Ngay lúc môi Ngự Phượng Đàn chỉ còn cách môi Vân Khanh có nửa tấc, đôi mắt phượng sâu thẳm trên dung nhan như bạch ngọc kia bỗng mở ra. Vân Khanh đã tỉnh...
Ngự Phượng Đàn trợn mắt, Vân Khanh cũng trở nên cứng đờ trong nháy mắt. Lúc này, động tác của hai người tuy giống nhau nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn bất đồng.
Sao Khanh Khanh lại tỉnh lại ngay lúc này thế? Hắn phải làm gì bây giờ, vẫn tiếp tục hôn xuống hay là nên ngẩng đầu lên?
Còn Vân Khanh thì chưa hoàn hồn lại sau khi chìm vào nước, đầu óc vẫn còn ngơ ngẩn trong chớp mắt. Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang từ từ phóng đại trước mặt này thì nhủ bụng, người này là ai vậy, sao trông quen thế nhỉ? Đầu óc nhanh chóng chuyển động, người này là Ngự Phượng Đàn đây mà, hắn cúi sát vào nàng như vậy để làm cái gì?
“Ngươi tránh ra cho ta!” Vân Khanh nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi, hai tay đẩy mạnh ngực Ngự Phượng Đàn, quăng hắn té đập mông trên đất.
Ngự Phượng Đàn đứng lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ mông, hỏi: “Nàng có khỏe không?”
“Đừng vờ tốt bụng!” Vân Khanh vừa nghĩ đến vẻ mặt của hắn khi hắn thấy chết mà không cứu lúc nãy thì đã phát ghét, liếc xéo Ngự Phượng Đàn, tiếc sao không thể bước tới đá hắn thêm hai đá cho bõ tức.
Ngự Phượng Đàn bị chỉ trích bất công như vậy nên cảm thấy vô cùng ủy khuất, “Rõ ràng là nàng cố ý làm cho ta té từ trên cầu xuống nước nha. May mà ta biết bơi chứ không thôi hôm nay cả ta và nàng chắc chết đuối giữa sông thành một đôi uyên ương dưới nước rồi!”
Uyên ương?
Ai làm uyên ương với hắn?!
“Ta cố ý đó thì sao?” Vân Khanh lúc này đã tỉnh táo hẳn. Sau khi nhìn kỹ, nàng phát hiện hắn chỉ còn mặc trên người bộ trung y màu tím nhạt, còn đại bào trắng kia thì đang trải rộng trên cỏ, vừa rồi nàng chính là nằm ở mặt trên của đại bào kia. Nghĩ đến đây, nàng cũng biết Ngự Phượng Đàn là người cứu nàng lên bờ. Nhưng hắn cứu thì sao chứ, chính hắn là người kéo nàng rơi vào trong nước mà, suýt chút nữa thì làm cho nàng chết đuối rồi. Vân Khanh cau mày, tức giận mở miệng nói: “Chẳng lẽ ta kêu ngươi tới nơi này? Ta làm đường này cho ngươi đi? Ta qua cầu không sao, ngươi qua thì có chuyện, vậy chứng tỏ là ngươi đức hạnh không tốt nên Lão Thiên gia cũng muốn trừng phạt ngươi, vừa thấy ngươi lên cầu thì lập tức giáng sét chặt đứt cầu gỗ cho ngươi ngã xuống đó thôi. Đúng là làm ơn mắc oán mà. Biết vậy, ta đã không quăng sào trúc ra cứu ngươi, cứ thấy chết mà không cứu nhìn ngươi chết đuối cho rồi!”
Ngự Phượng Đàn không ngờ nàng ào ào tuôn ra một hơi dài như vậy khiến hắn không biết phải trả lời thế nào. Đúng vậy, tại hắn tự vụng trộm đi theo nàng đến nơi này, cũng chính hắn buộc nàng phải dẫn đường du ngoạn, lúc nàng qua cầu đúng là cũng không có vấn đề gì. Nhưng mấy cái đó và những sự việc phía sau có liên quan gì đâu? Rõ ràng chính nàng cố ý dẫn hắn đi lên cái cầu có vấn đề này, trời trong mây trắng thế này sét đánh ở đâu ra? Bị nàng liên mồm chỉ trích như thế, hắn vừa tức vừa buồn cười, khóe miệng hơi hơi gợi lên, mũi chân hẩy một cái tung áo bào trắng ướt đẫm trên cỏ lên, khoác lên trên người, cười cười ngạo nghễ: “Nàng chớ nghĩ sai như thế, nếu ta không ra tay thì giờ người chết đuối mà không cứu được là nàng đó.”
Nhớ tới cảm giác khi bị rơi xuống giữa sông bị dòng nước bốn phương tám hướng vọt tới vùi dập mà thân mình càng lúc càng vô lực, nhớ lại gương mặt đắc ý của hắn khi muốn nàng mở miệng cầu cứu, Vân Khanh không còn muốn nói thêm câu nào với hắn nữa, quay đầu nói với Thải Thanh và Thanh Liên vừa phải chạy đường vòng để đến được bờ bên này: “Chúng ta trở về đi.”
Ngự Phượng Đàn đến nơi nông thôn này là vì muốn có thời gian trò chuyện riêng với Vân Khanh vài câu, thế mà hai người chung đụng trước sau chưa tới nửa canh giờ nàng đã xoay người rời đi, khiến trong lòng hắn bất giác có chút thất vọng. Liếc mắt một cái, chợt thấy cái váy trắng của nàng giờ ướt đẫm dán chặt trên người, vải áo vì thấm nước mà trở nên gần như trong suốt dán sát trên da thịt, có thể nhìn thấy da thịt trong suốt như ngọc bên dưới, dù không thấy rõ nhưng cũng hiển lộ rõ những đường cong lung linh khiến chúng càng thêm mê người. Đôi mắt hẹp hơi tối lại, Ngự Phượng Đàn dời mắt sang nơi khác, nói: “Nàng...nên hong khô quần áo rồi hãy đi.”
Thanh Liên lúc này cũng chú ý thấy váy của Vân Khanh đã ướt đẫm nên vội vàng bước tới hai bước, đứng ở phía trước che khuất thân thể Vân Khanh đang lộ ra bên ngoài, liếc mắt nhìn Ngự Phượng Đàn một cách cảnh giác. May mà vừa rồi tiểu thư tỉnh lại đúng lúc, chứ bằng không thì nàng thật sự không biết phải làm thế nào cho phải. Nàng thu hồi ánh mắt, đè thấp giọng nói với Vân Khanh: “Tiểu thư, quần áo ướt hết rồi, đi đường người ta sẽ nhìn thấy đó.”
Lúc này, Vân Khanh cũng cúi đầu nhìn váy áo bằng tơ mỏng màu sáng của mình. Hồi lúc đầu, vì muốn thoải mái nên nàng cố ý chọn bộ váy màu trắng nhẹ này, giờ nó ướt mới biết hóa ra màu trắng sẽ trở thành trong suốt như vậy. Đuôi mắt khẽ liếc nhìn Ngự Phượng Đàn đang cố ý làm bộ như đang thưởng thức hoa đào bên đường, nàng nhịn không được mà đỏ mặt. Vừa rồi nhất định là hắn đã nhìn thấy gì đó nên mới cố ý dời mắt sang chỗ khác, kêu nàng hong khô quần áo rồi hãy đi. Nàng đưa tay lôi kéo vạt áo, trừng mắt liếc Ngự Phượng Đàn một cái, đúng là chẳng tốt lành gì, giả vờ đưa mắt ngắm loạn xung quanh cái gì.
Ngự Phượng Đàn vờ như không thấy vẻ chỉ trích của nàng, nhìn lên trời mà nhủ bụng: cách tới hai lớp quần áo lận, cho dù có mờ mờ ảo ảo dát sát nhưng thật ra hắn cũng chưa nhìn thấy cái gì rõ ràng hết nha. Thật là!
Vài lọn tóc ướt dán lên hai má, búi tóc cũng vì sũng nước mà khá nặng, nếu cứ như vậy mà cố sống cố chết đi về thì tuy rằng phụ cận không có ai nhưng đến gần thôn trang thì lượng người cũng không ít. Nếu để cho người ta nhìn thấy nàng trong tình trạng này, nàng sẽ gặp phiền toái lớn. Nếu nói với Tạ thị là nàng bất cẩn rơi xuống nước thì Thanh Liên và Thải Thanh nhất định sẽ bị đánh đòn. Việc xảy ra hôm nay không thể đổ cho hai bọn họ được, chủ yếu là do chính nàng muốn đi ra ngoài chơi đùa mà.
Nghĩ đến đây, nàng liền gật gật đầu, “Nếu không, chúng ta lại đi đến chỗ lúc nãy chơi thêm một lúc đi. Chỗ đó trống trải, gió mạnh, chỉ cần thổi hai canh giờ thì chắc cũng khô.”
“Không được!”
“Không được!”
Hai giọng nói đồng thời thốt lên. Thanh Liên ngẩn ra, quay đầu nhìn Ngự Phượng Đàn. Một giọng khác kia là giọng nam, thanh âm dày ấm dễ nghe như rượu ủ lâu năm kia nhất định là do hắn thốt ra.
“Sao giờ ngươi lại nói là không được? Chẳng lẽ muốn cho ta mặc như vầy đi về sao?” Lúc này, tâm trạng của Vân Khanh đã xấu đến cực điểm, mặt mày xanh mét. Tên Thế tử yêu tinh này, nếu không phải do hắn kéo nàng xuống nước thì làm sao nàng có thể lôi thôi chật vật như vậy chứ.
“Gió thổi mạnh thì nàng sẽ bị cảm.” Tầm mắt Ngự Phượng Đàn cuối cùng cũng nhìn về phía Vân Khanh đang được Thanh Liên chắn ở phía sau chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt trắng trẻo như bạch ngọc, trong mắt hắn toát ra một chút thất vọng. Tuy rằng cách hai lớp quần áo nên không thấy rõ lắm, nhưng mà cái gì cũng không thấy như vậy thì đúng là cũng rất đáng tiếc à nha.
Nhưng nhìn Vân Khanh lúc này đang giương nanh múa vuốt giống như một tiểu hồ ly tức giận muốn vươn móng vuốt ra mà cào cắn người, hắn bất giác sờ sờ hai má, đừng nói là muốn cấu xé hắn nha...
Đáng tiếc hắn đã nghĩ đúng, Vân Khanh lúc này rất muốn tự tay cào hai hàng lên mặt Ngự Phượng Đàn. Ai mà chẳng biết sẽ dễ bị cảm, nhưng nàng còn biện pháp nào khác đâu? Chắc chắc nàng không thể ra ngoài chơi một chuyến lúc quay về đã thay bộ quần áo khác, như vậy Tạ thị nhất định sẽ phát hiện ra ngay, đến lúc đó càng khó mà giải thích cho rõ ràng, “Vậy nếu không dùng gió thổi thì làm gì bây giờ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT