Nhớ tới chuyện bị hắn hôn trộm vào má, Vân Khanh vừa bất đắc dĩ lại vừa tức, làm sao trên đời này lại có nam tử vô lại như vậy, nàng cắn môi dưới thốt ra: "Ngươi vô sỉ."
"Vân Khanh ta có răng a còn rất trắng." Ngự Phượng Đàn hé môi cười, một chút cũng không có tự giác mình bị mắng.
"Ngươi......" Vân Khanh quay đầu, khóe môi vô tình lướt qua sườn má Ngự Phượng Đàn.
"Thì ra Vân Khanh là muốn hôn lại ta......" Ngự Phượng Đàn chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại lướt qua mặt hắn, cảm giác ôn nhuyễn nếu so với việc mình động thủ thì có cảm giác kích thích hơn.
Một cái chớp mắt, Vân Khanh toàn bộ gương mặt đều đỏ bừng, toàn thân cứng ngắc, đây......
"Ngươi là tên hỗn đản!" Vân Khanh cắn chặt môi, biết nói thế nào cũng không lại với tên thế tử vô sỉ này liền cắn răng khắc chế xúc động trong lòng.
Nàng muốn một cước đem Ngự Phượng Đàn đá xuống ngựa, tốt nhất là ngã chết hắn luôn. Quên đi, nếu càng nói thì hắn lại càng vô sỉ hơn!
Lúc này, Ngự Phượng Đàn biết khi nào nên tiến khi nào nên lùi, hắn cảm thấy hiện tại Vân Khanh đang thực sự tức giận, có thể bùng nổ ngay, nếu còn bị chọc nữa không chừng lần sau Vân Khanh thật sự cũng không chịu gặp hắn rồi. Vội vàng nhảy xuống ngựa giang hai tay hướng Vân Khanh: "Nàng xuống đây đi."
Vân Khanh tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, tự mình nhảy xuống bên kia ngựa, cũng không quay đầu lại, mặt đầy tức giận đi về phía chòi nghỉ.
Dương Nhạn Dung lúc này đã bắn xong ba mũi tên quay đầu ngựa lại thì nhìn thấy bóng lưng Vân Khanh nổi giận đùng đùng, như nghĩ tới cái gì, sau đó nói với Ngự Phượng Đàn: "Ngài còn chưa bắn hai tên đâu!"
Ngự Phượng Đàn quay đầu, bên hông ngựa rút ra hai mũi tên, tùy tay bắn tới hồng tâm, hai mũi tên một trước một sau, đều trúng hồng tâm, Dương Nhạn Dung đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc, vẻ mặt bội phục nói: "Khó trách đại ca nói tài bắn cung của ngài tuyệt diệu."
"Bình thường thôi." Ngự Phượng Đàn không yên lòng nói, nhìn bóng lưng Vân Khanh bất đắc dĩ thở dài, khi nào thì Vân Khanh mới có thể để trong lòng hắn đây?
Vừa thấy Vân Khanh xuống ngựa, ánh mắt những người khác vốn đều là ghen tị, hâm mộ, thấy sắc mặt Vân Khanh hết sức khó coi như có miếng băng mỏng bao phủ, giống như cùng thế tử trong lúc đó cũng không có cái gì.
Vừa rồi các nàng cách xa, không thấy rõ Vân Khanh cùng thế tử có chuyện gì, chỉ biết là con ngựa của Vân Khanh xảy ra chuyện, là thế tử đi cứu nàng, mặc dù cảm thấy nàng may mắn cũng không nói cái gì. Toàn bộ đều tiến lên, yêu cầu Ngự Phượng Đàn dạy các nàng cưỡi ngựa.
Ngự Phượng Đàn bị một đám nữ tử vây quanh, nhìn đáy mắt các nàng toát ra ái mộ lại nghĩ đến khi Vân Khanh nhìn hắn thì chỉ có tránh còn không kịp, hai cảm giác trái ngược nhưng hắn cảm thấy Vân Khanh tuy rằng đối với hắn lãnh đạm, nhưng thái độ lại chân thành tha thiết hơn, đáng yêu hơn so với những người này. Mày kiếm không khỏi nhíu chặt, lạnh lùng mở miệng nói: "Đã đến giờ, tan học."
"Dịch Kính Thương, ngươi nói xem có phải điều kiện của ta không tốt?" Ngự Phượng Đàn nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, tóc đen trải ra giống như dải tơ lụa, dung nhan như ngọc, nhíu mày nói.
Dịch Kính Thương nhìn hắn trầm tư cả một buổi tối, trong lòng đã sớm nghi ngờ, rốt cục cũng đợi được hắn mở miệng, ai ngờ lại hỏi ra vấn đề như vậy: "Điều kiện của Thế tử ngài rất tốt."
Ngự Phượng Đàn xoay người nằm hướng lên trời, hắn cũng hiểu được điều kiện của chính mình rất tốt nhưng là Vân Khanh thế nào lại không có phản ứng gì với hắn? Nàng cũng không chán ghét hắn, đối với tiếp xúc của hắn cũng không phải thực bài xích, theo lý mà nói cũng là có tình cảm với hắn, ân...... Phải nói, ít nhất cũng có một chút hảo cảm, nhưng vì sao mỗi lần nhìn thấy hắn lại tựa như nhìn thấy ôn dịch?
Ngự Phượng Đàn lại trở mình, đưa tay sờ sờ má, đã qua lâu như vậy mà vẫn còn có cảm giác ôn nhuyễn, tim của hắn có chút khó khống chế nhảy thình thịch, nhớ tới khuôn mặt đỏ như lửa của Vân Khanh lại cảm thấy đáng yêu tới cực điểm, khóe môi không tự chủ được cong lên.
"Ngươi nói,vì sao nàng lại không thích ta?" Ngự Phượng Đàn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Dịch Kính Thương, đáy mắt tràn đầy tò mò.
"Ai?" Dịch Kính Thương hiển nhiên không đuổi kịp suy nghĩ của vị thế tử gia này nên thốt lên hỏi.
"Chậc, Thẩm gia đại tiểu thư a." Ngự Phượng Đàn miết miết khóe miệng, hắn còn có thể nói ai đây, không phải là mỗi ngày đều để ý hắn sao như thế nào lại không biết hết gì a.
Dịch Kính Thương trên mặt lộ ra thần sắc quái dị, ngẩng đầu hỏi: "Thế tử, ngài thật sự thích Thẩm gia đại tiểu thư sao?"
"Vô nghĩa, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta còn thích ai!" Ngự Phượng Đàn ngồi dậy trừng mắt liếc hắn một cái.
Dịch Kính Thương trong lòng thầm nói kinh thành đều truyền ngài cùng tiểu thư Hầu gia có tư tình, Lục công chúa còn ra sức truy ngài, thời gian trước ngài còn đi thanh lâu, trở về trong mắt lại đều là ý cười rạo rực, hắn làm sao mà biết a.
Bất quá Dịch Kính Thương cũng là mật thám đứng đầu đại nội, sửng sốt chỉ một thoáng rồi lập tức đáp: "Thế tử, việc hôn sự đều theo lời cha mẹ hay do mai mối, trước khi có hôn ước Thẩm gia đại tiểu thư nhất định không thể cùng người khác có tư tình."
"Chậc!" Ngự Phượng Đàn liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo khinh thường: "Ta muốn lấy nàng thì nàng cũng phải thích ta, ta không muốn lấy người không thích mình, nàng hiện tại nhìn thấy ta liền tránh không kịp cứ như ta là quỷ không bằng."
Bây giờ Dịch Kính Thương mới hiểu Thế tử gia nhà mình lo chuyện gì, hắn trầm tư một hồi, mở miệng nói: "Thế tử muốn lấy Thẩm gia đại tiểu thư?"
Ngự Phượng Đàn gật đầu khẳng định, nếu nói hắn nhất định phải lấy vợ thì nhất định hắn sẽ chọn Vân Khanh.
"Không có khả năng." Dịch Kính Thương lần này khẳng định nói.
"Cái gì không có khả năng!" Trong mắt Ngự Phượng Đàn hiện lên một tia tức giận, quay đầu nhìn Dịch Kính Thương, sắc mặt âm trầm.
Dịch Kính Thương chỉ cúi đầu, gằn từng chữ: "Có lẽ lời thuộc hạ nói Thế tử không thích nghe nhưng đây là sự thật, nếu theo như lời ngài nói, Thẩm gia đại tiểu thư tránh ngài như tránh quỷ như vậy thuộc hạ không thể không nói một câu Thẩm gia đại tiểu thư thật là một nữ tử cơ trí."
Nghe Dịch Kính Thương khen Vân Khanh, sắc mặt Ngự Phượng Đàn tốt hơn một chút, nhìn hắn chờ hắn nói tiếp.
"Người là Cẩn Vương thế tử, nàng lại là nữ nhi của thương nhân, thân phận hai người cách quá xa. Thế tử ngài muốn cưới vợ, không chỉ là bản thân ngài cưới vợ, thê tử của ngài cũng là đại biểu cho thân phận vương phủ cùng hoàng thất, mặc dù ngài thật sự muốn lấy Thẩm gia tiểu thư làm vợ, nhưng ngài cảm thấy vương gia sẽ cho phép sao? Vương phi, thái phi bọn họ sẽ cho phép sao? Ngài là nhi tử của vương phi và vương gia, là tôn tử của thái phi, có lẽ ngài bướng bỉnh muốn kết hôn cùng Thẩm gia đại tiểu thư, ngài có thể đối kháng cùng vương phủ, bọn họ sẽ không xuống tay đối với ngài. Nhưng là với Thẩm phủ đại tiểu thư thì sao? Nàng không có gì che chở, đến lúc đó những người khác không khuyên can được ngài, họ sẽ xuống tay với Thẩm gia đại tiểu thư, hậu quả như thế nào tin tưởng thế tử nhất định biết." Dịch Kính Thương không hiểu vì sao trước kia Ngự Phượng Đàn đối với Thẩm gia đại tiểu thư bất đồng, hôm nay lại nghe hắn nói như vậy, ngược lại cảm thấy vị Thẩm gia đại tiểu thư này xác thực rất đặc biệt.
Không phải ai cũng có thể thoát khỏi mê hoặc của thế tử Cẩn Vương gia lại còn có thể biết rõ thân phận của mình, hiểu rõ những mối quan hệ phía sau, không bị mê hoặc, về điểm này thật khiến cho hắn cảm thấy rất không tệ rồi.
Ngự Phượng Đàn nghe vậy cũng sửng sốt, trong lòng hắn vẫn biết giữa hai người tồn tại vấn đề này, nhưng vẫn không đem chuyện này đặt trong lòng, hắn thích, hắn liền muốn có được, đây chính là suy nghĩ của hắn, nếu ai phản đối cũng không có tác dụng.
Nhưng là hắn không có suy nghĩ đến lập trường của Vân Khanh, nàng không giống với hắn, nàng còn để ý người nhà hơn cả bản thân, có lẽ hắn có thể chậm rãi làm nàng động lòng khiến nàng có thể muốn ở bên hắn, nhưng còn Thẩm phủ, nếu có người muốn phản đối, muốn xuống tay với nàng, như vậy Thẩm phủ sẽ trở thành nhược điểm của nàng, Vân Khanh chắc chắn sẽ không vứt bỏ người nhà để ở cùng một chỗ với hắn.
Giờ khắc này, Ngự Phượng Đàn mới cảm thấy hắn cùng Vân Khanh còn một đoạn đường rất dài phải đi, mặc dù hắn có được tâm nàng, làm cho nàng thích hắn, nàng cũng sẽ không bỏ qua hết thảy để đi theo hắn.
"Thế tử, ngài chớ nên đi trêu chọc Thẩm gia đại tiểu thư nữa." Dịch Kính Thương khuyên nhủ, đối mặt với một nam nhân vĩ đại như thế tử, lại có ý với mình, vạn nhất Thẩm gia đại tiểu thư siêu lòng, lại bởi vì gia thế trở thành trở ngại không thể cùng nhau ở một chỗ, chẳng phải là làm người ta thương tâm sao.
Ngự Phượng Đàn lại nằm trên nhuyễn tháp, chậm rãi lắc đầu, trong mắt một mảnh u ám nói: "Không."
Hắn thích tuyệt sẽ không buông tay, nếu là bởi vì địa vị chênh lệch, hắn nhất định có biện pháp làm cho chênh lệch này giảm đến nhỏ nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT