Tịch Nhan rõ ràng biết bản thân phải hỏi hắn rất nhiều vấn đề, về phụ thân Lăng Chiếu của nàng, về hôn ước từng có giữa hắn và biểu muội Uyển Lam quận chúa, về lý do hắn cưới Lâm Lạc Tuyết.

Nhưng tất cả mọi chuyện dường như không còn quan trọng nữa vào ngày hắn mang nàng đến nơi mẫu thân của hắn lúc còn sống đã ở.

Tịch Nhan lại nhớ tới những lời ngoại tổ mẫu từng nói với mình, nữ nhân một khi sinh tình với nam nhân sẽ có hai loại kết quả, ngẫm lại bản thân hiện nay, quả thực nàng đang chọn làm một kẻ ngu ngốc.

Thế nhưng điều đó không quan trọng? Bởi vì hiện nay, nàng đã có thể xác định hắn chính là phu quân của mình. Cho nên, bất luận là ngu dốt, hay là bị bệnh tâm thần, đều chẳng qua là một loại kết cục đã được xác định rồi, nàng cứ yên tâm thoải mái mà thuận theo thôi.

Hai mươi ba tháng chạp, đêm đưa tiễn năm cũ. Thời tiết có chút âm trầm.

Tịch Nhan cuối cùng vẫn không lay chuyển được Hoàng Phủ Thanh Vũ, phải nhận lời tham dự yến tiệc tối nay trong cung, nguyên nhân rất đơn giản – đêm nay là đêm đưa tiễn năm cũ không được coi trọng như đêm trừ tịch nên Thái Hậu sẽ không tham dự, mà Tử Ngạn cũng có thể sẽ không xuất hiện.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đã vào cung từ sáng sớm, đến buổi chiều mới phái xe ngựa trở về đón nữ quyến trong phủ.

Tịch Nhan cũng không muốn bị nhiều người chú ý, bởi vậy chỉ chọn những món trang sức trang nhã đơn giản, nhưng chính đều đó lại làm cho nhan sắc của nàng càng toát ra thần thái thanh lệ thoát tục hơn, đến nỗi Ngân Châm nhìn thấy cũng líu lưỡi không nói thành lời.

Nhìn bộ dáng của Ngân Châm, Tịch Nhan cảm thấy rất bất đắc dĩ, mang theo cô ta đi ra cửa, khóe miệng vốn mang ý cười bất đắc dĩ lại dần dần chuyển sang thần sắc đạm mạc.

Lâm Lạc Tuyết lúc này đã đứng ở cửa, cung trang đỏ thẫm có thêu hoa văn màu tối, áo khoác bằng chất liệu gấm thượng hạng có hoa văn chìm, áo choàng bằng lông chim, trang điểm tinh xảo quý giá, thần thái sáng ngời, làm người khác cảm thấy chói lóa.

Thật ra Tịch Nhan đã quên mất nàng ta cũng sẽ đi cùng, lúc này nhìn thấy, không khỏi cảm thấy ảo não trong lòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, khi nàng ngẩng đầu nhìn lên thì ra là Thập Nhị.

Thập Nhị vừa thấy tình hình trước cửa liền nhịn không được âm thầm kêu khổ, hắn nhảy xuống ngựa, trên mặt nở nụ cười: “Tham kiến hai vị tẩu tử. Thất ca phải ở trong cung chủ trì sự vụ, bởi vậy mới sai đệ đến đây hộ tống hai vị tẩu tử tiến cung, xin mời hai vị tẩu tử lên xe ngựa.”

Lâm Lạc Tuyết lạnh lùng lên tiếng đáp ứng, để Yến Nhi dìu mình bước lên xe ngựa dành cho mình. Tịch Nhan đứng yên một chỗ nhìn nàng ta, không biết vì sao trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác phiền muộn.

Nhưng không phải vì chính mình.

Thập Nhị đưa ánh mắt khẩn cầu đầu vế phía nàng, nàng mới khẽ thở dài một tiếng, cũng bước lên xe ngựa dành cho mình.

Xe ngựa đi rất chậm, cả quãng đường bình yên vô sự, Tịch Nhan dần dần cảm thấy mệt mỏi, liền dựa vào vách xe ngựa chợp mắt một chút. Ngân Châm thấy thến bèn lấy ra một tấm chăn mỏng đắp lên người nàng.

Nhưng mà, ngay tại lúc Ngân Châm đang đắp chăn cho Tịch Nhan, đột nhiên xe ngựa lảo đảo một cái, tiếp theo sau đó là chấn động mất thăng bằng, “Ca” một tiếng, dường như có cái gì đó bị gẫy, xe ngựa oanh một tiếng, nghiêng về bên trái.

Tịch Nhan vốn đang ngồi ở bên trái xe ngựa, nếu vẫn cứ tiếp tục nghiêng như vậy, thì chỉ trong một thoáng xe ngựa sẽ mất đi trọng tâm, và sẽ ngã mạnh về phía bên trái --

Bên ngoài xe ngựa, Thập Nhị đang cưỡi trên lưng ngựa kinh hãi, sốt ruột la lên!

Đột nhiên trong lúc đó, không biết từ nơi nào bay tới một sợi xích sắt chặt đứt trục xe vẫn còn bám trụ một bên xe ngựa, giúp xe ngựa giữ được thăng bằng.

Thập Nhị cuống quít xuống ngựa, mở cửa xe ngựa ra, nhìn về phía Tịch Nhan: “Thất tẩu, tẩu không sao chứ?”

Tịch Nhan nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, sắc mặt có chút trắng bệch, lắc lắc đầu.

Đợi cho tất cả mọi người trên xe đều bình tĩnh lại, mới phát hiện trục xe ngựa đã bị mối mọt ăn mòn, bên trong bị mục rỗng nên bị gẫy cũng không phải chuyện gì kỳ lạ cả.

Trong lòng Tịch Nhan có cảm giác ẩn ẩn bất an, xe ngựa của Lâm Lạc Tuyết đi trước dừng lại xem xét tình hình, thấy xe ngựa phía sau không có việc gì nguy hiểm nữa nên chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ mà thôi.

Sợi xích đã chặt đứt trục xe đã nhanh chóng được thu hồi lại, Tịch Nhan cùng Thập Nhị đồng thời nhìn về phía người vừa tới nhưng chỉ thấy được một nam tử trong bộ y phục màu xanh đang chậm rãi đi về phía nàng.

Thập Nhị tiến lên tiếp đón: “Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích.”

Nam tử áo xanh cười nhẹ: “Cũng chỉ tiện tay thôi.” Dứt lời, hắn nhìn về phía Tịch Nhan vẫn còn ngồi trong xe ngựa: “Xem ra xe ngựa của vị phu nhân không thể dùng được nữa, vừa vặn tại hạ cũng có một chiếc xe ngựa có thể cho phu nhân mượn dùng tạm.”

Tâm thần Tịch Nhan hơi chấn động, bất động thanh sắc đánh giá hắn từ trên xuống xuống nhưng không trả lời bất cứ điều gì.

Gặp phải người nhiệt tâm như vậy, Thập Nhị cũng không tránh khỏi có lòng sinh nghi, cười nói: “Thật sự không dám phiền công t , ta đã sai người mang một chiếc xe ngựa khác đến đây rồi.”

Nam tử áo xanh kia cười nhẹ, không hề nói thêm gì nữa, xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ ngay ngã tư đường.

Mãi cho đến khi chiếc xe ngựa do Thập Nhị sai người tìm về đến đây, sắc mặt Tịch Nhan vẫn chưa khôi phục lại bình thường, ngồi trong xe ngựa, nội tâm không biết vì sao càng ngày bất an.

Trì hoãn một lúc lâu, cuối cùng xe ngựa một lần nữa chậm rãi khởi hành.

Tịch Nhan nhịn không được vén rèm che trong xe ngựa nhìn về phía ngã tư đường, chỉ một thoáng thân mình nàng cứng ngắc.

Ở nơi đó, có một nam tử trong y phục màu tím cưỡi một con ngựa cao to màu đỏ thẫm, đang quay lưng về phía xe ngựa, chậm rãi rời đi.

Thời tiết bỗng trở nên âm trầm, bóng dáng của nam tử kia ở trong mắt Tịch Nhan cũng dần dần trở nên mơ hồ. Đưa tay lên đè lấy ngực mình, Tịch Nhan hít vào một hơi thật sâu, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Vừa mới tiến cung, lập tức có cung nữ dẫn các nàng đi đến Cảnh Hoa cung, nữ quyến các quý phủ đã sớm tụ tập ở nơi đó, cười cười nói nói rất là náo nhiệt.

Tịch Nhan vốn dĩ là một người gặp dịp thì chơi nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng không còn tâm tư nào chơi đùa nữa, bởi vậy vừa vào cửa liền chọn lấy một chỗ khuất tầm nhìn của mọi người ngồi xuống, cùng đợi đến thời điểm khai tiệc. Trong lúc này Lâm Lạc Tuyết thực hiện đầy đủ tất cả các lễ nghi, gặp gỡ nữ quyến của các phủ, hàn huyên chào hỏi đôi ba câu.

Trên đời không có chuyện gì có thể giữ kín mãi huống chi một nơi phức tạp như hoàng gia, trong bất kỳ phủ hoàng tử nào chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay đều truyền đi rất nhanh. Cho nên những chuyện phát sinh trong Anh vương phủ hiển nhiên đều bị mọi người biết được một ít.

So sánh hai người với nhau, ở trong mắt mọi người , Tịch Nhan không khỏi rơi vào tình trạng được sủng ái sinh ra kiêu ngạo, không hề tạo được ấn tượng là một người có lễ giáo. Trong lúc nhất thời, đa số nữ quyến đều đánh giá cao Lâm Lạc Tuyết, trong ánh mắt tất cả mọi người đều ngầm đồng tình với nàng ta.

Trong lúc này Lâm Lạc Tuyết vẫn hào phóng tự nhiên tươi cười như trước, dường như nàng ta không bị bất kỳ điều gì ảnh hưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play