoằng run giọng nói, trong ánh mắt bi thương lại bùng cháy lên ngọn lửa hừng hực.
- Truyền lệnh, đưa toàn bộ tù binh, ngàn đao phanh thây!
Tiêu Hoằng cắn răng nói, quay đầu lại, bộ mặt bình thường dần dần trở nên dữ tợn, Tiêu Hoằng bình tĩnh thản nhiên thường ngày, đã hoàn toàn biến mất.
Ngay cả đội quân tù nhân nhìn thấy, cũng không khỏi sửng sốt, là ảo giác ư? Không phải, bọn họ dường như nhìn thấy cái bóng của Cáp Thụy Sâm.
Cái khối hình trứng ngủ say trong ngực Tiêu Hoằng, cũng bắt đầu đập dữ dội, giống như một trái tim thứ hai.
- Bây giờ chúng ta còn có bao nhiêu bộ đội chiến đấu được?
Tiêu Hoằng hỏi.
- Chỉ cần một câu của ngài, quân đội Lạc Đan Luân có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Thiết Nam lớn tiếng trả lời.
- Hạ lệnh của ta, binh lính có thể cầm lấy Chiến văn, toàn bộ tiến vào trạng thái chiến đấu, bây giờ chúng ta phải báo thù!
Tiêu Hoằng rít gào đưa ra mệnh lệnh hung tàn.
Lúc này, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn không còn bình tĩnh, cả người thiêu đốt lửa giận, những người Lạc Đan Luân khác cũng thế!
Mệnh lệnh của Tiêu Hoằng truyền khắp Thiên Tế Tinh, binh lính nằm ở chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã khẽ giật thân thể, sau đó ánh mắt sắc bén, từ từ vực dậy trên mặt đất đầy máu.
Quân đội cấp 2, quân đội thủ vệ còn sót lại ở các, cũng mang theo bi phẫn, bỏ qua nơi canh gác của mình, nghe lời triệu hồi hùng hồn đau thương của Tiêu Hoằng, tập hợp tới chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.
Bọn họ muốn báo thù! Vĩnh viễn không khuất phục! Mặc kệ đằng trước là núi đao biển lửa, vì hận thù, vì tín ngưỡng, vì hàng trăm ngàn bình dân và binh lính Lạc Đan Luân!
Lòng tin báo thù, đang lan tràn khắp Thiên Tế Tinh!
Lai Mang Công Nghĩa Quốc, trên Thánh Bình Tinh, hội nghị trưởng liên hợp Thái Cách đang ngồi trong phòng họp nhỏ, nhìn những hình ảnh trước mặt. Binh lính Lạc Đan Luân liều mình chống cự, cùng cảnh tượng bi thảm đồ thành An Lạc.
Trên mặt Khải Thụy không khỏi toát ra bi thương áy náy, những thành viên hội nghị cũng vậy.
Khải Thụy lòng đầy tự trách, chậm rãi đứng lên, yên lặng cúi đầu, những thành viên hội nghị cũng làm theo.
- Vào lúc này, ta đầy tự trách đưa ra quyết định: Xóa bỏ quyết định Thiên Tế Tinh là nước xâm lược, hạ lệnh cưỡng chế thể liên hiệp Xích Nghĩa lập tức ngừng tấn công Thiên Tế Tinh, đưa ra giải thích rõ ràng.
Khải Thụy giọng đau đớn nói.
Cùng lúc đó, ở khắp Vũ trụ Thái Qua, hình ảnh 30 ngàn binh lính Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đồ thành, cũng bị mọi người nhìn thấy rõ ràng.
Mặc kệ là người Lạc Đan Luân ở thể liên hiệp Á Bình Ninh, hay là con dân chạy nạn ở trải rộng các thể liên hiệp khác, nhìn hình ảnh đau thương trên màn hình, đều rơi đầy nước mắt.
Lúc này, bọn họ chỉ có thể dùng quốc ca Lạc Đan Luân đế quốc ngày xưa, để biểu đạt nỗi đau trong lòng mình.
Các đài tin tức Á Bình Ninh, toàn bộ phát thanh viên lâm thời đổi thành người Lạc Đan Luân, bọn họ dùng giọng nói nghẹn ngào của mình, kể lại nổi đau đớn ở Thiên Tế Tinh.
Mấy trăm ngàn người Lạc Đan Luân vô tội bị hạ độc thủ thê thảm.
Ở văn phòng Cách Lâm.
Cách Lâm già nua lẳng lặng ngồi trên bàn, nhìn hình ảnh phát lại, trên mặt phủ đầy tang thương.
Ái Lạc, Vưu Kim... Những đầu sỏ Á Bình Ninh cũng thế, cả căn phòng im lặng đến đáng sợ.
Không khí trong phòng, chỉ khiến người ta cảm thấy im lặng chết chóc.
Bọn họ thật sự không biết, dựa theo tình thế như vậy, Thiên Tế Tinh còn có thể chịu đựng được bao lâu. Đợt công kích thứ hai của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, rất có thể khiến Thiên Tế Tinh loang lổ bị đả kích chí mạng.
Trận chiến này, người ta cảm thấy Thiên Tế Tinh đã đánh đến cực hạn.
Nhưng trong khi toàn bộ người Lạc Đan Luân Vũ trụ Thái Qua đều nghĩ rằng Thiên Tế Tinh đã không gánh chịu nổi nữa, chìm trong nguy cơ.
Bên trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, Tiêu Hoằng cầm Băng Tín Ngưỡng loang lổ vết máu, từng bước một đi lên trên, ánh mắt sắc bén, mặt mũi dần trở nên dữ tợn.
Ở đằng sau lưng Tiêu Hoằng, là rậm rạp quân đội Lạc Đan Luân, đa số chỉ mặc áo giáp rách nát, nhưng ánh mắt sắc bén, còn có một phần là quân đội cấp 2, cùng quân đội thủ hộ vừa rồi không tham chiến.
Nhân số lớn đến quá 800 ngàn người, gần như điều động toàn quân.
- Quân đội Lạc Đan Luân sẽ không bỏ mặc con dân mình bị tàn sát, bây giờ ta ra lệnh, toàn quân lao ra, lập tức quyết tử chiến với quân đội Thượng Bang! Các dũng sĩ, giết!
Tiêu Hoằng hạ lệnh, những cánh cửa phòng hộ đổ nát trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã mở rộng ra, tiếp theo theo Tiêu Hoằng dẫn dắt, mọi người rít gào báo thù, liều mình đánh thẳng về phía quân đội Thượng Bang đang rút lui!
Trên đường đi, bụi mù bốc cao, cát ngập trời, không chút lùi bước, mang theo hận thù, gào thét, đánh thẳng về phía Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc rút lui.
Hậu quả làm như thế là gì? Tiêu Hoằng cùng những người Lạc Đan Luân đã không nghĩ tới nữa, bọn họ nghĩ rất đơn giản, đó là báo thù theo cách của người Lạc Đan Luân cho con dân vô tội của họ!
Dốc toàn bộ lực lượng, ôm theo khí thế cùng chết, triển khai chiến đấu với kẻ địch.
- Báo cáo điện hạ, tàu Thủy Trung Bá Vương vừa chế tạo ra 1000 viên phi đạn Dung Nham, đưa vào 2 chiếc tàu Trường Tích, xin hỏi phải xử lý thế nào?
Liệt Cách Nông hỏi.
- Khóa chặt vị trí của chúng, hung hăng đánh đám khốn kiếp kia!
Tiêu Hoằng khởi động Ma Dực, lao ra đằng trước đội ngũ xung phong, mắt đỏ rực ra lệnh.
Cùng lúc đó, ở trong tàu Tiến Thủ, Bối La Nạp đang ở phòng điều khiển, vẫn thản nhiên như không, hắn không chút để ý đến việc đồ thành.
- Chủ soái đại nhân, cho tới bây giờ ta vẫn không nghĩ ra, vì sao chúng ta phải rút quân. Chúng ta chỉ còn thiếu chút là có thể công phá chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, hơn nữa dù là quân ta tiêu hao, nhưng quân đội Lạc Đan Luân cũng thế.
Bối La Nạp vẫn còn không cam lòng.
- Ngươi vẫn còn quá non nớt, vừa rồi ta đã nhìn ra, chống đỡ quân đội Lạc Đan Luân đánh tới mức này, không chỉ là vì thực lực của bọn họ, còn có một hơi, một hơi phẫn nộ và bảo vệ quê hương. Tuyệt đối đừng coi thường một hơi này, nó có thể khiến người ta biến thành dã thú. Chúng ta nghỉ ngơi vài ngày, một hơi này của bọn chúng cũng trút ra hết, như vậy sẽ không cần phải sợ Hải Quân đội Lạc Đan Luân nữa! Thường nói một hơi hăng hái, tiếp là yếu, ba lần rồi cạn.
Trương Thượng Quân trả lời:
- Cứ yên tâm, Lạc Đan Luân đã tàn phế, không cần sợ nữa.
- Vẫn là đại nhân liệu sự như thần, xin đại nhân yên tâm, chỉ cần nghỉ ngơi 3 ngày, ta có thể cam đoan trực tiếp công phá chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, biến toàn bộ Thiên Tế Tinh thành địa ngục nhân gian.
Bối La Nạp quyết đoán nói, đồng thời ánh mắt thoáng hiện thần sắc lạnh lẽo.
- Như vậy là tốt nhất. Nhớ kỹ, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nhất định phải nhanh chóng bắt được Thiên Tế Tinh, phải nhanh hơn! Bây giờ dư luận Thái Cách rất bất lợi với chúng ta.
Trương Thượng Quân híp mắt nói.
- Rõ.
Bối La Nạp cung kính, có phần đắc ý nói, sau đó ra lệnh hạm vận chuyển bắt đầu đáp xuống, quân đội lục tục tiến vào hạm vận chuyển, chuẩn bị trở về thành Thánh Tử, nghỉ ngơi 3 ngày.
Đồng thời Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã phái ra hạm vận tải Ma Văn, bổ sung trang bị chiến đấu và cung cấp lương thực cho Ma Duệ Tinh. Ngoài ra, còn điều động thêm 200 ngàn quân, muốn bổ sung cho Ma Duệ Tinh.
Nhưng khi binh lính Thượng Bang cạn kiệt thể lực Ngự lực, kéo thân thể mỏi mệt chuẩn bị vào hạm vận chuyển Ma Văn, tàu Tiên Thủ cùng những hạm vận tải khác liên tục kéo tiếng cảnh báo chói tai!
- Có tình huống gì?
Bối La Nạp vừa ngồi vào ghế chính, nghe được tiếng cảnh bảo, không khỏi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc.
- Báo cáo Tướng quân, phương hướng biển nội địa Lý Tư Giai lại có rất nhiều phi đạn Ma Văn đã khóa chặt chúng ta, dường như đang phóng rất nhiều phi đạn Ma Văn vào chúng ta!
Sĩ quan cảnh báo vội nói cho Bối La Nạp, vẫn còn đang rất kinh ngạc. Hãn không thể ngờ tới người Lạc Đan Luân bị đánh thảm thế này rồi, lúc này vẫn cứ không chịu buông tay.
- Cái gì?
Nghe vậy, Bối La Nạp cũng có vẻ mặt khó tin, hắn không dám nghĩ tới đã đến nước này rồi, mà người Lạc Đan Luân còn muốn phản kích.
- Đúng là phí công.
Bối La Nạp lẩm bẩm, hạ lệnh
- Xe tăng Ma Văn, chiến đấu cơ Ma Văn, nhanh chóng triển khai hệ thống chặn đầu.
Theo lệnh của Bối La Nạp, xe tăng Ma Văn còn chưa di chuyển vào hạm vận tải bắt đầu trật tự thiết đặt hệ thống đại bác phòng không, chiến đấu cơ Ma Văn cũng tiến hành đánh chặn.
Khoảnh khắc, hơn 200 phi đạn Ma Văn từ Thiên Tế Tinh đã lao tới trên bầu trời quân đội Thượng Bang, đồng thời chiến đấu cơ Ma Văn, xe tăng Ma Văn vẫn như thường lệ, khai hỏa toàn bộ, điên cuồng đánh chặn bầu trời!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm...
Chỉ mười mấy giây, phi đạn Ma Văn trên bầu trời liên tục nổ tung.
Nhìn một loạt đoàn ánh sáng ở không trung, trên mặt Bối La Nạp không khỏi toát ra tươi cười khinh thường:
- Thật nghĩ rằng như thế có tác dụng hay sao?
Nhưng mà Bối La Nạp vừa nói xong, sắc mặt hắn bỗng biến đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT