Hôm nay, Thẩm Mậu vui sướng đi tới, cầm trong tay một bộ quyển trục, nói: "Vân Khanh, nơi dừng chân trong chuyến Nam tuần của bệ hạ đã chọn xong, là trong hoa viên của phủ ta."

Không biết sao, khi nghe kết quả này, Vân Khanh không có chút bất ngờ, có một số việc đại khái là tránh không được, nàng thản nhiên cười cười: "Vậy phụ thân cần phải nhanh chuẩn bị rồi, thời gian cũng còn cỡ một tháng mà thôi."

Thẩm Mậu khi cầm quyển trục này tâm tình thực phức tạp, vừa cảm thấy vinh hạnh, vừa nghĩ tới lời nói của Vân Khanh, lúc này thấy Vân Khanh trên mặt biểu tình cũng không mấy khó chịu, tự nhiên liền có vẻ tinh thần hơn rất nhiều: "Đúng vậy, Tri Phủ bên kia sẽ phái các ma ma trong cung lại đây trước, đem bố trí trong Lệ Viên(tên hoa viên trong Thẩm phủ) tất cả an bài như trong cung, tất phải cải tạo lại một lần, thời gian cấp bách, trong phủ cũng có rất nhiều chuyện phải làm."

Vân Khanh tất nhiên là biết tiếp giá không phải chuyện dễ dàng, muốn trong một thời gian ngắn tu sửa lại toàn bộ Lệ Viên, tất nhiên là phải tăng ca làm thêm giờ.

Thẩm Mậu hưng phấn tiêu sái đi hai vòng, sau đó lại ngẩng đầu lên nói: "Tri Phủ còn nói, lần tuần tra này, là Cẩn Vương thế tử cùng Tứ hoàng tử hai người nhất trí chọn Thẩm phủ chúng ta, chúng ta cần phải chiêu đãi bệ hạ thật tốt."

Nhất trí chọn Thẩm phủ?

Vân Khanh nghe vậy trong lòng khẽ động, Ngự Phượng Đàn chọn Thẩm phủ, nàng còn có thể lý giải thành là hắn vô lại cộng vô sỉ, dù không có việc gì cũng sẽ cho nàng thêm chút phiền phức. Nhưng Tứ hoàng tử, hắn vì sao cũng chọn Thẩm phủ, không có chuẩn bị trước, những quan viên này chắc là không thể ở trước mặt hắn nói tốt cho Thẩm phủ, chẳng lẽ chuyến Nam tuần đến Thẩm phủ ở kiếp trước, cũng là do Tứ hoàng tử đích thân lựa chọn sao?

Mặc kệ Vân Khanh nghĩ như thế nào, cả đời này rốt cuộc cũng không tránh khỏi việc tiếp giá, mà chuyện Thẩm phủ được chọn làm nơi dừng chân của thánh giá liền truyền khắp Dương Châu, mỗi người đều biết đến Thẩm phủ sẽ trở thành nơi dừng chân của Thiên Tử, đối với Thẩm phủ lại xem trọng hơn một bậc.

"Con nói bọn họ làm sao có được vận khí kia, ở Dương Châu nhiều trang viện của thương gia giàu có như vậy, lại cố tình chọn trúng Thẩm phủ?" Nghe được tin tức, Tạ di tức giận cầm lấy cái chén đập mạnh xuống bàn.

Vi Ngưng Tử nhìn bà ta một cái, đôi môi bị cắn đến đỏ bừng, nói: "Nghe nói lần này trừ bệ hạ ra, còn có Hoàng hậu, Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử cũng sẽ đến, Thẩm phủ lần này thế nhưng lại có thể rạng rỡ mặt mày rồi."

Tạ di quay đầu nhìn nàng ta: "Đây chẳng phải là cho Thẩm Vân Khanh cơ hội để lộ diện?" Hoàng tử trẻ tuổi ở trong hoa viên nhà mình, mặc dù có tường cách vách ngăn, nhưng nếu Tạ thị muốn Thẩm Vân Khanh ban đêm cùng một vị hoàng tử thông đồng, vậy còn không phải liền thông đồng thành công sao, đến lúc đó làm thiếp thất của hoàng tử, không phải lại so với thân phận của nàng cao hơn một bậc.

"Vậy chúng ta cũng đến ở nhờ Thẩm phủ đi, không tin sẽ không cơ hội tiếp cận hoàng tử." Tạ di lạnh lùng nói.

Vi Ngưng Tử thở dài, nói: "Nương, nay người ngay cả cửa Thẩm phủ còn không thể nào vào được, như thế nào lại muốn ở nhờ, hơn nữa, chúng ta có viện ở đây, làm sao tìm được lý do đi ở nhờ?"

Tạ di ngẩng đầu nhìn căn phòng trang trí tinh mỹ này, cắn răng nhẫn tâm nói: "Con đợi đó, nương tự có biện pháp, Thẩm phủ nghĩ muốn một mình bám quyền phụ quý, không dễ dàng như vậy!"

Chạng vạng, một chiếc xe ngựa từ Vi phủ chạy ra, đến một chỗ hẻo lánh trong tửu lâu, ngừng lại, một mỹ phụ mặc váy bằng gấm in hoa hải đường từ trên xe bước xuống, nhìn trái nhìn phải xong, rảo bước tiến vào trong tửu lâu.

Ánh nến lập lòe, cái bàn xưa cũ, tửu lâu buôn bán tiêu điều, chưởng quầy chẳng biết đi đâu, chỉ có hai gã hán tử mặc bố y ngồi ở trước ghế dựa uống ‘liệt tửu’(tên loại rượu này chắc các bạn đã quen thuộc rồi ha), bộ dạng bình thường lại đan vào mâu quang của dân bất lương, nhìn thấy mỹ phụ nhân liền cả cười đứng lên: "Vi phu nhân, chúng ta thật đúng là có duyên phận a."

Mỹ phụ kia, đúng là Tạ di, bà ta nhìn gã hán tử có hai cái râu vểnh ra, vẻ mặt hung ác, ngược lại không lộ ra chút sợ hãi, lấy một loại ngữ khí dường như đã quen biết nói: "Các ngươi như thế nào lại đến Dương Châu rồi hả?"

Trong đó một gã hán tử uống xong chén rượu, cười nhạo nói: "Không đến Dương Châu, thì làm sao gặp được ngươi a, chỉ là không nghĩ tới, ngươi còn muốn tới chiếu cố việc buôn bán của chúng ta a!"

Mùi rượu nồng đậm lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp, hơn nữa chung quanh bài trí lại mang mùi mốc meo, trộn lại thành một mùi rất khó ngửi, Tạ di cau mày che lỗ mũi: "Nếu trước kia đều đã nhất trí tiền công, lần này các ngươi cũng giúp ta làm một việc đi."

"Chuyện gì? Sẽ không phải là ngươi lại muốn liều mạng đi cứu ai nữa chứ?" Hán tử kia cười ha ha lên.

Đêm kế tiếp, trong thành Dương Châu đột nhiên xảy ra một vụ trộm vào nhà cướp, cướp phỉ vọt vào Vi phủ muốn đánh cướp, may có gia đinh liều chết đánh trả, không thể tiến vào, cướp phỉ trong cơn tức giận, liền bắn hỏa tiễn đem Vi phủ đốt cháy, rồi nghênh ngang rời đi. Tiết trời cuối thu, Vi phủ dấy lên hừng hực đại hỏa: hỏa hoạn cháy suốt một đêm, đợi khi lửa được dập tắt, Vi phủ đã cháy đen một mảnh, mái hiên điêu tàn, cỏ cây bị thiêu rụi, một mảnh hỗn độn, không thể chứa người.

Việc này vừa xảy ra, lão phu nhân liền cho người rước Tạ di cùng Vi Ngưng Tử về phủ, nói đến cùng lúc trước cũng nhờ có hai người bọn họ ở kinh thành cứu bà, nay xuất hiện việc này Thẩm phủ về tình về lý đều hẳn là nên đưa tay ra giúp.

"Ai, Dương Châu mười năm nay cũng chưa từng xảy ra loại tai họa này, nhất định là thấy các ngươi cô nhi quả phụ, nên muốn xuống tay." Lão phu nhân từ sau khi Thẩm Mậu gặp chuyện không may, trong tay liền có thêm một chuỗi Phật châu, thở dài khuyên nhủ.

Tạ di cầm khăn lau nước mắt, nhưng đáy mắt không có...chút ý đau xót nào, chỉ nức nở nói: "Trong phủ muốn sửa chữa lần này ít nhất cũng phải ba bốn tháng, nay mẹ con chúng ta lại không có chỗ có thể đi rồi."

Lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Tạ thị đang ngồi ở một bên liếc mắt một cái, thấy nàng không mở miệng, liền nâng lên mí mắt, nói: "Vừa gặp tặc nhân, mẹ con các ngươi ra ở riêng cũng không an toàn, nếu là ngụ ở khách sạn, không chừng bọn họ còn có thể không cam lòng quay lại trả thù. Mấy tháng này các ngươi liền ở tạm trong Thẩm phủ đi, chờ Vi phủ sửa xong rồi hẵng quay về."

Tạ di như là thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu: "Đa tạ lão phu nhân, có thể ở lại chỗ của ngài thì so với bên ngoài tốt hơn nhiều."

Tạ thị mặc dù không vui khi thấy Tạ di, nhưng thấy nàng cùng Vi Ngưng Tử gặp tai họa này, cũng sẽ không làm quá mức: "Các ngươi sẽ ngụ ở Cúc Khách viện nơi mà các ngươi ở lúc trước, ta sẽ cho người ta đi dọn dẹp một chút."

Vi Ngưng Tử ngẩng đầu, cảm động nói: "Đa tạ dì, nếu không phải nhờ có các ngài, nay con cùng nương còn không biết như thế nào cho phải."

Vân Khanh ngồi ở một bên, nhìn hai mẹ con một màn làm vẻ ta đây này, đáy lòng có chút không vui, trong lòng nàng cười lạnh một tiếng, trận hoả hoạn này đến cũng thật là trùng hợp, Thẩm gia vừa trở thành nơi thánh giá dừng chân, Vi phủ đã bị đạo tặc đánh cướp còn đốt trụi, các nàng liền đến ở nhờ Thẩm phủ, thời gian này cũng quá khớp rồi.

Vân Khanh ngẩng đầu lên, nhìn Tạ di, cười yếu ớt nói: "Thật sự là rất đáng tiếc, cái sân kia dì mới vào ở không lâu mà."

Tạ di nghĩ đến giá trị của ngôi viện cũng đau lòng, bèn thở dài nói: "Tỷ tỷ tặng cho ta một cái sân, lại bị đám tặc nhân kia cứ như vậy thiêu hủy, đúng thật là lãng phí một mảnh tâm ý của tỷ tỷ rồi."

Bà ta nói xong một tràng, tuy cảm giác nói hơi quá tình thâm ý trọng, nội tâm mặc dù có một chút đau lòng, rốt cuộc lại cảm thấy là bạc của Thẩm phủ ra, chính mình bỏ ra trang hoàng cũng không ít, so sánh với tiền mua sân thì lại chẳng là bao nhiêu, Thẩm gia là gia phủ lớn, của bà ta chỉ là 1 viện nhỏ (ý là chi Thẩm gia chi tiêu lớn, số tiền chi cho nàng chỉ là một phần nhỏ),dù sao đến lúc đó sân vẫn sẽ là của bà ta thôi. Kể từ đó liền thấy thoải mái hơn.

Vân Khanh tựa hồ bị hoảng sợ, có chút không hiểu nói: "Dì nói lời này thật khách khí rồi, chuyện tìm sân đúng là phụ thân giao phó, bất quá chỉ là tổn thất một phen tâm huyết, nhưng dì thì lại không tốt, một ngọn lửa này nếu muốn tu sửa, lại tiêu hao không ít công phu và tiền bạc, nay cửa hàng của dì lại không có tiền lời, số tiền đó có thể sẽ rất lớn."

Tạ di giật mình trố mắt, nói: "Cái sân kia không phải là trong phủ mua cho ta sao? Sao lại cùng cửa hàng của ta có quan hệ?"

Vân Khanh cười tủm tỉm lắc đầu nói: "Dì nghĩ lầm rồi, ngày đó dì ủy thác Lý quản sự giúp tìm sân, bởi vì dì chưa từng đưa tiền bạc, lại đem cửa hàng giao cho Lý quản sự quản lý, ta lường trước là ngài ngay lúc đó có lẽ không đủ bạc, đoán ý của dì là dùng cửa hàng cho thuê lấy lãi tới mua, đã đem tất cả cửa hàng cùng thôn trang làm giấy nợ năm năm bán ra ngoài rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play