Lúc hai người tiến vào chính điện, đa số mọi người đã an tọa xong, chỉ có một số người còn chưa tới.
Tịch Nhan theo sau Hoàng Phủ Thanh Vũ bước vào trong điện, trong nháy mắt liền thu hút rất nhiều ánh mắt tập trung vế phía nàng.
Trong lòng nàng không được tự nhiên, dùng khăn tay che dấu đôi môi có chút sưng lên, ném cho Hoàng Phủ Thanh Vũ một ánh mắt cáu giận.
Lúc nãy khi đi được nửa đường, nàng đột nhiên bị hắn kéo đến phía sau một hòn giả sơn. Trong lòng Tịch Nhan vẫn còn đang để ý đến chuyện hắn và Hoàng Phủ Thanh Hoành nói lúc nãy, nhưng hắn không để ý đến, xoay người dựa vào núi giả, ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu hôn xuống đôi môi nàng.
Chuyện riêng tư lại làm ở một nơi mà có khả năng sẽ có người xuất hiện bất cứ lúc nào, Tịch Nhan vừa thẹn vừa giận, vả lại trong lòng đang có khúc mắc nên tất nhiên là không chịu theo hắn, cố gắng tránh né hắn nhưng không được nên chỉ có thể nhân lúc hô hấp hai người giao hòa tìm cơ hội cắn hắn.
Sau khi liên tiếp thực hiện được vài lần, nỗi lo lắng trong lòng Tịch Nhan ti vẻ bất tri bất giác tan đi, dần dần thuận theo hắn, thế nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại dường như bị chọc giận, một tay gắt gao ôm lấy thắt lưng của nàng, tay còn lại di chuyển dọc theo thân thể nàng, bật cười khẽ lên, trong giọng nói mang theo sự bỡn cợt: “Ta nên sớm biết nếu mang nàng đến đây sẽ làm ta bị nhiễu loạn.”
Tịch Nhan nhẹ giọng kêu lên, tránh né tay hắn, lại nghe được lời nói của hắn, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào hắn: “Bị Hoàng Phủ Thanh Hoành nhận ra ta, sợ hãi sao?”
“Nàng có biết lão Lục am hiểu nhất điều gì hay không?” Hắn vén một lọn tóc đen sau lưng Tịch Nhan lên, “Trong triều đình hắn tuyệt đối không làm được chuyện gì, nhưng nếu nói đến cướp người – nếu là người bị hắn coi trọng, hắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để cướp cho bằng được.”
Nghe vậy, Tịch Nhan khẽ nhíu mi: “Vậy thì thế nào?” Dứt lời, bỗng nghĩ tới điều gì, nàng nhịn không được lấy tay che miệng: “Hắn coi trọng chàng sao?”
Nghe vậy, hắn dường như thật sự bị làm cho tức giận, nhanh chóng ôm chặt lấy nàng, một lần nữa dùng môi phong kín miệng nàng lại.
Trong lúc tình nùng mật ý, đột nhiên có tiếng vui đùa ầm ĩ truyền đến, Tịch Nhan còn chưa phục hồi tinh thần lại, thì đã xuất hiện hai nữ tử nhỏ tuổi mặc cung trang đang đi men theo đường nhỏ ngang qua hòn giả sơn đang che giấu nàng cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Không ngờ hai nữ tử kia chính là công chúa, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đều cười lên tiếng gọi “Thất ca” Sau đó chạy về phía họ, thế nhưng thanh âm vui cười kia khi truyền vào tai Tịch Nhan, nhất thời làm cho nàng xấu hổ vô cùng.
Lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như cảm giác sau lưng mình có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình nên quay đầu lại, vừa vặn đón nhận ánh mắt tức giận của Tịch Nhan. Hắn im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu che miệng khụ một tiếng, hướng về phía bên trái của Tịch Nhan khẽ cười cười.
Tịch Nhan nhìn theo tầm mắt hắn liền nhìn thấy hai tiểu công chúa đang hướng về phía mình vẫy vẫy tay mỉm cười, sắc mặt nàng nhất thời đông cứng lại.
Hai người đi vào chỗ ngồi được an bài cho Anh vương phủ đã nhìn thấy Lâm Lạc Tuyết đang ngồi ngay ngắn ở đó tử bao giờ, tuy là dung nhan được trang điểm tinh xảo, thần sắc ngạo nghễ nhưng cũng khó dấu sắc mặt tái nhợt. Nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng đứng dậy, cúi người hành lễ: “Tham kiến Vương gia.”
“Không cần đa lễ.” Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tay nâng nàng dậy, cùng Tịch Nhan ngồi xuống, mỉm cười nói, “Hôm nay nàng phục sức rất đẹp. Phụ hoàng xưa nay rất coi trọng những ngày náo nhiệt vui mừng, chắc chắn người sẽ thích phục sức hôm nay của nàng.”
Lúc này, tay Lâm Lạc Tuyết có chút cứng đờ, quay đầu nhìn về phía hắn với vẻ khổ sở: “Tạ Thất gia trong mắt còn thấy được thiếp thân, nhưng phục sức hôm nay Hoàng Thượng có thích hay không, thiếp thân không cần.”
Tịch Nhan nghe xong, nhịn không được ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, cảm thấy nỗi chua xót của nàng nhất thời được xả ra hết, ánh mắt nàng vừa chuyển động bỗng lại đối diện với một đôi mắt sáng quắc khác.
Hoàng Phủ Thanh Hoành an vị ở bàn bên cạnh đang dùng ánh mắt nóng rực, không e dè nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan.
Tịch Nhan trong lòng có chút căng thẳng, còn chưa kịp chuyển dời ánh mắt, chợt thấy Hoàng Phủ Thanh Hoành bỗng nhiên bưng chén rượu lên, hướng về phía chén rượu của nàng.
Tịch Nhan không muốn để ý tới hắn nữa, vừa mới xoay đầu lại đã phát hiện Hoàng Phủ Thanh Vũ đang chống lại ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Hoành đồng thời bưng chén rượu trước mặt nàng lên, mỉm cười đón nhận lời mời của Hoàng Phủ Thanh Hoành: “Lục ca, thỉnh.”
Đúng lúc này, hoàng đế cùng các phi tần giá lâm, mọi người đều đứng dậy nghênh giá. Hoàng đế ở vị trí cao nhất ngồi xuống, mỉm cười nhìn tất cả các nữ nhân phía dưới, ánh mắt ở dừng lại trên người Tịch Nhan một lát, mới mở miệng nói: “Đều là người trong nhà tụ họp lại, không cần đa lễ, ngồi đi.”
Mặc dù vẻ mặt hắn ôn hoà, nhưng tất cả mọi người phía dưới không ai dám tùy tiện. Mọi người đều biết từ sau khi lập thái tử nửa năm trước, triều đình vốn đang yên bình, các thế lực bắt đầu âm thầm hành động, cho đến tháng trước thái tử bị phế, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài tháng, hoàng đế rõ ràng già đi rất nhiều. Cũng trong khoảng thời gian này, thánh ý khó dò, long nhan dễ nổi giận thường xảy ra liên tục, bởi vậy tất cả mọi người đều hành động thật cẩn thận.
Rượu quá ba tuần, sắc mặt hoàng đế vẫn còn rất tốt, cùng các phi tần chung quanh nói nói cười cười. Bầu không khí yến tiệc trong sảnh cuối cùng cũng dần dần trở nên náo nhiệt, Thập Nhất và Thập Nhị đều tiến đến vị trí của Anh vương phủ, cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ vung quyền uống rượu, rất náo nhiệt.
Nhưng trong không khí hoà thuận vui vẻ như vậy, Tịch Nhan lại cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó, vừa quay đầu đi tìm lại có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Thần một thân một mình ngồi uống rượu không ngừng.
Cảm nhận được ánh mắt Tịch Nhan, hắn ngẩng đầu quét mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt âm lãnh. Dừng lại một chút, bỗng nhiên cầm theo bầu rượu đứng lên, cũng đi tới chỗ ngồi của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
“Tiểu tẩu tử?” Hắn gọi Tịch Nhan, “Tẩu tử vào cửa đã lâu, nhưng các huynh đệ còn chưa kính rượu cho tẩu tử, nên thừa dịp hôm nay, kính tẩu tử một ly. Thập Nhất, Thập Nhị, còn không mau kính rượu?”
Thập Nhất, Thập Nhị giật mình đứng yên, không biết hắn muốn làm cái gì. Tịch Nhan cũng có chút kinh ngạc thất thần.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng:“Lão Cửu.”
“Thất ca, chén rượu hôm nay huynh không có lý do ngăn cản đệ.” Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần đen tối, cười nhẹ.
Tịch Nhan biết hắn xưa nay không thích gì mình, nhưng cũng không ngờ tới hắn đột nhiên đi đến kính rượu mình, hàng mi khẽ nhíu lại, thấp giọng nói: “Ngươi biết rõ ta không thể uống rượu mà.”
Nghe vậy, ý cười nơi khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng mở rộng hơn, tầm mắt chuyển sang người Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Thất ca, tiểu tẩu tử không thể uống rượu sao? Ta thật sự không biết chuyện này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT