“Vậy thì đơn giản thôi!” Dung nhan tuyệt mỹ của Ngự Phượng Đàn nở rộ ra một nụ cười tươi như hoa bung cánh rực rỡ dưới ánh nắng vàng, hắn chỉ vào Hoàng Tiểu Muội vẫn còn đang đứng ở bờ bên kia, nói: “Ngươi về lấy một bộ quần áo lại đây.”
Hoàng Tiểu Muội đang đứng bên bờ bên kia vắt quần áo ướt, nghe mình bị phu tử mặt mũi đẹp như tiên bên bờ đối diện điểm danh thì ngẩng lên nhìn, lập tức bị nụ cười như ngọc phát sáng kia làm cho hai mắt như mê như mộng, trái tim nhỏ trong lồng ngực nhảy nhót không thôi, nhất thời mặc kệ mọi thứ mà gật gật đầu: “Được.” Vội vàng xỏ chân vào giầy, linh hoạt đạp lên tảng đá rồi nhảy lên đường nhỏ.
Tiếp theo, Ngự Phượng Đàn nghiêng mắt quay sang nhìn Thanh Liên và Thải Thanh, mắt phát ra tia sáng như ánh chiều tà mê hoặc lòng người, nói: “Hai người các ngươi mang tiểu thư các ngươi đến chỗ lúc nãy rồi chờ ta.”
Thải Thanh đã muốn mơ mơ màng màng không rõ đông tây nam bắc, còn Thanh Liên thì định lực khá tốt nên còn có thể hỏi: “Tới đó làm gì?”
“Tới đó để hong khô quần áo cho tiểu thư các ngươi chứ làm gì. Nhanh đi.” Ngự Phượng Đàn hất hất cái cằm thon gọn, ánh mặt trời chiếu vào tạo thành một độ cong đẹp mắt, quay đầu nhìn Vân Khanh nói: “Nàng qua đó trước cùng các nàng ấy đi, ta cam đoan lát nữa quần áo của nàng sẽ có cách hong khô, cũng sẽ không bị cảm.”
Rõ ràng cùng một loại ngôn ngữ bất cần đời như xưa nay, nhưng không hiểu sao giờ lại làm cho người ta tự giác nguyện ý nghe theo sự điều khiển của ngôn ngữ này, bởi trong thanh âm dày ấm đó phảng phất như có mang theo một sự uy nghiêm. Nam tử cười nhẹ, xoay người lướt đi vào trong rừng, chỉ để lại một bóng thoáng trắng nhạt.
Thải Thanh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, hỏi: “Tiểu thư, chúng ta phải quay lại chỗ cũ sao?”
Dựa theo một loạt phân phó vừa rồi của Ngự Phượng Đàn, Vân Khanh đã đoán được hắn muốn làm gì. Đưa tay kéo kéo váy áo ẩm ướt khó chịu đang dán trên da thịt, nàng gật gật đầu nói: “Đi thôi, đi đến bờ suối nhỏ chờ bọn họ đi.”
Đại khái sau khoảng nửa nén hương, Hoàng Tiểu Muội và Ngự Phượng Đàn người trước người sau đã quay lại bãi cỏ cạnh rừng hoa đào bên bờ suối. Hoàng Tiểu Muội cũng đã thay cho mình một bộ quần áo khô mát, trên tay còn cầm một bộ váy vải mịn màu đỏ. Còn Ngự Phượng Đàn thì cõng một bó củi lớn trên lưng bước tới quăng trên mặt cỏ, nói với Vân Khanh: “Nhanh thay quần áo đi.”
Hoàng Tiểu Muội có hơi ngượng ngùng đưa quần áo cho Vân Khanh, nói: “Tiểu thư, đây là bộ xiêm y tốt nhất của ta.”
Vân Khanh nhìn dáng vẻ của nàng thì toét miệng cười. Thật ra, trong Thẩm phủ, nha hoàn bậc hai ăn mặc còn tốt hơn xiêm y trong tay nàng lúc này, nhưng Hoàng Tiểu Muội lấy đến chính là bộ xiêm y tốt nhất của mình để đưa Vân Khanh mượn mặc, đúng là tính tình thuần phác rất đáng quý của thôn dân. Nàng đưa tay tiếp nhận xiêm y: “Cảm ơn ngươi.”
Thải Thanh và Thanh Liên lúc này mới sực hiểu Ngự Phượng Đàn muốn nhóm lửa hong khô quần áo cho Vân Khanh nên mới kêu Hoàng Tiểu Muội về nhà cầm một bộ quần áo đến cho Vân Khanh thay. Cả hai trong lòng đều gật gù công nhận: hắn thế mà lại là một người chu đáo thật.
Nhưng mà...
“Tiểu thư, làm sao để thay quần áo đây?” Thải Thanh cảm thấy vấn đề này mới là quan trọng nhất, chắc chắn không thể để tiểu thư vào trong rừng cây kia mà đổi rồi. Nơi đó cỏ cây cũng không coi là thật rậm rạp, nhỡ đâu để người ta nhìn thấy thì làm sao!
Ngự Phượng Đàn nhìn trái nhìn phải vài lần, rồi kéo phắt đại bào vẫn còn đang khoác trên người xuống đưa cho các nàng, nói: “Cầm cái này đến bên kia quây lại cho tiểu thư các ngươi vào bên trong thay quần áo.”
Mặc dù bên trong hắn có mặc trung y, nhưng lúc này đầu óc Thải Thanh và Thanh Liên đều đã thoát ly khỏi bầu không khí lo lắng lúc nãy, nên khi nhìn thấy hắn kéo xuống ngoại bào một cách thoải mái như vậy thì sắc mặt cũng đỏ lên, không dám bước lên nhận áo.
Hoàng Tiểu Muội xưa nay vẫn sống ở nông thôn, chuyện nam nữ chung đụng không nghiêm trọng như vậy, nên nhanh chóng bước lên tiếp nhận áo choàng, nói với Vân Khanh: “Tiểu thư, chúng ta sang bên kia thay quần áo đi.”
Vân Khanh cũng biết lúc này không phải là lúc để xét nét, mà cần phải nhanh chóng thay đổi xiêm y, hong cho chúng thật khô rồi còn quay về, bởi thật sự lúc này nàng trong ngoài gì đều ướt đến khó chịu.
Bốn người đi vào trong một cánh rừng nhỏ cách đó không xa, Thải Thanh và Thanh Liên quây áo choàng của Ngự Phượng Đàn thành một vòng tròn. Cũng may đại bào của hắn cũng rộng, hơn nữa thân hình của hắn cũng to hơn Vân Khanh gấp đôi, nên quây lại cũng làm thành một vòng đủ thay quần áo. Hoàng Tiểu Muội thì đứng canh chừngxung quanh phòng ngừa có người đến gần ngoài ý muốn.
Ngự Phượng Đàn sau khi thấy các nàng tiến vào trong rừng xong liền ngồi xổm xuống bắt đầu đốt lửa, nhưng rồi bất ngờ phát hiện góc độ chỗ hắn ngồi lại vừa khéo nhìn đến một đôi chân trắng nhỏ xinh lộ ra bên dưới tà áo choàng.
Đó là đôi bàn chân trần của Vân Khanh, vì đang thay quần áo nên không mang hài, khi đại bào quây lại thì có một khoảng không khoảng ba tấc không chạm đất, chính vì vậy tạo cho hắn một cơ hội rình coi bất ngờ.
Đôi chân nhỏ xinh kia nhẹ dẫm trên đám cỏ, mu bàn chân trắng nõn được cỏ xanh thấp thoáng bao quanh lộ ra trắng trong dưới ánh mặt trời như có thể phản xạ ra hào quang, màu sắc mềm mại như nước. Sau khi một chân nâng lên, lúc hạ xuống thì có một góc váy màu xanh lam đi cùng, che khuất mất phong cảnh tốt đẹp vô hạn trong tầm mắt hắn. Hắn rủa thầm trong bụng, bất tri bất giác cúi đầu xuống thấp chút nữa vì còn muốn tiếp tục nhìn hình ảnh kia. Bàn chân vừa ngắn vừa nhỏ còn chưa to bằng một bàn tay của hắn như vậy nhất định sẽ mềm mịn, xinh xắn tinh xảo như ngọc khí giống như thân thể của Khanh Khanh, nếu nắm được rồi đặt trong lòng bàn tay để thưởng thức chi tiết thì...
“Xong rồi!”
Tiếng hô to của Hoàng Tiểu Muội kéo suy nghĩ đang bay đến chín tầng mây của Ngự Phượng Đàn về lại thực tại, ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy Vân Khanh. Lúc này, nàng mặc một bộ váy dài đỏ thẫm, trên chân là đôi giầy vải bồi màu đỏ thêu hoa lan, toàn thân lúc này như một ngọn lửa rừng rực. Lẽ ra, màu đỏ thẫm này nếu người bình thường mặc vào thì phải trang điểm thật đậm thật rực rỡ mới tương xứng, mới có thể hợp lại cùng nhau mà tăng thêm vẻ đẹp của bản thân chứ không bị sắc thái nóng bỏng như vậy lấn át khiến cho sắc mặt trở nên trắng toát. Nhưng với nhan sắc tố nữ của Vân Khanh, đứng trước một rừng hoa đào tươi thắm làm nền, dưới ánh nắng vàng nhẹ rơi xuống từ trời cao, phản xạ lên người khiến toàn thân nàng biến thành đỏ hồng ánh kim lấp lánh, không theo một khuôn mẫu thông thường nào mà lại vẫn có vẻ diễm lệ đến chói mắt, giống như một đóa mẫu đơn đỏ thắm chậm rãi nở rộ từng cánh hoa thanh lịch tuyệt trần, quý báu lộng lẫy, cùng với đôi mắt phượng long lanh rực sáng như thần tiên kia như điểm thêm một nét bút hoa lệ nhất vào hình ảnh ánh sáng đầy sắc màu rực rỡ này.
Cạnh khoa thiên hạ vô song diễm, độc lập nhân gian thứ nhất hương. (*)
(*) Câu này được trích trong bài thơ “Mẫu Đơn” của Bì Nhất Hựu, bài thơ như sau:
text-decoration: underline"] *Bản gốc:
牡丹 落盡殘紅始吐芳, 佳名喚作百花王。 意誇天下無雙艷, 獨立人間第一香。
text-decoration: underline"]*Bản dịch Hán Việt:
Mẫu đơn Lạc tận tàn hồng thuỷ thổ phương, Giai danh hoán tác Bách hoa vương. Ý khoa thiên hạ vô song diễm, Độc lập nhân gian đệ nhất hương.
text-decoration: underline"]*Bản dịch thơ:
Mẫu đơn Hoa rụng cánh tàn mới toả thơm, Tên hay đổi lấy “Bách hoa vương”. Khoe rằng vẻ đẹp không đâu sánh, Đệ nhất nhân gian một thứ hương.
Editor: Chân thành cám ơn Bác Khán Nguyệt Quang của trang vantuongvi. đã giải thích bài thơ này trong truyện Đế Vương Họa Mi (vantuongvi./category/dế-vương-họa-mi-hoan/),xin phép bác được trích nguyên văn phần giải thích ở đây.
Sẵn cũng nói đây là một trong những truyện dịch mà editor thích nhất, vì giọng văn của dịch giả Dương Mỹ Nhân, và vì những bài viết giải thích cặn kẽ về từng câu thơ từng bài thơ trong truyện này của bác Khán Nguyệt Quang.
Trái tim hắn bỗng nhiên đập thình thịch vang dội không ngừng, như muốn tung cánh bay lên tận chín tầng trời xanh, trong mắt hoàn toàn là một mảng nhu hòa, mặt không hiểu sao cảm giác như bị thiêu đốt đến nóng bỏng, hắn hoảng hốt bèn vội vàng vùi đầu đánh lửa.
“Ta vốn cảm thấy tiểu thư đẹp hơn ta chẳng qua là vì mặc quần áo xinh đẹp, nhưng hóa ra dù lúc này tiểu thư mặc xiêm y của ta thì cũng xinh đẹp hơn ta rất nhiều.” Hoàng Tiểu Muội nhìn Vân Khanh đang từ rừng hoa đào đi ra, thốt ra miệng câu cảm thán xuất phát từ nội tâm.
justify" align="Nghe ngôn ngữ vẫn còn chưa thoát khỏi nét ngây thơ của nàng, Thải Thanh và Thanh Liên đều nhịn không được mà cùng nở nụ cười. Thải Thanh trêu: “Nhìn không ra Tiểu Muội thích trang điểm điệu đàng như vậy nha.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT