Kiều Tịch nghe thấy tiếng tim mình đập mãnh
liệt, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ngay lập tức, nắm chặt hai tay
lại, đầu ngón tay trắng bệch, tay chân lạnh dần, bắt đầu không tự chủ
được há mồm thở dốc.
Dưới sự kinh hoảng cực độ, trong đầu hiện ra một số đầu mối liên tiếp, xâu chuỗi lại, dần dần tạo thành một ý nghĩ đáng sợ.
Cô phủ định nó nhưng lại càng tin nó có thể.
"Thiếu gia, phía sau có hai chiếc xe, tôi phải cắt đuôi bọn họ." Giọng A Nhất lại có vẻ ung dung, sung sướng.
Kỷ Thừa An trả lời một tiếng.
Xe liền bắt đầu phóng đi thật nhanh, thân xe cũng khẽ lắc lư, cảnh sắc
xung quanh nhanh chóng lui về phía sau, không thấy rõ dáng vẻ.
Kỷ Thừa An thấy cô hoảng sợ, nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, tay của anh
ấm áp, tinh tế đặt lên trên bàn tay lạnh lẽo của cô, gây nên một dòng
điện khiến cô rùng mình.
Trong đầu Kiều Tịch vang lên "Oanh" một tiếng, theo bản năng gạt tay anh ra.
"Pằng" một tiếng, trong sự căng thẳng, yên tĩnh khác thường trong xe, cô dịch
mông một chút cách xa anh, lưng dựa vào cửa xe lạnh lẽo, cặp mắt hoảng
sợ cùng thân thể run rẩy cho thấy cô đang rất lo lắng và sợ hãi, không
nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào khoảng cách chưa đầy một mét giữa cô và
Kỷ Thừa An.
Bên trong xe mờ tối chật hẹp, anh vẫn như lần đầu
gặp, tuấn mỹ khác thường, mang theo vẻ đẹp khiến người ta kinh sợ, đối
với hành động của cô chỉ híp mắt nhìn, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nhưng hôm nay, Kiều Tịch nhìn lại gương mặt anh, lại có phần khát máu như quỷ La Sát.
Cô thật sự bị lá che mắt rồi.
Nguyên văn trong câu 一叶障目,不见泰山 (nghĩa là bị lá che mắt, không thấy Thái sơn.)
Bị sắc đẹp mê hoặc thần hồn điên đảo, không biết vì sao.
Cô không nên trêu chọc anh, tuyệt đối không nên!
"Pằng!" Tiếng nổ mạnh lại vang lên, lần này là kính chiếu hậu bên cạnh xe bị bắn vỡ.
Kiều Tịch khom lưng ôm lấy đầu theo bản năng, một giây kế tiếp lại cúi đầu
trong lồng ngực ấm áp, rõ ràng vừa nãy còn cảm thấy ấm áp chưa từng
thấy, bây giờ cô lại ở trong lồng ngực này run lẩy bẩy.
Kỷ Thừa An ôm lấy cô, giữ đầu cô cúi vào cổ của anh, giọng nói nhu hòa êm dịu kì lạ vang lên bên tai: "Đừng nghe, ngoan."
Ngón tay anh thon dài dùng lực kiên quyết đan vào tay cô, giữ một kiểu nắm
tay thể hiện quyền sở hữu, mười ngón tay đan vào nhau đặt nên trái tim
anh.
Kiều Tịch cảm thấy trái tim kia mạnh mẽ nhảy lên, từng nhịp
từng nhịp một, trầm ổn mà kiên định, dần dần phân tán ý thức của cô,
bằng cách nào đó đã ổn định lại cảm giác chấn động vừa nãy.
Cô nhắm mắt lại, để cho mình cố gắng phân tán suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu, xe dần chậm lại, giọng A Nhất vẫn vui sướng cũ như,
"Ya hu, xong! Tôi cắt đuôi được bọn họ rồi! Nhóc con, đua xe với tôi!
Khi tôi đua xe bọn họ còn chưa ra đời đâu, ha ha!" Anh quay đầu lại liếc mắt với Kiều Tịch một cái nói: "Cô Kiều, không có chuyện gì nữa rồi,
xem tài nghệ lái xe cùng giọng ca xuất sắc của tôi, a ha ha ha!"
"A Nhất, yên lặng." Kỷ Thừa An thấp giọng ra lệnh.
"Được a ~" A Nhất vui vẻ đồng ý, hiển nhiên bỏ rơi những người kia, cảm thấy
thành tựu rất cao, vừa hài lòng lắc đầu, vừa lái xe.
Nghe được
lời A Nhất nói, thần kinh cẳng thẳng của Kiều Tịch dần dần hòa dịu, thân thể cũng không run rẩy nữa, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại phát hiện thân thể mình xụi lơ vô lực, giống như một bó hoa tầm
gửi quấn quanh trên người Kỷ Thừa An, cô muốn rời đi, hi vọng giữa hai
người có chút khoảng cách nhưng lại không có chút hơi sức nào.
Qua hồi lâu, cuối cùng bàn tay cũng tích góp ra được chút lực, đặt trước
ngực anh muốn dựa vào đó để đẩy ra, thân thể vừa vừa động đậy liền bị
anh lôi trở lại!
Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút, trầm thấp khàn khàn ra lệnh: "Đừng lộn xộn."
Thân thể Kiều Tịch cứng đờ, trong lòng lập tức thấy hồi hộp, vừa mới khẽ
động thì phát hiện, dưới mông cô đang chống đỡ hạ thân của anh, không
biết đã lâu rồi, dĩ nhiên vẫn duy trì trạng thái dựng đứng, vừa rồi cô
hơi động đậy, lại khiến nó càng khó nhẫn nại hơn, anh, anh đã giữ tư thế này bao lâu rồi chứ?! Chẳng lẽ anh vẫn luôn ở trạng thái này!
Rõ ràng phía sau vẫn còn người truy sát, anh lại có cái dáng vẻ này!
Kiều Tịch tức giận lại khó xử, khuôn mặt nhỏ trắng bệch đột nhiên đỏ bừng,
muốn rụt tay về, lại bị anh nắm rất chặt, giọng cô run run nói: "Anh,
sao anh lại như vậy chứ?"
Anh liếc cô một cái, ngón sóng lớn ở
đáy mắt cuồn cuộn, anh trực tiếp cúi đầu, hết sức đến gần cô, đầu lưỡi
đảo qua, dấy lên một dòng điện giật giật trên môi của cô, sau đó ngẩng
đầu lên, nhẹ giọng nói với cô: "Ngoan."
Không có môi lưỡi quấn
quít, càng không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ là cách không khí mát mẻ
làm trơn đôi môi khô khốc của cô, một đơn giản một chữ "Ngoan", không
còn gì khác, lại làm cho cả người Kiều Tịch giống như rơi vào núi lửa,
cả người đều muốn cháy rụi.
Đại não rỗng tuếch, chỉ có thể ngơ ngác nhìn gương mặt anh tuấn trắng nõn của anh, trong mắt không còn gì khác.
Mãi đến khi lái xe đến nhà Kỷ Thừa An, Kiều Tịch mới phát hiện ra mình lại trúng mỹ nam kế!
Ngay lập tức cô muốn xuống xe, hoặc là đi báo cảnh sát!
Chứ không phải ngây ngốc nhìn người khác hơn nửa giờ!
Mình thật là một sắc nữ không thể cứu chữa! Kiều Tịch hung hăng phỉ nhổ mình trong lòng.
Kỷ Thừa An buông cô xuống, bước ra khỏi xe, sau khi đi vài bước phát hiện
đằng sau không có tiếng động nào, quay đầu nhìn lại, phát hiện một người phụ nữ đang nghiến răng nghiến lợi nhìn đôi chân của mình, giống như
muốn hung hăng đấm mình hai cái, lại không nhẫn tâm với chính mình được.
Kỷ Thừa An xoay người, một tay đặt trên cửa xe cúi người xuống: "Đi ra."
Kiều Tịch nghe vậy ngẩng đầu lên, phát hiện vẻ mặt anh đã khôi phục vẻ lạnh
lùng quen thuộc, tâm trạng đã ổn định, nhưng không đáp lời anh, mà lặng
lẽ dời thân thể lui vào trong một chút.
Kỷ Thừa An thấy động tác của cô thì con ngươi co lại, đè thấp giọng, chậm rãi nói: "Em muốn ở trong xe một đêm sao?"
Kiều Tịch suy nghĩ một chút, mới nhỏ giọng trả lời: "Tôi muốn về nhà."
"Nơi đó tạm thời chưa an toàn, tối nay em không thể trở về."
"Vậy tôi đi khách sạn."
"Xe đã hết xăng, trừ phi em muốn tự mình đi." Hai ba câu đã chặt đứt ý nghĩ của cô.
Kiều Tịch nhìn A Nhất, A Nhất gật đầu một cái, một tay gãi tóc sau gáy, cười hì hì: "Vừa nãy phóng nhanh như vậy, quả thật đã hết xăng."
Suy
đi nghĩ lại, Kiều Tịch mở cửa xe bên kia ra, muốn đi ra ngoài, lại phát
hiện hai chân xụi lơ vô lực, nhất thời mất lực lại ngồi xuống, Kiều Tịch tức giận viền mắt nóng lên, cũng rất nhanh chóng thấy cửa xe lại mở ra, ánh sáng chiếu vào, thân hình Kỷ Thừa An cao lớn nghiêng về phía trước, lại che mất ánh sáng, hoàn toàn bao phủ cô, một tay giữ eo thon của cô, một tay luồn xuống đầu gối nhẹ nhàng bế cô lên, cô vươn tay ôm chặt lấy gáy của anh, mặc cho anh ôm cô đi vào nhà, Kiều Tịch không khỏi ngẩng
đầu nhìn hình dáng một bên mặt của anh, bỗng nhiên phát hiện mình vẫn
vùi sâu vào trong đó.
Chị Trần ra đón, thấy cô trong ngực Kỷ Thừa An thì nhíu mày, rồi nói: "Thiếu gia, đã muộn rồi."
Kỷ Thừa An không nhìn chị, giọng nói nhẹ: "Trên đường xảy ra chút chuyện,
chị đi hỏi A Nhất đi, ngày mai nói tiếp chi tiết chuyện này."
"Nhưng mà, thiếu gia......" Chị Trần vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Kỷ
Thừa An đã ôm Kiều Tịch đi lên lầu, nhìn bóng lưng cao lớn của Kỷ Thừa
An, không khỏi cúi đầu thở dài.
——— —————— —————— ————
Kiều Tịch bị Kỷ Thừa An đặt lên giường, trong phòng nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Theo như thường ngày, khi hai người ở chung, phần lớn đều là Kiều Tịch nói
chuyện một câu, đùa một câu với Kỷ Thừa An, dù Kỷ Thừa An không nói lời
nào thì Kiều Tịch cũng có thể một mình nói nửa ngày, cách một lúc Kỷ
Thừa An sẽ đáp một tiếng, nhưng cho dù thế nào thì khi hai người ở chung không khí đều hòa hợp.
Sẽ không giống như lúc này, bầu không khí căng thẳng vô hình lan tỏa khắp phòng.
Kiều Tịch ôm lấy hai chân, cằm đặt trên đầu gối, cuộn người lại, đôi mắt to
đen nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt có cảm xúc, không nói một lời.
Kỷ Thừa An buông mi mắt xuống, trên khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt lạnh lẽo
chậm rãi trở nên nhu hòa, anh ngồi bên cạnh cô, nhưng Kiều Tịch không có bất kỳ phản ứng gì, không nói chuyện cũng không nhúc nhích.
Kỷ
Thừa An khẽ thở dài, nhất thời lại không biết làm sao, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, để cho cô quay đầu đối mặt với mình, lại
phát hiện vẫn là ánh mắt mờ mịt.
Anh vươn tay đỡ lọn tóc mềm mượt rơi xuống của cô, nhẹ nhàng đưa nó về sau tai cô, dịu dàng nói: "Chuyện tối nay sẽ không xảy ra nữa."
Là do anh sơ suất, anh không ngờ những người kia sẽ chuyển sự chú ý sang cô.
Xem ra đã lên kế hoạch lâu rồi, nhiều ngày như vậy cũng không hành động,
chính là chờ khoảnh khắc anh mở cửa xe, buông lỏng cảnh giác, tính nhẫn
nại thật cao.
Có điều, thế nào anh cũng không ngờ sẽ cuốn cô vào chuyện này, bất luận như thế nào, anh nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của cô.
Qua một lúc lâu, lại phát hiện đối phương vẫn không có phản ứng, nhìn dáng
vẻ cứng ngắc của cô, trái tim Kỷ Thừa An đột nhiên co rút lại, không
chút nghĩ ngợi, ôm người phụ nữ đang hoảng sợ vào trong ngực, vuốt lưng
cô: "Đừng sợ, có tôi."
Kiều Tịch được anh ôm vào trong ngực mới khôi phục ý thức của mình.
Cô nhớ lại những gì đã trải qua từ khi mình biết Kỷ Thừa An.
Từ khi gặp nhau đến lúc đặc biệt qua lại, vẻ đẹp đặc biệt, tính tình kỳ
quái, cùng với thái độ kỳ quái của mọi người đối với anh ở bữa tiệc lần
đó.
Kiều Tịch đột nhiên phát hiện, cô không biết chút nào về anh cả.
Tất cả những gì cô biết, đều là anh thể hiện ra cho cô thấy, nếu như không
phải lúc ấy chị Trần muốn cô nán lại ở bên cạnh Kỷ Thừa An lâu một chút, ngay cả thân phận của anh cô cũng không biết.
Đối với gia thế, người thân, bạn bè, thậm chí thân phận thật sự của anh, cô đều biết rất ít.
Người này, rốt cuộc là ai?
"Anh là ai?" Cô nghe được giọng nói khàn khàn của mình vang lên, cô khe khẽ
đẩy anh, ngẩng đầu lên mê man nhìn anh: " Rốt cuộc anh là ai?"
Nếu như anh chỉ là doanh nhân, tại sao không có bạn bè?
Nếu như anh chỉ là không thích giao du với người khác, tại sao cả người thân cũng không có?
Nếu như anh chỉ là người bình thường, thì...... tại sao lại có người muốn giết anh?
Cuối cùng anh..... là ai?
Anh nắm chặt hai cánh tay của cô, cúi đầu nhìn cô, con ngươi thâm thúy, ánh sáng dìu dịu bên trong âm thầm lưu chuyển, anh nhẹ giọng nói: "Tôi là
Kỷ Thừa An."
"Kỷ Thừa An?" Cô lẩm bẩm nói, "Không, không
đúng...... Tôi không biết Kỷ Thừa An, đúng rồi, từ khi bắt đầu tôi không nên quen biết anh, tôi không nên trêu chọc anh." Nếu như cho cô thêm
một cơ hội, đêm hôm đó, cô tuyệt đối sẽ không bưng ly rượu đi tới bên
cạnh anh, thậm chí không cố gắng đùa giỡn anh, cô thật sự bị u mê, mới
có thể làm ra những chuyện kia, thậm chí sáng sớm hôm đó, cô càng không
nên kéo vạt áo anh lại, nói lên cái đề nghị qua lại hoang đường đó!
Đối với lời của cô..., Kỷ Thừa An chậm rãi nhăn mày lại, hiển nhiên biết rõ bây giờ cô nói những lời chân thật nhất, nhưng lại khiến cho anh rất
không thoải mái, hối hận, chẳng lẽ không cảm thấy đã quá muộn sao?
Rõ ràng là cô tới trêu chọc anh trước, bây giờ lại muốn rút lui, có phải ý nghĩ quá kỳ lạ rồi không.
"Thật đáng tiếc, em đã trêu chọc tôi, hơn nữa chúng ta đều biết đã rất sâu
đậm rồi." Vẻ mặt của anh nghiêm túc đáng sợ, lành lạnh nói với cô.
Kiều Tịch nghe vậy ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra ánh sáng kì dị, hoàn
toàn không bị lời của anh đả kích, giọng nói của cô kích động: "Nhưng
mà, nhưng mà còn có cơ hội thay đổi, bây giờ chúng ta có thể, có
thể......"
Có thể tách ra!
Nửa câu còn lại còn chưa nói ra, đã bị người đàn ông lạnh lẽo cắt đứt: "Không có cơ hội."
"Tại sao không có!" Cô không cam lòng kêu.
Thân hình cao lớn nghiêng về phía trước, một tay nắm cổ tay nhỏ gầy của cô,
thoáng dùng sức, cô liền bị anh đẩy té nhào ra giường, cô thấy trên
khuôn mặt lạnh lẽo của anh lộ ra nụ cười ác ý, vẻ mặt lúc này vô cùng
lạnh lẽo, hạ thân như lửa nóng chống đỡ dưới bụng của cô, cả thân người
giống như ngọn núi đổ xuống, ánh sáng thoáng chốc bị che lấp toàn bộ,
anh nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: "Bởi vì, tôi không cho phép."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT