Thời gian cứ như vậy mà trôi qua nhanh chóng , còn 1 ngày nữa là đủ 1 tháng hắn không đến trường rồi , từ khi cái ngày làm hỏng điện thoại
của nó và nó cũng suy nghĩ lại thì nó cũng có lỗi trong vụ đó nhưng nó
không biết làm sao để đối mặt . Tết sắp đến nhưng hắn vẫn tăm hơi , biệt tích . Nó không muốn hỏi anh nữa nhưng hỏi nhỏ moi thông tin từ anh thì nhỏ bảo anh không nói . Những tiết học hàng ngày trôi qua trong sự chán nản đối với nó , về cũng về một mình nên nó có cảm giác gì đó thiếu đã
lâu .
------ 5 ngày sau hôm làm hỏng điện thoại ----
Hắn
giam mình trong phòng mà thiết kế bề ngoài của chiếc máy điện thoại sao
cho giống ý hệt của nó , hắn vừa làm công việc ở công ty vừa thiết kế tỉ mỉ . Đến khi thiết kế xong thì trùng hợp điện thoại của hắn reo lên ,
hắn nhìn vào số máy thì nổi những dãy số quen thuộc của papa hắn nhưng
ông gọi cho hắn làm gì cơ chứ . Từ lâu hắn và anh không có hơi ấm gia
đình rồi nên khi pama hắn gọi đến thì chẳng có một cảm xúc vui mừng hay
chán ghét gì cả .
" Alo !"- giọng nói lạnh tanh của hắn làm cho
mọi thứ trong phòng đóng băng . Hắn mới được nghỉ ngơi mà lại bị người
khác quấy rầy , không biết có chuyện gì nữa !
" Ba muốn con kế
thừa tập đoàn Vương Huy của mama con !"- ông vào luôn vấn đề chính vì
ông biết con trai mình không muốn nói chuyện vòng vo .
" Anh hai thì sao ?"- hắn vẫn dùng những từ ngắn gọn nhất của mình . Tại sao không phải là anh hai mà lại là hắn ?
" Thằng Thiên ! Nó không làm , mà pama có quá nhiều việc nên không quản
lí được 2 công ty cùng một lúc !"- ông diễn giải thêm vì ông mong hắn
đồng ý vì ông có hai đứa con thiên tài mà , cả hai mà không giúp đỡ
nhiều trong công việc thì công ty đã bị phá sản từ đời nào rồi .
" Cho tôi thời gian !"- hắn vẫn thái độ đó mà nói , mà đúng thôi ra điều kiện thì phải có thời gian để suy nghĩ cơ chứ !
" Được ! Một tháng sau , đến ngày sinh nhật lần thứ 17 của con ! Ba sẽ
cho công bố với mọi người ! Ba mong rằng kết quả là có !"- biết rõ tính
tình con trai mặc dù ông không giao tiếp mấy nhưng ông rất hiểu hai
thằng con của mình .
" Được !"- hắn nói xong rồi dập máy không để đầu dây bên kia nói gì .
----- Về hiện tại ------
Hôm nay , nó không đi xe đạp nữa mà lại đi bộ về , nó cứ ngẩng lên nhìn
những bóng cây bên đường vào buổi sáng sớm . Phía sau , nhỏ đang chạy
thục mạng đến gần nó , trên tay đang cầm chiếc túi đựng cái gì đó bên
trong thì không ai biết được . Nhỏ vừa mới chạy đến gần nó thì đã đưa
cho nó chiếc túi nâu bên trong có một cái hộp hình chữ nhật được đóng
gói cẩn thận với một màu hồng phấn thật đẹp .
'' Cái gì vậy ?''-
đôi mắt to tròn nhìn nhỏ đầy nghi vấn , hôm nay có phải sinh nhật nó đâu hay là người yêu thầm nó hả . Nếu đúng vậy thì bỏ cuộc đi , nó không
thể yêu ai nữa rồi ngoài hắn .
'' Cái này mày cầm đi ! Khoảng 1
tiếng nữa , thằng Nhật bay sang Anh rồi ! Đi cản nó lại đi !''- nhỏ thở
dốc , thật ra nhỏ cũng mới được anh nói thôi và anh cũng đi cùng hắn .
Nhỏ giận anh cái tội không nói cho nhỏ biết sớm hơn , đến gần lúc đi thì mới nói thật bất công mà .
'' Là sao ?''- nó ngây thơ nhìn nhỏ , nó có biết cái quái gì đang diễn ra từ nãy đến giờ đâu . Thằng Nhật nó
đi Anh ! Mà đi Anh làm gì ? Thằng đó đi đâu thì mặc xác nó chứ , mình đi cản làm gì mà có tội vạ lây thì sao ?
'' Mày cứ đi theo tao ! Vừa đi tao vừa kể cho !''- nhỏ vội vàng kéo nó đi ra bắt taxi rồi lôi nó vào chỗ ngồi .
Nhỏ chỉ biết rằng hắn hôm qua đến nhà nhỏ mà đưa hộp quà này bảo rằng đưa
hộ cho nó và nhỏ cũng làm theo và đến lúc sáng dậy thì bị ai đó gọi điện phá giấc mơ đẹp của nhỏ nhưng khi nhìn vào màn hình thì thấy dãy số của anh thì mới giật mình mà nghe máy vì anh có bao giờ gọi sớm như vậy đâu . Nghe anh nói thì biết được hắn sang Anh để quản lí công ty nhưng anh
lại nói thêm bảo nó đi khuyên hắn đừng chấp nhận kế thừa công ty nếu
không còn lâu nó và hắn sẽ gặp lại nhau đâu . Nhỏ cũng kể tất cả cho nó
nghe và nó mở hộp quà ra thì thấy chiếc điện thoại cũ đã hỏng của nó , à mà không đúng chiếc điện thoại được tái chế lại nhưng với bản thiết kế
thì giống y hệt như cũ nhưng chất lượng thì có vẻ đã được nâng cấp tất
cả và ở trong hộp có kẹp một bức thư gì đó , nó mở ra xem và đọc từng
nét chữ của hắn .
'' Gửi Dương !
Đồ con heo , tao đã tái
bản lại cái máy yêu quý của mày thành một loại mới rồi ! Tao muốn đền bù chiếc máy tự tao thiết kế , tuy bên ngoài nó giống hệt nhưng không biết bên trong nó tốt hơn hay kém hơn nhưng tao muốn chiếc điện thoại này
thay tao một lời xin lỗi với mày ! Có lẽ sau ngày hôm này là tao sẽ
không về Việt Nam nữa đâu mà tao sẽ ở nước ngoài mà làm việc với thương
trường thôi không còn ở lại làm một học sinh với những niềm vui đáng
tuổi 17 nữa . Thôi tao nói thế là đủ nhiều rồi ! Tạm biệt mày !
Thân : Người mày yêu (^_^) ''
'' Bác tài , đi nhanh nhanh giùm cháu đến sân bay ạ ! Nếu không cháu
muộn mất !''- sau khi đọc xong thì nó vội vàng bảo bác tài đến sân bay . Nó sắp sửa rơi nước mắt rồi nhưng nó quyết định sẽ không yếu đuối nữa
mà phải mạnh mẽ đối mặt với phía trước
Liệu nó có đến kịp không ? Đó chỉ là một câu hỏi chấm !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT