Người luôn là trung tâm của mọi cuộc vui náo nhiệt thường có chứng sợ hãi sự cô độc; Nhưng một người nếu quá cô độc và lạnh lùng ngược lại là nguồn cơn của mọi sự náo nhiệt.
Thật lâu trước kia, Tịch Nhan thuộc loại người trước; Mà nay, nàng lại thành loại người sau.
Tìm trên khắp thế gian này, dường như ngoại trừ Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng không tìm thấy một ai có thể dựa vào, có thể thổ lộ tình cảm.
Cô độc đến tận cùng như thế, không thể không cảm thấy thê lương.
Trong phòng tràn nhập tiếng cười đùa, oanh oanh yến yến, Tịch Nhan một thân một mình ngồi trong một góc sáng sủa, cảm thán cho nhân tình thế thái.
Kết quả là mãi cho đến khi khai tịch cũng không có một người lại đây nói một câu với nàng, trong khi bên cạnh Lâm Lạc Tuyết, luôn luôn có một đám người quây quanh, bên cười đùa bên nói chuyện.
Rốt cuộc cũng đến thời điểm khai tịch, tất cả mọi người chậm rãi rời khỏi nơi này, đi về phía chính điện, lúc này Tịch Nhan mới mang theo Ngân Châm chậm rãi ra khỏi cửa, nhưng nàng cũng không nóng lòng vào điện mà chỉ chậm rãi, thong thả rảo bước trong hoa viên.
Ngân Châm cảm thấy Tịch Nhan có gì đó không thích hợp, loại cảm giác này phát sinh từ sau khi các nàng thay đổi ngựa xe, nhưng nhìn khuôn mặt Tịch Nhan vẫn bình tĩnh, cô ta không nói được đến tột cùng là có chỗ nào không đúng, bởi vậy chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau.
Trong một lương đình bên trong hoa viên, một thân ảnh trong y phục màu xanh ngọc đang đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt tuấn lãng là một đôi mắt hẹp dài đào hoa nheo lại, nhìn không hề chớp mắt thân ảnh yểu điệu trong hoa viên, hơi thở nhẹ nhàng, khẽ hỏi: “Đó là ai?”
Tiểu thái giám phía sau hắn vội đi lên nhìn thoáng qua, từ cổ họng “A” một tiếng: “Bẩm Lục gia, hình như là sườn Vương phi mới nạp vài ngày trước của Thất, nghe nói là một giai nhân tuyệt sắc!”
“Lão Thất?” Đôi mắt đào hoa của Hoàng Phủ Thanh Hoành trở nên thâm sâu không lường được, khóe miệng gợi lên một ý cười khó hiểu, đột nhiên xốc lại áo choàng, đi nhanh về phía Tịch Nhan, thân mình vừa chợt lóe lên đã đứng chắn trước mặt nàng.
Tịch Nhan vốn đang cúi thấp đầu đầy tâm sự, bỗng dưng bị người cản trở đường đi, vừa ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mắt nàng làmột khuôn mặt quen thuộc -- Lục hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Hoành!
Nàng nhất thời trở nên thất thần, đã thấy ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành đảo qua người nàng, trong mắt có cái gì đó lóe lên sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, hưng trí mở miệng hỏi: “Nàng là người nhà Lão Thất sao?”
Tịch Nhan dừng một chút mới cúi người hành lễ:“ Tham kiến Lục hoàng tử.”
Khi nàng mở miệng, hai mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành đột nhiên càng thêm ngời sáng, hai tay cũng gắt gao nắm lại quyền, giọng nói âm lãnh giống như truyền từ tu la địa ngục đến: “Quả nhiên là nàng, Tịch Nhan quận chúa.”
Tịch Nhan tim đập mạnh và loạn nhịp, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại -- ngày đó nàng mới vừa tới kinh thành liền gặp Hoàng Phủ Thanh Hoành, nhưng nàng chưa từng bị hắn nhìn thấy dung mạo chân thật của mình, thế mà vạn vạn không ngờ tới hắn có thể còn nhớ rõ thanh âm của nàng!
Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Thanh Hoành bỗng dưng trở nên cổ quái mà đáng sợ: “Hay cho một Tịch Nhan quận chúa, hay cho một Lão Thất!”
Bỗng dưng, có một thanh âm mà Tịch Nhan quen thuộc khác truyền tới: “Lục ca đang nhắc tới đệ sao?”
Tịch Nhan xoay người nhìn lại, liền thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đang nhanh chóng tiến về phía mình, nàng không kịp nghĩ nhiều, liền đi tới đứng phía sau hắn.
“Lão Thất, thủ đoạn quả thật rất cao siêu.” Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành nheo lại, có vẻ tà tứ mà cuồng ngạo, “Cưới được tuyệt thế mỹ nhân, lại làm cho tất cả mọi người chúng ta đều nghĩ dung nhan của mỹ nhân bị hủy; Sau đó làm cho mỹ nhân mê đắm ngươi, cam tâm để ngươi cưới nữ nhi của Lâm thừa tướng làm Vương phi, kết quả lại đem nạp mỹ nhân làm sườn phi. Tất cả nhân hòa ngươi đều chiếm được. Kế hoạch tinh diệu như thế, thật sự là làm cho ca ca rất bội phục!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng: “Đêm nay yến tiệc còn chưa bắt đầu, Lục ca đã uống say rồi sao? Những lời nói vớ vẩn này nếu nói ở trước mặt đệ thì cũng không sao nhưng nếu bị người bên ngoài nghe được chẳng phải là làm cho người ta hiểu lầm hay sao?”
“Lão Thất ngươi thật khéo ngụy biện, khi quân là tội lớn nhưng ở trong miệng của ngươi lại dùng hai chữ hiểu lầm là có thể thay thế hay sao?” Hoàng Phủ Thanh Hoành cười lạnh nhìn hắn, lại nhìn Tịch Nhan ở phía sau hắn, nụ cười mang theo nhiều hàm ý, “Nữ nhân này xinh đẹp như vậy, trong thiên hạ, ngọai trừ quận chúa Hoa Tịch Nhan diễm tuyệt tứ phương, còn có ai có thể có dung mạo như vậy? Người bên ngoài không biết thủ đọan của ngươi thì không nói, nhưng Lão Thất, ở trước mặt ta, cần gì phải giả vờ giả vịt chứ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc đem Tịch Nhan bảo hộ phía sau, tránh khỏi ánh mắt không đứng đắn của Hoàng Phủ Thanh Hoành đang hướng thẳng vào nàng, hít vào một hơi: “Sở dĩ đệ phải giả vờ giả vịt, thật sự là vì ở trước mặt Lục ca, có rất nhiều chuyện không thể nói thẳng thành lời. Hay là Lục ca muốn đệ nhắc tới mới nhớ ra?”
Hắn rõ ràng ý có ám chỉ, phía sau Tịch Nhan nhịn không được cười nhạo một tiếng.
Hoàng Phủ Thanh Hoành yêu thích nam nhân, bí mật này cơ hồ đã được công khai, ngay cả phụ hoàng của bọn họ cũng vô cùng thất vọng đối với hắn, Hoàng Phủ Thanh Vũ nói như vậy có thể xem như đã đánh trùng yếu điểm của hắn.
Quả nhiên, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Hoành khẽ biến, trong mắt hiện rõ sự tức giận sắp sửa nổi lên: “Lão Thất, ngươi đã cưới Lâm tiểu thư làm vợ, tất cả mọi người đều biết ngươi chỉ nhắm vào hổ phù trong tay Lâm thừa tướng, phụ hoàng cũng không có lý do gì phản đối cuộc hôn nhân này nên mới giả vờ như không biết. Nhưng hiện tại, vị sườn Vương phi bên cạnh ngươi chính là tiền Vương phi của ngươi, ngươi đoán xem nếu phụ hoàng biết được sẽ nghĩ như thế nào?”
Hắn bỗng nhiên cao giọng nở nụ cười: “Ngươi và ta đều biết sau chuyện của thái tử, phụ hoàng hiện kị nhất đó là người khác dám phán đoán long ý, cho dù là con mình cũng không được. Nay, mục đích của ngươi đã rõ ràng như vậy, còn dám nói gì nữa?” Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Tịch Nhan, “Cũng thật khó cho nàng, nàng lại nguyện ý hy sinh vị trí Vương phi của mình, bỏ cả thân phận Tịch Nhan quận chúa, tình nguyện làm một sườn Vương phi thấp bé để thành toàn Lão Thất. Lão Thất, thật là có phúc khí.”
Những lời nói của Hoàng Phủ Thanh Hoành, Tịch Nhan hoàn toàn hiểu được, lúc này nàng mới biết được thì ra sở dĩ Hoàng Phủ Thanh Vũ cưới Lâm Lạc Tuyết là vì hổ phù gì đó. Tuy nói rằng nàng cũng có thể đoán được một chút, nhưng sau khi biết rõ chân tướng sự việc, trong lòng cũng không khỏi lạnh lùng cười.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại ra vẻ không chút phật lòng như cũ, bật cười thành tiếng: “Nếu Lục ca cố ý cho rằng chân tướng là như thế, đệ còn gì để nói đâu? Bất quá, đệ thật sự nguyện ý chờ Lục ca đến tuyên chỉ trị đệ tội khi quân, đến lúc đó, sẽ có trò hay để xem rồi.”
Dứt lời, hắn không nói thêm gì nữa, nắm tay Tịch Nhan, chậm rãi đi ngang qua Hoàng Phủ Thanh Hoành, một mặt nhẹ nhàng thấp giọng quan tâm sắc mặt Tịch Nhan, mặt khác thản nhiên liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Hoành một cái.
Đôi mắt tối đen dường như bình yên không gợn sóng, nhưng Hoàng Phủ Thanh Hoành lại nhìn thấy rõ được gió lốc đang tụ tập, cả người ngẩn ra. Đợi cho đến khi phục hồi tinh thần lại, hắn xiết chặt nắm tay, nhìn hai người đã đi xa, cười lạnh ra tiếng:
“Ta muốn nàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT