Trên mặt Ngự Phượng Đàn lúc này rốt cuộc mới lộ ra một tia tự oán. Sao nàng lại nổi nóng ra tay với mình như thế, nhỡ đâu hắn không biết bơi thật, chết đuối ở trong này thì chẳng phải là nàng cũng xong đời hay không?!
Ngự Phượng Đàn bắt đầu bị ánh mắt căm tức “sao hắn không chết tiệt ở dưới nước luôn đi” của Vân Khanh làm cho thật sự tức giận, đầu bỗng chợt nảy ý: giờ cứ giả vờ lõm bõm không biết bơi ở trong sông đi, xem nàng có phải thật sự nhẫn tâm để hắn chết đuối luôn dưới này như vậy không? Thế mà khi hắn vùng vẫy rồi chìm dần trong dòng sông cả một lúc lâu, Vân Khanh vẫn đứng yên bên bờ sông nhìn hắn mà không hề nhúc nhích một tẹo nào.
Xuyên qua nước sông trong vắt, hắn nhìn thấy vẻ tươi cười nơi khóe miệng của cô gái, cười đến là vui vẻ, đến là thích thú. Nàng thật sự muốn hắn chết! Cũng may, khi thấy nàng rốt cục cũng có phản ứng tìm sào trúc đưa qua phía hắn rồi bắt đầu bối rối kêu to, trong lòng hắn mới tốt lên một chút, vừa rồi chắc là Khanh Khanh chỉ sợ đến choáng váng mà thôi. Nghĩ thế, hắn bắt đầu khỏa hai chân trong nước, định nổi lên.
“Bốp” một tiếng, sào trúc nàng đưa qua bỗng nện vào trên đầu hắn, lập tức khiến cho kẻ không hề chuẩn bị sẵn như hắn lúc này bị đập chìm vào trong nước một cách đột ngột, do bất ngờ nên uống một ngụm nước thật to. Ngự Phượng Đàn cũng nổi giận, ló đầu ra khỏi mặt nước, trong đôi mắt đen như ưng nhìn chằm chằm vào Vân Khanh hiện ra một tia sáng lạnh. Nàng tính để cho hắn không bị chết đuối thì cũng bị đánh chết hay sao vậy? Nghĩ vậy, hắn liền nâng tay lên bắt lấy một đầu sào trúc, dần dần xiết chặt các ngón tay, cánh tay dùng sức giật một cái thật mạnh.
Vân Khanh đang đứng sát một bên bờ sông bỗng bị một lực lớn kéo giật lên phía trước vài bước. Sức nàng vốn đã yếu, vì đang muốn cứu Ngự Phượng Đàn nên tay nắm sào trúc rất chặt, giờ đột nhiên bị một lực giật mạnh ngược chiều thì hoàn toàn không có lực cản gì khác nên bị kéo lọt vào giữa sông.
Sau khi lọt vào trong nước, đầu tiên là một cảm giác mát lạnh từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, xuyên thấu qua đám quần áo dán trên da thịt. Vân Khanh giờ mới ý thức được mình hiện cũng rơi vào giữa sông, trong đầu bắt đầu kinh hoảng vô cùng. Nàng hoàn toàn không biết bơi đó nha! Tay chân nàng bắt đầu quơ loạn xạ, miệng há hốc uống nước sông ừng ực, hô lớn: “Cứu mạng, cứu mạng...”
Ngự Phượng Đàn nổi lên mặt nước, nhìn bóng người không ngừng vung vẩy tay chân cạnh bờ, trong lòng vừa tức lại vừa bất đắc dĩ. Vừa rồi lúc gài bẫy cho hắn rơi xuống nước sao nàng lại cười đắc ý như một tiểu hồ ly thế, giờ chính nàng rơi vào thì liền giống y như một con vịt mắc cạn, quơ quào loạn xạ mà chẳng bơi chẳng nổi lấy một chút nào.
Hắn vung cánh tay dài khỏa nước, bơi tới bên cạnh Vân Khanh, tức giận hỏi: “Sao, giờ lại kêu cứu mạng hả... Kêu ta nè! Kêu ta đi, ta lập tức cứu nàng!”
Nước tiếp tục ồng ộc sộc vào trong miệng nàng, Vân Khanh chỉ cảm thấy toàn thân càng lúc càng nặng, trong mắt toàn là bọt nước, tay chân cũng càng lúc càng nặng như chì không còn chút sức lực nào mà vùng vẫy nữa, chỉ còn cách ngóng trông có người nào đó nhanh chóng đến cứu nàng lúc này.
Ai biết khi có người xuất hiện thì lại là một kẻ nàng ghét cay ghét đắng ghét đến muốn chết như vậy. Cứu nàng một chút thì sẽ đứt tay à, sao cứ nhất định bắt nàng phải kêu đích danh hắn thế!
Đồ Thế tử quái đản!
Nhớ việc nàng muốn sửa trị người ta không thành, giờ ngược lại bị người ta sửa trị, nàng liền vô cùng ủy khuất, dù chết cũng không cầu cứu tên Thế tử làm bộ làm tịch không biết bơi này! Đồ cái tên xấu xa!
Ngự Phượng Đàn ôm ý định chờ xem Vân Khanh nhất định sẽ mở miệng cầu cứu, nhưng chỉ thấy được nàng nửa ngày vẫn không chịu mở miệng, mà thân thể nàng lại bắt đầu trôi ra giữa sông. Đây đúng là một cô bé vô cùng quật cường mà, thà chết đuối chứ không muốn mở miệng cầu cứu hắn. Nàng chắc mẩm rằng hắn nhất định sẽ luyến tiếc không để nàng chết đấy à?
Thở dài bất đắc dĩ một hơi, Ngự Phượng Đàn ngụp vào trong nước. Còn ba người Thải Thanh, Thanh Liên và Hoàng Tiểu Muội đứng trên bờ lúc đầu thì ngẩn người, đến sau đó khi thấy Vân Khanh rơi xuống nước thì hoàn toàn bị dọa đến ngốc nghếch đứng đơ như tượng một chỗ, cho đến khi Ngự Phượng Đàn xoải tay bơi qua thì lại bắt đầu chờ mong hắn đến cứu Vân Khanh –
Sau đó... ngay cả bóng dáng hai người cũng hoàn toàn không thấy!
Đến khi thấy trên mặt nước có bọt nước nổi lên vỡ lộp bộp, ba người mới bắt đầu bối rối.
Thải Thanh hoàn toàn hoảng sợ đến ngây người, sao chỉ trong nháy mắt mà cả tiểu thư và phu tử của tiểu thư đều cùng nhau rớt xuống sông vậy? Giờ phải làm sao bây giờ? Nàng muốn nhảy xuống cứu người, nhưng mà nàng cũng đâu có biết bơi. Thế thì phải làm sao bây giờ?
Thanh Liên chạy lên phía trước vài bước, nhìn vào trong sông, quay đầu nhíu mày hỏi: “Tiểu Muội, ngươi biết bơi chứ?”
“Biết, biết.” Hoàng Tiểu Muội thấy Ngự Phượng Đàn biết bơi thì vốn dĩ cũng không lo lắng an nguy của Vân Khanh cho lắm, giờ thấy cả hai đều biến mất khỏi mặt nước thì cũng không dám coi thường nữa, phóng lên phía trước, đá giầy, nhảy bùm xuống sông.
Ngay khi nàng bơi ra được giữa sông thì bỗng “ầm” một tiếng, mặt nước đột nhiên bùng ra một một đám hoa nước cao vài thước, nước bắn tung tóe ra xung quanh, một bóng người màu trắng tung người nhảy lên. Dưới ánh mặt trời, bóng người áo trắng tóc đen như mực thấm nước ướt rượt như một con cá vảy bạc nhảy ra từ trong nước, chớp mắt sau lại hóa thành một con rồng trắng, bọt nước bắn ra vạn dặm xung quanh rồi rào rào rớt xuống bờ sông và thành cầu gỗ.
Hai người Thải Thanh và Thanh Liên nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm. Thân hình kia lúc này trông giống như một con rồng trắng đang bay lượn mà phát ra ánh cầu vồng, toàn thân mang theo bọt nước phản xạ hoàn toàn ánh mặt trời sáng rọi. Thoáng chốc, mặt nước như hiện lên một chiếc cầu vồng bảy màu rực rỡ.
Hai chân Ngự Phượng Đàn liên tục đá giữa không trung, thân thể ôm Vân Khanh trong lòng xoay tròn, nước thấm trong y bào trắng vì động tác xoay tròn này mà văng ra khắp nơi, rồi dần dần nhẹ nhàng phiêu dật đáp xuống trên bờ cỏ đối diện.
Thải Thanh nhìn bóng dáng gầy nhỏ trong lòng hắn, nghĩ ngay, không là Vân Khanh thì còn có thể là ai đây, liền vội vàng hô to: “Tiểu thư, tiểu thư...”
Một tay còn rảnh của Ngự Phượng Đàn kéo giật đại bào trên người xuống, trải tung trên mặt đất rồi đặt Vân Khanh lên. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nàng lúc này, hai mắt của hắn híp chặt lại, cau mày kêu lên: “Khanh Khanh, Khanh Khanh...”
Cả Thải Thanh và Thanh Liên nhìn cái cầu gỗ đã bị gãy đoạn giữa, lo lắng đến độ dậm chân. Tiểu thư rớt xuống sông xin đừng có hôn mê hay bị gì nha, nếu để phu nhân biết được thì không sai người đánh chết hai nàng mới là lạ! Tiểu thư là thiên kim bảo bối của phu nhân đó, nếu tiểu thư không mạnh khỏe, các nàng cũng đừng sống nữa!
Ngự Phượng Đàn kêu mấy tiếng mà vẫn không thấy Vân Khanh mở mắt ra. Nhìn đôi mắt phượng với hàng lông mi thật dài thấm đẫm nước kia, rồi nhìn vẻ tái nhợt càng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trông càng gầy yếu, hắn không khỏi tức giận chính mình. Sao lại chọc ghẹo nàng như vậy chứ, hắn có phải là không biết nàng trước giờ vẫn không thích hắn xuất hiện ở trước met nàng đâu, nếu xảy ra việc gì thì làm sao bây giờ? Đôi mắt đen vẫn mang theo vẻ thích ý nhàn nhạt giờ rốt cục cũng hiện lên nét lo lắng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ vỗ vào hai má của Vân Khanh: “Khanh Khanh, mau tỉnh lại đi...”
Nhưng vẫn không nhận được sự đáp lại nào. Hắn hít sâu một hơi, nhớ tới Vấn lão thái gia từng nói qua, nếu người rơi vào trong nước sau nửa khắc mà vẫn không có hô hấp thì đó là do trong nước không có không khí để thở, khiến não thiếu dưỡng khí làm cho hôn mê. Nếu có thể đưa không khí vào phổi, người như vậy ngộp nước mới có thể sống được.
Hắn nhìn nhìn cánh môi vốn phấn hồng nho nhỏ mềm mại của Vân Khanh giờ đã trở nên trắng bệnh, không khỏi mím chặt môi lại, khụ khụ... giờ chỉ có thể dùng biện pháp này...
Mắt Ngự Phượng Đàn trở nên đầy mị hoặc, liếc nhìn lên trời xanh một cái, Lão Thiên gia à, ta thật sự không có cách nào khác mới phải làm như vậy đó nha, đây là vì để cứu người đó nha. Hắn hô hấp thật sâu một hơi, rồi cúi xuống mặt Vân Khanh... Trong mắt hiện lên một tia sáng tinh ranh, đương nhiên, nếu Khanh Khanh nguyện ý buộc hắn phải chịu trách nhiệm thì cũng rất tốt...
Thải Thanh nhìn thấy Ngự Phượng Đàn ghé đầu xuống thì lập tức đưa tay lên che miệng, hai mắt trợn to. Hành động đó là muốn làm gì vậy?
Thanh Liên hơi khựng bước, nhìn động tác này của nam tử mà không biết nên rống to lên hy vọng có thể dùng âm thanh mà bảo trụ sự trong sạch của tiểu thư, hay là nên nhanh chóng xoay người làm bộ như không nhìn thấy cái gì, đến chết cũng không thừa nhận tiểu thư có bất kỳ dính líu nào với hắn thì tốt hơn...
Hoàng Tiểu Muội bơi một vòng dưới sông mà không tìm được tiểu thư ông chủ đâu thì trồi lên mặt nước để thở, vừa ló đầu ra thì hình ảnh đầu tiên nhìn thấy lại mang tính kích thích đến thế, miệng mở ra để thở cũng không kịp khép lại mà cứ há hốc ngơ ngác nhìn bờ cỏ đối diện. Nàng cũng băn khoăn không biết nên bịt kín mắt đi hay không bịt kín mắt thì mới tốt. Ca ca nàng vẫn thường nói, đây là hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn nha..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT