Tạ di trong nháy mắt khuôn mặt cứng ngắc, trong ánh mắt như mang theo dao găm: "Ngươi nói bậy bạ cái gì, ta khi nào cố ý để ngươi dùng tiền cho thuê của cửa hàng tới mua sân chứ hả?!"
Vân Khanh trên mặt lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc, hô: "Vậy ý của dì là không tính ra tiền, để cho Thẩm phủ mua sân cho ngài sao? Không thể nào chứ, dì làm sao có thể là loại người như vậy, là tiểu nhân cố ý nhờ người mua đồ, mà không muốn trả thù lao chứ!"
Tạ di lúc này giống như bị một đao cắt xuống, bà ta sở dĩ có thể ngoan độc hạ quyết tâm đi thiêu cái sân kia, chính vì nghĩ là do Thẩm phủ ra tiền, nay biết được cái sân bị thiêu hủy kia đều là bạc của mình, tim như bị đao cắt, đỏ mắt nhìn Vân Khanh: "Ngươi, ngươi không phải nói sân kia là do Thẩm phủ mua à?"
Vân Khanh thản nhiên nhìn bà ta, bờ môi gợi lên, nàng suy nghĩ tuyệt đối chính xác nha, xem dáng vẻ Tạ di lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, việc cái sân kia bị đốt, tám chín phần mười là do chính bà ta làm, vì không muốn bỏ lỡ cơ hội thấy người sang bắt quàng làm họ, thật đúng là đốt tiền của người khác thì không xót, mà đốt nhà mình sẽ đau như chết, làm như người khác đều là kẻ ngốc sao?
"Cái sân là do Thẩm gia giúp người mua, trừ ý này, lúc trước ta cái gì cũng chưa nói." Vân Khanh thần sắc lộ ra một tia ủy khuất, thập phần khó hiểu nói.
Vi Ngưng Tử ở một bên dĩ nhiên hiểu được, chỉ sợ lúc trước Thẩm Vân Khanh đã đào sẵn cái hố này chờ các nàng nhảy xuống, mặc dù không lộ ra chuyện phóng hỏa đốt sân, nhưng không bao lâu sau, nếu còn thu không được tiền cho thuê cửa hàng hằng năm thì hai mẹ con các nàng cũng sẽ phải cúi người ngửa tay, hiện ra dáng vẻ khốn cùng. Hiện tại chỉ là mới bắt đầu đã như vậy rồi.
Lão phu nhân cùng Tạ thị nhìn hai người đối thoại, trong lòng ít nhiều cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra, nhưng không có nghĩ sâu xa như Vân Khanh, chỉ cho rằng Tạ di vốn đã có tính toán, muốn Thẩm gia mua sân cho bà ta.
Nói đến đây không khí liền cùng lúc bắt đầu hoàn toàn bất đồng, mọi người có tâm sự riêng, Vi Ngưng Tử tuỳ thời đứng lên nói: "Vậy thì làm phiền dì an bài người đem hành lí của chúng ta chuyển đến."
Đến Cúc Khách viện, Tạ di nghĩ đến tiền cho thuê năm năm đổi lấy sân nhà bà ta, lửa giận đầy bụng cũng không còn, việc tu sửa vừa phải tiêu phí không ít, nội tâm đau đớn, lại không thể đem nguyên nhân nói ra, chỉ có thể thở phì phì đi vào phòng.
Vi Ngưng Tử nhìn bộ dạng tức giận của bà ta, khuyên nhủ: "Nương, quên đi, cái sân kia đã bị thiêu, người không cần lại tức giận, để tránh cho các nàng ta nhìn ra chuyện gì, đến lúc đó khiến cho các nàng hoài nghi thì không tốt rồi."
Không ngờ, Tạ di lại phản thủ quăng một cái tát vào mặt Vi Ngưng Tử(con đẻ hay con ghẻ vậy nè...).
"Ngươi là cái thứ vô dụng, nói ra nhẹ nhàng như vậy, tiền thuê năm năm a, đó là bao nhiêu bạc, ngươi đi kiếm thử xem, lúc trước khi mua sân, ngươi tại sao lại không nhìn ra Thẩm Vân Khanh có chỗ âm độc chứ?" Bà ta làm sao nhịn được, lông mi dựng thẳng, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ dằn ngoan độc.
Bà ta đánh chửi Vi Ngưng Tử cho hả giận, đã là một thói quen, chưa bao giờ nghĩ tới, cách làm này ở trong lòng Vi Ngưng Tử đã chôn xuống một mầm móng, ở trong chuyện lớn tiếp theo, sẽ nổi lên tác dụng nghiêng trời lệch đất.
Lúc này Vi Ngưng Tử giật giật hai má, trên mặt cũng chưa muốn che, có lẽ là bị đánh quá nhiều, nàng có chút chết lặng, chỉ cúi thấp đầu nói: "Vậy nay làm sao bây giờ, phòng ở cũng đã thiêu rồi, chẳng lẽ nương còn tính cùng Thẩm phủ trở mặt hay sao?"
Tạ di đang nổi nóng, xiết chặt hai tay, quay đầu nhìn xem Vi Ngưng Tử, đột nhiên phát hiện trên mặt nữ nhi ngày thường trắng nõn mềm mại, lúc này thoạt nhìn mang theo vài phần lạnh lẽo, làm bà ta nhịn không được cả người thoáng lạnh, tức giận tiêu tán hơn phân nửa.
Bà ta hừ một tiếng, quay đầu nói: "Thẩm Vân Khanh này thật sự là quá lợi hại rồi! Thế nhưng đã sớm có bước chuẩn bị này, hiện tại chúng ta bị thiệt quá lớn!"
"Nàng đích xác là lợi hại." Vi Ngưng Tử nhẹ giọng nói, lại càng cảm thấy là do Tạ di ngu xuẩn mới tạo thành hậu quả như hôm nay, lúc trước nàng vài lần ba lượt nói muốn đi Thẩm phủ thu tiền thuê của cửa hàng, Tạ di đều bác bỏ, muốn để nhiều một chút, đến hiện nay tình huống như vậy, cũng chỉ có thể trách chính mình ngu xuẩn. Nếu không sớm đã phát hiện, còn có thể rơi vào cục diện này sao?
Tạ di chỉ cần vừa nghĩ tới bạc của cửa hàng mình, liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Việc này ta tuyệt không bỏ qua cho nàng, đợi nàng một ngày đó xuất môn, cho người giết chết nàng đi, để tránh nhìn lại khiến ta tức giận."
Vi Ngưng Tử lúc này ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Tạ di xẹt qua một tia khinh thường, nói: "Nương, nàng lúc này gặp chuyện không may, bệ hạ còn có thể dừng chân trong Lệ Viên của Thẩm gia sao? Nếu là bệ hạ không đến, đây không phải là bỏ công thiêu sân mất cả chì lẫn chài sao?"
Tạ di lúc này mới tỉnh táo lại, mới vừa rồi ý nghĩ của mình là quá xúc động đến mất lí trí, tức giận lại giảm mạnh: "Cũng may con phản ứng mau, nhắc nhở nương, vậy thì cho mạng của nàng lưu cho đến khi chuyến Nam Tuần của bệ hạ kết thúc đi."
Vân Khanh về đến Nhạn các, liền sai người đi thăm dò tính chân thật trong việc hỏa thêu Vi phủ, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy, cướp phỉ này vô duyên vô cớ xuất hiện, cố tình tới cướp bóc lại không thu được gì, chỉ có phóng ngọn hỏa, lại lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, quả thực tựa như cố ý tới phóng hỏa hơn, có chút quỷ dị.
Qua mấy ngày sau, liền nhận được tin tức, nghe nói có một đám cướp phỉ từ phương bắc đến, trước kia chuyên môn ở kinh thành gây án, bởi vì chuyên môn làm chuyện cùng người ta cấu kết đánh cướp, diễn trò, vốn ở kinh thành ngây ngốc vẫn đều bình an vô sự, không lâu sau không cẩn thận đắc tội một vị quyền quý trong kinh thành, không thể không chạy xuống phía nam trốn khỏi kinh thành, có thể nói việc đến thành Dương Châu phóng hỏa đúng là do bọn cướp phỉ này làm.
Vân Khanh nghe xong lại nổi lên tâm tư, nếu là bình thường, chuyện cướp phỉ này nàng có lẽ sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng ngày ấy khi lão phu nhân nói đến khúc ra khỏi kinh thành, không khéo gặp tặc nhân, cũng nhờ Tạ di ‘phấn đấu’ quên mình ra cứu giúp, bà mới có thể thoát thân.
Chuyện tình cờ như vậy, chắc chắn đã được dàn xếp trước với cướp phỉ.
Nghĩ như thế, nàng liền đi đến chỗ lão phu nhân.
Dư thị nay mỗi ngày ăn chay niệm Phật, chơi đùa với tôn tử, ngược lại thật sự là một lão nhân gia bình thản an tường, gặp Vân Khanh đến đây, liền xoay người ngồi xuống giường La Hán, gọi nàng tiến vào.
"Vân Khanh tham kiến tổ mẫu." Vân Khanh mỉm cười, đoan trang quỳ gối hành lễ.
"Đứng lên đi, như thế nào, ngày hôm nay học đường cho nghỉ?" Lão phu nhân bảo Vân Khanh ngồi xuống, mỉm cười hỏi. Mặc dù cảm thấy cháu gái này làm việc có chút quá mức dũng cảm, quả thực không đem thanh danh nữ nhi đặt vào trong mắt, nhưng rốt cuộc tình huống lúc trước bà cũng thấy qua, về điểm bất mãn này liền không chấp nhặt nữa.
"Ân." Vân Khanh gật gật đầu với Bích Lăng đang dâng trà tới cho nàng, sau đó mới nói tiếp: "Cháu gái vừa rồi khi đi ngang qua, liền nhìn thấy dì vẫn còn đang chỉ huy người chuyển đồ đạc."
Đều đã vào vài ngày, lại còn đang chuyển đồ, lão phu nhân da mặt giật giật: "Các nàng kì này vào ở tạm đại khái cũng phải vài tháng, đồ đạc chắc không ít."
"Đúng vậy a, bất quá dì lúc này chuyển vào cũng rất đúng lúc, đến lúc đó thánh giá đến, cũng có thể được chiêm ngưỡng dung nhan của rồng đó(Hoàng thượng như con rồng ^^)." Vân Khanh cười nói, biểu tình chân thành.
Lão phu nhân nửa cụp mắt, động tác chuyển động Phật châu bằng thúy ngọc trên tay dừng một chút, gật đầu nói: "Cũng đúng, nói như thế nào, các nàng cũng là ân nhân cứu mạng của ta."
"Đúng vậy a, cháu gái nghe Tuyết Oánh nói, bọn cướp phỉ này là từ Phương Bắc xuống đây, không biết như thế nào, lại vừa vặn chọn trúng sân viện của dì, cháu gái không biết là có phải do nghĩ nhiều hay không, nhưng luôn cảm giác, cảm thấy những người này giống như là muốn trả thù dì."
Lão phu nhân nhíu mày: "Không thể nào, cướp phỉ lần đó cũng không có hung hãn như vậy."
"Bọn cướp phỉ cướp bóc hàng loạt này cũng quá kỳ quái, chỗ dì ở tuy là nơi cư ngụ của nhiều người phú quý ở Dương Châu, cho dù cướp phỉ muốn ra tay, cũng sẽ không cố ý đến trong thành làm chuyện như vậy, tại vì nếu như vậy thì lúc chạy trốn sẽ không tiện a." Vân Khanh chậm rãi phân tích.
"Cháu nói như vậy, cũng là có đạo lý, nhưng bọn cướp phỉ cướp bóc hàng loạt kia lúc trước đến cướp, Tố Linh cũng chỉ giúp đỡ cản một đao, bọn cướp phỉ đó như bị sợ chạy đi rồi......"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT