Sau khi đến sân bay thì nó với nhỏ chạy thẳng vào trong , vừa đi nó
vừa bật cái điện thoại hắn tặng nó lên để xem giờ và kết quả nó và nhỏ
chỉ còn 10' nữa thôi vì chuyến bay sang Anh sắp phải bay rồi nên hi vọng nó và nhỏ chạy vào kịp . Nói thì 10' là nhiều thế thôi chứ nhưng tìm
hắn ở vị trí nào mới là điều quan trọng và khó khăn nhất . Nó cứ chạy
vào trong trong tiềm thức mà không để ý những người xung quanh mà chỉ
tìm hình bóng quen thuộc đó đang ở đâu , nó và nhỏ chia nhau ra để đi
tìm hắn và anh . Thời gian vẫn mãi chạy mà không có điểm dừng nhưng nhỏ
và nó vẫn đi tìm và đuổi theo hình bóng đó .
" Những hành khách đi chuyến bay sang Anh xin mời vào kiểm tra vé ạ !"- tiếng chị nhân viên
nói trên loa thật là ngọt làm sao nhưng đối với nó thì thấy bực tức .
" Tôi mà gặp cô thì tôi phải cái lưỡi cô ra mới được !"- nó tức vì thời
gian trôi qua nhanh quá nhưng không phải giọng mụ ta vang lên thì đâu
đến nỗi nó phải chạy mệt bở hơi tai đến chỗ kiểm vé . Thật tức chết mà ! Hừ .... !
Nó và nhỏ sau khi nghe tiếng thì tất cả cùng một đường chỗ soát vé mà lao đến nhưng từ xa nó đã thấy hắn đang ở chõi soát vé .
" Nhật ! Nhật !...."- nó vừa chạy vừa phải la lên để hắn biết mặc kệ
những người xung quanh nhìn nó bằng ánh mắt nào nó cũng phải chạy đến .
Nhưng giọng nói của nó có là gì đâu khi ở đây ồn ào với vô số người đang tấp
nập , hắn kiểm tra xong đã lên máy bay . Nó cứ gọi mãi và chạy đến cái
máy bay sắp sửa cất cánh kia .
" Xin mọi người vào chỗ ngồi !
Chuyến bay đi tới Anh sắp cất cánh !"- tiếng mụ phát thanh đó lại phát
lên khiến nó điếng người và nó vẫn tiếp tục chạy đến gần cái máy bay vừa gọi tên hắn .
Máy bay đã bay càng xa nhưng nó vẫn kiên trì trì đuổi theo và gọi hắn quay lại nhưng đó chỉ là mãi vô vọng .
" Tại sao ? Tại sao ? Mày bỏ tao ở lại ! Hix hix !"- nó đã khóc thật rồi , từng viên chân châu của nó đã ra khỏi hốc mắt . Tại sao hắn lại bỏ nó ở lại cơ chứ ? Tại sao hắn không tự vác cái bản mặt lạnh lùng đến xin lỗi nó chứ ? Tại sao trong suốt thời gian qua hắn không đi học vì chuyện
làm lại cái máy cho nó chứ ? Tại sao hắn không nói cho nó biết hắn sẽ ra nước ngoài ? Tại sao hắn không nói cho nó biết hắn sẽ không ở Việt Nam
nữa sau chuyến bay đó chứ ? Bao nhiêu câu hỏi mà nó muốn hỏi nhưng đâu
có ai trả lời !
Nó úp mặt vào bàn tay mình mà ngồi hẳn xuống
đường băng nhẵn nhụn , bằng phẳng . Thấy nó ngồi ở đó , nhỏ bèn chạy đến ôm nó vào người để cho nó một chỗ dựa để khóc . Nhỏ cũng buồn nhưng
người buồn nhất lại là nó , yêu hắn nhưng nó không làm được giúp gì được cho hắn ! Yêu hắn nhưng nó không làm được gì ! Mà ngược lại hắn giúp nó rất nhiều !
Yêu sao phải chịu nhiều nỗi đau !
Yêu sao phải gặp nhiều khó khăn như vậy ?
Có phải vì định mệnh đã sắp đặt cả hai không thể có tình yêu !
Nhưng liệu nó có để cho cuộc sống của nó gắn bó với thứ được gọi là định mệnh như vậy không ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT