Kiều Tịch nhìn anh chằm chằm, trong lòng treo một sợi dây cung rất căng, nếu như bình thường khi cô nghe thấy lời nói bá đạo vô lý như thế phản ứng đầu tiên phải là rất tức giận, cười nhạo người nói ra những lời đó một phen.
Nhưng bây giờ cô phát hiện cảm xúc đầu tiên trong lòng mình không phải tức giận, mà là sợ.
Bởi vì cô biết, anh nói là làm.
Thân thể người phụ nữ bên dưới cứng ngắc, điều này làm cho tâm tình Kỷ Thừa An tốt hơn một chút, cô hiểu ý anh nói.
Anh vươn tay cầm chiếc cằm xinh xắn của cô, cúi đầu muốn hôn cô, thân thể nghe theo không hẳn không phải một loại khuất phục.
Kiều Tịch thoát khỏi sự trói buộc trên tay anh, nghiêng đầu, giọng nói cũng không bình tĩnh như cô nghĩ: "Tôi cho rằng, chúng ta tự do yêu đương."
Lời nói đùa cợt, Kỷ Thừa An khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt trầm tĩnh: "Dĩ nhiên."
"Vậy, bây giờ tôi không muốn." Cô cự tuyệt anh.
Thân thể Kỷ Thừa An chuyển ra sau, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên cái gáy trắng nõn đẹp đẽ của cô, để lại một vệt ướt, thân thể người phụ nữ bên dưới quả nhiên không tự chủ bắt đầu khẽ run, anh hài lòng, nhẹ giọng bên tai của cô mê hoặc: "Thân thể của em, không nói như vậy."
"Kỷ Thừa An!" Cô tức giận hô to, bởi vì hành động của anh, và cả vì phản ứng thân thể của mình.
Cô phát hiện anh đã thay đổi, rõ ràng, rõ ràng là một người lạnh lùng như vậy, tại sao vừa đến phương diện này, lại thay đổi hoàn toàn!
"Anh... anh không phải rất ghét đụng chạm với người khác sao!" Cô cố gắng làm anh phân tâm để thoát khỏi không khí ám muội hiện tại.
Kỷ Thừa An nghe vậy híp mắt, hàng lông mi dài làm nổi bật lên đôi mắt thâm thúy sáng ngời, "Chị Trần nói?" Vừa hỏi vừa vươn tay sờ cổ rồi xuống xương quai xanh của cô.
Kiều Tịch không khỏi rụt cổ một cái, sợ hãi nói: "Đúng"
Kỷ Thừa An nghe vậy cười khẽ, ngón trỏ thon dài cong lên nhẹ nhàng nâng cao cằm của cô: "Nếu biết vậy, chắc hẳn em rất có tự tin, em biết, tôi không ghét em, đúng không?"
Không chờ Kiều Tịch trả lời, vùi đầu xuống cổ của cô, bắt đầu hôn mút.
"Đừng!" Lời nói cự tuyệt và động tác giãy giụa càng khiến người đàn ông chìm sâu hơn. Diễn đàn Lê Quý~Đôn
Cô tuyệt đối không muốn dưới tình huống này mà bị ép buộc như vậy!
Huống chi, theo như thái độ hiện tại của anh, sẽ không thể nào dịu dàng được.
Kỷ Thừa An thích mềm không thích cứng, hiểu rõ điểm này, trong lòng Kiều Tịch liền nghĩ ra một cách.
Cô biết mình bây giờ tuyệt đối không thể khóc, lần trước là bởi vì anh đã ăn đủ nên mới hữu hiệu, hôm nay nếu như rơi nước mắt, có thể ngày mai cô sẽ không thể bò dậy khỏi cái giường này.
Cô đưa tay ôm lấy đầu anh đang chôn ở cổ mình, giọng nói khẽ run: "Anh đừng như vậy, . . . . tôi thật sự rất sợ."
Quả nhiên, động tác người đàn ông cứng đờ, động tác tiến công mãnh liệt cũng dừng lại.
"Tôi... tôi chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn tôi đều an phận thủ thường làm người đàng hoàng, khi còn bé luôn nghe lời răm rắp, chuyện đáng sợ như vậy là lần đầu tiên tôi chứng kiến, tôi rất sợ, nếu như anh cũng như vậy, tôi sẽ cảm thấy anh cũng đáng sợ giống bọn họ, anh đừng như vậy, đừng như vậy. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng, giọng uất ức vô cùng, ẩn chứa sự cầu khẩn.
Thân thể Kỷ Thừa An giật giật, tay cũng thuận thế buông Kiều Tịch ra.
Anh ngồi dậy cẩn thận nhìn cô, Kiều Tịch cụp mắt xuống, hơi ướt nhưng không rơi nước mắt, đôi tay ôm ngực hơi nghiêng đầu, nét mặt vừa yếu ớt lại mệt mỏi.
Trên thực tế, anh đối xử thô bạo với cô, chủ yếu nhất là vì lời nói của cô.
Cô muốn rời khỏi anh!
Đây là chuyện anh tuyệt đối không cho phép xảy ra!
Rõ ràng là cô tự ý đi vào cuộc sống của anh, để anh quen với sự tồn tại của cô, cô thật sự cho rằng anh dễ nói chuyện như vậy, hò hét lừa gạt là có thể rời đi?
Chuyện như vậy, làm sao anh có thể cho phép được, cho dù là cô nhất thời muốn vậy.
Kỷ Thừa An vươn tay chạm vào mặt cô, nói nhẹ: "Sợ sao?"
"Ừ." Cô rũ mắt xuống, không dám nhìn anh.
"Nếu vậy thì sau này chuyện đó vẫn xảy ra thì sao?" Anh thử thăm dò thái độ của cô.
"Anh... không phải anh vừa nói, sẽ không xảy ra sao," cô mở mắt ra nhìn anh, giọng nói do dự: "Anh sẽ bảo vệ tôi chứ?"
Từ trong mắt của cô có thể thấy thứ cô sợ hãi không chỉ có chuyện tối nay, mà còn có anh.
Anh không muốn làm cho cô sợ anh .
Kỷ Thừa An vươn tay, ôm gáy cô lên, nhẹ giọng cam đoan bên tai cô: "Chuyện đêm nay, tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."
"Ừ." Cô cũng vươn tay ôm anh, giống như động vật nhỏ thuận theo, núp trong ngực anh.
Chắc là sẽ không xảy ra nữa, bởi vì, cô sẽ hoàn toàn thoát khỏi thế giới của anh.
——— —————— —————— ————————
Buổi tối hôm đó, Kiều Tịch được như ý nguyện ngủ một đêm ngon lành, sáng ngày hôm sau, khi tỉnh lại không thấy Kỷ Thừa An đâu, chị Trần đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng ở phòng ăn, thấy cô xuống, nhẹ giọng chào hỏi: "Cô Kiều dậy rồi." Diễn đàn
Ah, cô cho rằng chị Trần sẽ không chủ động chào hỏi cô, dù sao hai người trước đó từng có cuộc đối thoại không vui như vậy.
"Đúng vậy, chị Trần, chào buổi sáng." Như vậy nếu, cô cũng không cần làm căng, ở độ tuổi của chị Trần, chắc chắn sẽ không kích động như cô.
"Ừ, cô ngồi trước đi, bữa sáng đã xong rồi."
Đợi chị Trần để đồ ăn trước mặt cô, Kiều Tịch thuận miệng hỏi một câu: "Kỷ Thừa An đâu?"
"Thiếu gia đang xử lý chuyện tối hôm qua, cô Kiều muốn tìm thiếu gia sao?" Chị Trần ở phòng bếp bên cạnh đáp một câu.
"Không, chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi." Kiều Tịch cũng không muốn hỏi nhiều, bây giờ cô biết càng ít càng tốt.
Chị Trần từ phòng bếp đi tới, trong tay cầm một bộ đồ ăn, ngồi đối diện Kiều Tịch, nhẹ nhàng lau chùi chúng.
Kiều Tịch nhìn một chút, trong lòng hiếu kì, "Đây là cái gì vậy?"
Gương mặt nghiêm túc của chị Trần hòa dịu đi, sau khi lau từng cái xong thì xếp thành một hàng ngay ngắn, "Đây là bộ đồ ăn của thiếu gia, nhưng mà cậu ấy không dùng, cùng lắm là không hay dùng, tôi cũng phải bảo dưỡng thật tốt."
"À." Kiều Tịch nhìn một chút, phát hiện những đồ vật kia quả nhiên hoa lệ vô cùng, màu vàng cao quý, bạc trắng tinh khiết, còn có đồ sứ xanh nhạt, "Mỗi cái, chỉ có một bộ." Rất quý giá đó.
"Đúng vậy." Chị Trần cúi đầu đáp lời, "Bình thường thiếu gia sẽ dùng những đồ bằng gỗ, chỉ có lúc tiếp đãi khách quý mới dùng những thứ này, bình thường không dùng."
"À." Kiều Tịch lười biếng đáp một tiếng.
Chị Trần lại ngẩng đầu nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Lúc có khách, rồi cả những bộ đồ ăn này, mặc dù đồ bình thường khác dùng thoải mái hơn nhưng bày ra trên mặt bàn, chỉ có thể là bộ đò này." Chị Trần cầm lên một cái nĩa màu bạc, sáng bóng, ánh lên màu bạc, "Nhìn xem, đẹp thế này, đây mới xứng là đồ của thiếu gia."
Kiều Tịch nghe vậy động tác trên tay dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chị Trần.
Chị Trần liếc cô một cái, lại nói: "Cô Kiều nghĩ sao?"
Cô nghĩ một chút, không nén được bực tức trong lòng, "Vật này xinh đẹp nữa, cũng là có hoa không quả, nói trắng ra, vẫn là dùng đồ bình thường thoải mái hơn."
"Vậy sao," Chị Trần nghe thấy cô nói vậy lại cười, nếp nhăn mờ mờ bên khóe miệng, "Nhưng dùng loại đồ bình thường đó, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, dùng hỏng rồi thì tiện tay ném đi."
Kiều Tịch nghe nói như thế, thân thể run lên.
"Cho nên, vẫn phải là đồ tốt như vậy mới được," Chị Trần xoa nĩa bạc trên tay, "Dù thiếu gia không để ý, tôi cũng sẽ coi chừng, để ngừa hư hại, mà loại đồ bình thường đó, tiện tay ném đi, cho dù thiếu gia có hỏi, mua một bộ giống vậy là được, chắc sẽ không để ý đâu, phải không cô Kiều?"
Chị hàm ý, là đang nói chuyện tối hôm qua.
Kiều Tịch mím môi, hồi lâu mới nói: "Tôi no rồi."
"Nhanh như vậy?"
"Ừ, không có khẩu vị."
"Thế à." Chị Trần thuận miệng đáp.
"Ừ," Kiều Tịch đứng lên, vừa muốn rời đi, lại xoay người nói với chị Trần: "Đúng rồi, chị Trần, thật ra thì đồ bình thường đó, nếu như nó có thể lựa chọn, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, cũng chỉ muốn trở thành đồ của những người bình thường thôi, nếu không ở chỗ này, xác suất hỏng thật sự quá lớn."
Không chờ chị Trần trả lời, Kiều Tịch cười một tiếng, rời khỏi phòng ăn.
——— —————— —————— —————— —————
Ý tứ trong lời chị Trần rất đơn giản, muốn cho cô biết vị trí của mình, cô chính là một đồ ăn bình thường, bây giờ Kỷ Thừa An dùng còn thoải mái, sẽ có ngày nào đó không thèm để ý, liền thuận tay ném đi, người phụ nữ cuối cùng có thể sánh vai cùng Kỷ Thừa An, chỉ có thể là người phụ nữ xuất thân vòng óng hoa lệ kia.
Chị mới là bộ đồ ăn! Cả nhà chị là bộ đồ ăn!
Kỷ Thừa An chính là một bi kịch! Chị Trần chính là một muỗng canh, giúp anh xử lý tốt tất cả, A Nhất chính là một khay, vừa vặn là tài xế chở bọn họ!
Ai, thật thích hợp!
Kiều Tịch nghĩ đi nghĩ lại, vui mừng ra tiếng, ôm bụng tựa vào ghế sofa cười vui vẻ khác thường.
Lúc Kỷ Thừa An đi vào, thấy dáng vẻ cô cười đến run cả người trên ghế sofa, cô buông lỏng như vậy, Kỷ Thừa An an tâm, như vậy cũng coi là cô tiếp nhận được.
Anh đi tới ngồi bên cạnh cô, hỏi cô: "Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?"
Nhìn thấy anh, Kiều Tịch chậm rãi thu nụ cười lại, nhàn nhạt hỏi: "Tối hôm qua, tìm được người nào chưa?"
Kỷ Thừa An nhìn cô một cái, có chút kinh ngạc, mặc dù biết người phụ nữ trước mặt rất có chính kiến, năng lực kìm nén rất mạnh, nhưng đối với việc cô khôi phục nhanh như vậy, lại còn có thể nhanh chóng đặt câu hỏi với chuyện đó, anh vẫn cảm thấy hơi khác thường.
Người phụ nữ mình chọn, xem ra Software cũng không tệ lắm.
Kỷ Thừa An đâu biết, Kiều Tịch chỉ là nhất thời an phận, trong lòng nghĩ kỹ kế hoạch, lập tức có thể tận lực thu thập đồ có lợi nhất với mình, tiến tới nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình.
Giống như khi cô học cấp ba, sau khi ông nội mất, cô quyết định không bao giờ về nhà nữa, có thể kiên cường nhịn một năm, bất luận mẹ Kiều mắng thế nào, Kiều Vọng chế nhạo cô thế nào, Kiều Tịch còn có thể nhịn xuống, học xong cấp ba, sau khi lên đại học, nhanh chóng rời xa bọn họ.
Mà bây giờ Kiều Tịch, đã chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi Kỷ Thừa An, tất nhiên muốn hỏi thăm chuyện tối ngày hôm qua thật tốt, tránh xa bọn họ, thực hiện cuộc sống an ổn của mình.
Anh xoa mái tóc dài của cô, ngón tay thon dài thay cây lược gỗ, chải tóc cho cô, "Ừ, đã giải quyết xong rồi."
"Bọn họ là ai phái tới?" Có thể muốn giết anh, tại Trung Quốc, cái xã hội hài hòa này, loại chuyện như vậy, quá mạo hiểm, chẳng lẽ, người trước mặt là đại ca của một bang xã hội đen nào đó?
Kiều Tịch càng nghĩ càng thấy đúng, đúng rồi, dòng dõi phú hào, tuổi trẻ tài cao, tính tình lại khác thường, không có người thân.
Đây chính là hình mẫu của người từng phải gánh chịu huyết hải thâm thù!
Kiều Tịch nghĩ tới đây, thân thể run lên, cô tuyệt đối không muốn ở cùng người của xã hội đen, đời này của cô còn cả cuộc sống yên bình, ngay cả ngủ cũng có thể bị đánh chết!
"Chỉ là chút chuyện đối đầu trong công việc làm ăn thôi." Kỷ Thừa An vuốt lưng cô, nhẹ giọng trả lời.
Đây là không muốn nhiều lời.
Kiều Tịch trầm ngâm một lúc, "Tôi muốn về nhà một chuyến."
Kỷ Thừa An nhăn mày nói: "Bây giờ nơi đó không an toàn, tốt nhất gần đây em không nên về đó."
Bị tuyệt đường lui, Kiều Tịch bất đắc dĩ chẹp miệng: "Vậy làm sao bây giờ?"
Thấy Kiều Tịch yếu đuối, Kỷ Thừa An cố ý trầm ngâm một lúc mới nói: "Em vẫn là ở bên cạnh tôi thì tốt hơn, ít nhất là an toàn nhất, không ai có ý đồ với em, còn có. . . . . ." Anh cuốn lọn tóc dài quanh ngón giữa, chậm rãi nói: "Nơi đó có lẽ đã bị phát hiện, cho nên tốt nhất em hãy đi về nhà cùng tôi."
Kiều Tịch nghe xong lời này, khóe miệng giật giật, không thể tin nổi, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh đùa gì thế?"
Vẻ mặt Kỷ Thừa An đang ung dung thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, vươn tay giữ chặt cằm của cô: "Thế nào, không muốn hả?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT