Sau đó Tả Đăng Phong móc ra viên Dạ Minh Châu, vật này tỏa ánh sáng mỹ
lệ ở trong đêm tối tăm. Dù chiếu xa năm bước, Tả Đăng Phong xem nó chỉ
là một hạt châu, ngày sau ra ngoài tìm kiếm Đằng Khi, có thể mang nó bán đi làm lộ phí.
Tiếp theo Tả Đăng Phong kiểm tra lại hài cốt
trong chén gỗ, xác định không còn gì kỳ lạ mới nó ném vào lò. Trải qua
nhiều chuyện như vậy, hắn đã học được thói quen cẩn thận, tỉ mỉ phân
tích từng việc, không buông tha từ khâu nhỏ nhất. Xử lý mọi việc không
để lại manh mối dấu vết.
Một ngày mệt nhọc, cảm thấy đói khát, Tả Đăng Phong châm bếp rồi làm mấy cái bánh ngô. Trong lúc thêm củi gỗ,
hắn bắt đầu nghĩ biện pháp cất cái bao tay thần bí nọ, vật này luôn tản
ra hàn khí, phải tiến hành giấu giếm, bằng không dễ bị người ngoài phát
hiện.
Rất nhanh Tả Đăng Phong liền tìm được trong túi may vá của
Vu Tâm Ngữ lưu lại một hộp sắt nhỏ hình tròn, đổ kim sắt bên trong ra,
dễ dàng bỏ cái bao tay vào, phủ nắp che lại, hàn khí hoàn toàn biến mất.
Tìm được phương pháp cất bao tay, Tả Đăng Phong cầm lấy kim sắt, xâu qua
may vá áo choàng trên người mình. Việc này trước kia đều do Vu Tâm Ngữ
làm, giờ đây Tả Đăng Phong đành tự mình động thủ. Hắn không quen may vá
nhưng vạt trước áo choàng đã bị rách tại thời điểm kéo quan tài Vu Tâm
Ngữ, nếu không may lại thì bông ở bên trong sẽ bị xổ ra hết.
May
xong áo choàng, Tả Đăng Phong đem hộp sắt cùng viên Dạ Minh Châu mà Kim
Đậu cùng Ngọc Phật đưa cho bỏ vào trong túi. Trong vạt trái đạo bào áo
có một cái túi rất sâu, Tả Đăng Phong từng hỏi Vu Tâm Ngữ sao phải làm
vậy. Vu Tâm Ngữ nói 'Ta không cần tiền của người khác, nhưng ta không
thể để người khác trộm tiền của mình.'
Thanh âm vẫn còn bên tai,
người đã rời đi. Tả Đăng Phong đờ đẫn ngồi yên, gần đây nhất, hắn không
muốn nhớ đến Vu Tâm Ngữ thường xuyên như trước, mỗi lần nhớ càng thêm
đau lòng, đau đến cả người phát run. Giết Đằng Khi, sau đó trở về tự
sát. Đây là ý niệm duy nhất của Tả Đăng Phong, cũng là mục đích sống duy nhất của hắn, ý nghĩ này chưa bao giờ dao động qua.
Qua không
biết bao lâu, trong nồi truyền ra mùi cháy khét, kéo suy nghĩ của hắn
trở lại, Tả Đăng Phong mở vung lấy một nửa bánh bột ngô, từ đạo quan đi
vào, ngồi xuống trước mộ phần Vu Tâm Ngữ. Hắn thành thật nhai nuốt bánh
bột ngô. Đồ ăn tốt hay không, với hắn mà nói cũng không quan trọng, chỉ
cần nuốt nổi là được.
Ăn hết bánh bột ngô, Tả Đăng Phong láy bao
tay đeo vào, ngồi xếp bằng hành khí, lúc này đây hắn hấp thụ lượng lớn
khí âm hàn bên trong bao tay, trung hòa dương khí còn thịnh trong cơ
thể. Sau khi chạy mười hai kinh mạch, Tả Đăng Phong phát hiện linh khí
trong cơ thể bình thản mà sung sức, Đan điền chứa đựng hết linh khí phía trước mà không cần đeo cái bao tay.
Lúc nửa đêm, Tả Đăng Phong
trở lại đạo quan, nằm ngửa nghỉ ngơi. Tại Tam Đang Chi Cảnh, chưa thể
hoàn toàn dựa vào khoanh chân tĩnh tọa để thay thế giấc ngủ. Hừng đông
vừa lên, 13 còn nằm ở trên giường, Tả Đăng Phong xuống giường, hôm nay
phải kiểm tra nắm giữ năng lực cùng uy lực của Tam Đang Chi Cảnh.
Đầu tiên là khí lực, bởi không có dụng cụ ước lượng, Tả Đăng Phong không
thể xác định chính xác một cái lu nước nặng bao nhiêu, nhưng phỏng chừng ít nhất cũng bốn năm trăm cân. Giờ hắn có thể giơ nó lên, trước đó thì
ngay cả trăm cân cũng không đứng dậy nổi. Bởi vậy, có thể thấy ghi chép
trên thẻ trúc nói gấp ba chỉ là một khái niệm đại khái, không phải hoàn
toàn chính xác.
Sức mạnh ra quyền, Tả Đăng Phong cũng vô pháp
phán đoán chính xác, nhưng một quyền sau lúc Ngự Linh Khí có thể chẻ đôi một ngôi mộ đá xanh kiên cố, đánh cho viên gạch tức khắc vỡ vụn thành
bụi. Điểm này khiến Tả Đăng Phong tương đối hài lòng, lực đạo như vậy có thể thoải mái đánh vỡ đầu người ta.
Tốc độ hành tiến, chạy nhanh có thể đi về Huyền Thành cùng đạo quan trong vòng một canh giờ, nói
cách khác một giờ có thể đi về khoảng trăm dặm. Tốc độ rất nhanh nhưng
cũng hao tổn rất lớn linh khí trong cơ thể. Sau khi trở về Huyền Thành,
Tả Đăng Phong chỉ có thể lần nữa lấy ra bao tay khoanh chân ngưng khí.
Khi nhảy lên, độ cao chừng ba thước, tiến hành chạy đà có thể đạt tới năm thước, như vậy có thể nói là tạm được.
Tối lệnh trong Sinh Tử Quyết đúng là thỏa mãn Tả Đăng Phong, tốc độ phản
ứng so với thường nhân nhanh gấp ba. Người khác cần ba giâym hắn chỉ cần một giây, đây là điều hữu dụng nhất. Đến giờ phút này, rốt cuộc hắn rõ
ràng, ngày hôm qua cô gái cởi áo bông cùng quần cho đệ đệ của nàng , lúc sau nó mới phát ra tiếng khóc, Trên thực tế không phải đứa nhỏ phản ứng chậm, mà là Tả Đăng Phong phản ứng quá nhanh.
Sinh Tử Quyết tạo
thành ảnh hưởng đối với nhân thể không chỉ những chuyện này, có điều Tả
Đăng Phong chưa muốn nắm giữ chúng, cho nên không có ý lưu tâm. Sinh Tử
Quyết quả thực huyền diệu nhưng khi thi triển nhất định phải vận hành
linh khí. Nếu như không có linh khí chống đỡ, đừng nói bia đá mà chỉ là
viên gạch, Tả Đăng Phong cũng không cách nào đánh vỡ.
Sử dụng Âm
Dương Quyết không cần hao tổn linh khí, Tam Đang Chi Cảnh của Âm Dương
Quyết có thể khiến giác quan của Tả Đăng Phong mẫn tuệ gấp ba người
khác, lần này hắn lại không có quá nhiều cảm xúc, hắn xem trọng là Cảnh
giới Chí Tôn mang đến cảm giác năng lực âm khí, như vậy hắn có thể xác
định Vu Tâm Ngữ còn tại bên cạnh hắn hay không. Cảnh giới Chí Tôn còn có thể phóng linh khí trong cơ thể ra bên ngoài, đến lúc đó, bằng bao tay
hàn khí liền có thể phát ra hàn khí chí âm công kích địch nhân. Đáng
tiếc tu luyện cảnh giới Chí Tôn cần thời gian quá dài, hắn đợi không
được. Với tu vi trước mắt, nếu gặp Đằng Khi, có thể nói xong toàn bộ mới giết chết hắn. Còn Cảnh giới Chí Tôn phía trên chín chín tám mươi mốt
lần cảnh giới vô cùng. Tả Đăng Phong nghĩ không dám nghĩ, cũng không cần phải nghĩ, bởi vì giết Đằng Khi không cần phiền toái như vậy.
Sau đó vài ngày, Tả Đăng Phong nắm giữ quen thuộc Âm Dương Sinh Tử Quyết,
lúc rỗi rãnh thì nướng bánh làm lương khô. Hắn đã quyết định rời núi,
chờ đợi ở nơi này Đằng Khi sẽ không đến, nhất định cho là hắn chết cùng
Vu Tâm Ngữ, mà 13 cũng đã đào tẩu, cho nên đối phương sẽ không trở lại.
Chạng vạng ba ngày sau đó, Tả Đăng Phong đang hong bánh bột ngô, dưới chân
núi truyền lại tiếng súng khiến hắn đột nhiên cảnh giác, thanh âm của
hỏa thương nặng nề ngột ngạt mà tiếng súng kia vang lên thanh thúy, cho
nên Tả Đăng Phong phán đoán đây là người thiện về dùng súng.
- 13, theo tao đi xuống xem một chút.
Tả Đăng Phong lấy bánh bột ngô trong nồi, xoay người đi đến nhà phía nam
đánh thức 13. 13 ngủ có một thói quen, lúc nằm ngủ mà đủ ấm liền giơ bốn chân lên, lộ ra hai hòn trứng, thực không biết xấu hổ.th
13 nghe vậy lập tức xoay người nhảy tới, Tả Đăng Phong xoay người đi ra đạo quan, chạy vội về dưới chân núi.
Hắn chạy rất nhanh nhưng 13 còn nhanh hơn, luôn dẫn trước phía xa xa, thỉnh thoảng còn quay đầu chờ, điều này khiến Tả Đăng Phong cảm thấy hơi chán nản, lúc sau tu luyện đạo thuật, lại còn không chạy bằng nó.
Trên đường xuống núi, Tả Đăng Phong nghe tiếp có tiếng súng dưới thôn truyền tới, liền nhíu mày tăng tốc độ.
Hơn mười dặm đường núi, bình thường cần đi hơn một giờ mà giờ chỉ dùng một
phần mười thời gian liền tới thôn. Không có thôn dân đi lại, trên đường
lớn trong thôn có một chiếc xe của lính NB đang đỗ, trên quảng trường
bên cạnh truyền lại ánh lửa cùng tiếng thôn dân la khóc.
Tả Đăng
Phong thấy thế trầm ngâm một lát, vòng ngược lại tới quảng trường từ
phía bắc, nhảy lên đỉnh Từ Đường, ngồi xuống trong bóng tối của ống khói đỉnh sườn đông. T13 tùy theo mà lên, nằm sấp bên cạnh hắn.
Tình
hình lần này, Tả Đăng Phong chứng kiến không khác lần trước lắm, một
vòng đám lính NB vây quanh quảng trường, đều nhốt dân trong thôn vào
giữa, khác với lần trước là đám lính NB lùn lăm lăm súng ống trong tay,
mà thôn dân cũng không dẫn tới lễ vật trong tiếng cười vui, thay vào đó
là kêu gào cùng khóc than.
Tả Đăng Phong nghiêng tai lắng nghe
chốc lát, rất nhanh nghe ra manh mối. Là trong thôn có người tham gia
đội du kích, còn có người âm thầm bán muối cho đội du kích, lính NB đến
đây bắt người.
Lần này lính NB có ba mươi mấy tên, dẫn đầu vẫn là gã sĩ quan lần trước. Có điều lúc này hắn không cười mà cầm súng lục
nhắm ngay đầu một thôn dân, lớn tiếng kêu mắng, phiên dịch viên bên cạnh nhanh chóng chuyển lời của hắn thành trung văn, ý là ai không nói ra là đội du kích, ai bán muối cho đội đều bị giết chết. Trước mặt gã quan
quân Nhật Bản này đã muốn nằm xuống hai thôn dân, không hỏi cũng biết
hai tiếng súng lúc trước là do hắn bắn ra.
Trong lúc nói chuyện,
Tả Đăng Phong nhìn từng tên lính NB vây quanh thôn dân, không nhận ra ai trong đó, điều này làm cho Tả Đăng Phong phi thường thất vọng. Hắn vội
vàng xuống núi là muốn xem bên trong đám lính NB này có cừu nhân của
mình hay không, còn việc những thôn dân chết sống ra sao thì hắn không
quan tâm.
Ngay lúc Tả Đăng Phong muốn xoay người rời đi, súng lục trong tay Nhật Bản quan quân lại vang lên, gã thôn dân kia lập tức ngã
nhào ra đất, co quắp vài cái liền bất động. Trong đám người lập tức
truyền ra tiếng khóc cùng tiếng giải thích, sôi nổi kêu khóc mình không
liên quan hay bán muốn cho đội du kích.
Muối ở bán đảo Giao Đông
không phải thứ hiếm gì, từng nhà đều có. Có điều sau khi lính NB đến,
liền thực hiện quản chế muối, mục đích là không cho đội du kích trong
núi ăn, cơ thể người thiếu muối nghiêm trọng sẽ suy yếu, tứ chi vô lực.
- Phong Điền thái quân nói, còn không nói ra ai thuộc đội du kích, ngài còn muốn giết người , giết tất các ngươi.
Quan phiên dịch lần thứ hai the thé kêu la.
Tả Đăng Phong muốn rời đi, lúc này lại thay đổi chủ ý. Hắn ít tiếp xúc
người Nhật Bản, giờ muốn quan sát thói quen cùng thủ đoạn của bọn họ, để ngày sau tìm kiếm Đằng Khi báo thù.
Đám lính NB vào thôn đã một
thời gian, không tra ra người bọn chúng muốn tìm nên có vẻ nôn nóng phẫn nộ, lại lôi ra hai người trong đám dân rồi bắn chết.
"Meo meo ~"
13 khẽ kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong.
- Lúc tao sắp chết , mày tới cầu bọn hắn cứu tao, bọn hắn quay lại sao?
Tả Đăng Phong đưa tay sờ lên lưng 13 rồi lắc đầu cười nói. Bọn lính NB có
hơn ba mươi người cầm súng, hắn không chắc giết chết toàn bộ. Mà cho dù
nắm chắc, hắn cũng sẽ không xuất thủ. Hắn còn sống là để báo thù cho Vu
Tâm Ngữ, không phải cứu trợ thôn dân từng vứt bỏ hắn.
13 nghe vậy lần nữa nằm xuống, trên thực tế không nhất định là nó muốn Tả Đăng
Phong đi xuống cứu người, khả năng là không kiên nhẫn được nữa nên muốn
đi.
- Phong Điền thái quân nói, cho các ngươi ba phút đồng hồ suy nghĩ , không nói ra ai thuộc đội du kích, ai bán muối cho đội du kích,
bắn chết tất cả .
Quan phiên dịch lần nữa cao giọng quát to.
Lời của quan phiên dịch, làm Tả Đăng Phong nhịn không được cười lạnh thành
tiếng, hắn cười không phải trò hề của quan phiên dịch mà cười đám thôn
dân ngu xuẩn, phỏng chừng hiện tại bọn họ đã hiểu được đám lính NB
không phải muốn thân thiện cùng, còn kẹo đồng của lính NB ăn cũng không
ngon như vậy.
Ba phút rất nhanh trôi qua, đám dân có kêu gào, có
khóc than, lại không nói ra được là ai bán muối, cũng không có người
thừa nhận mình thuộc đội du kích. Phong Điền thấy thế giận tím mặt, nâng tay tính hạ mệnh lệnh.
Vào lúc này, một gã quan quân có trang
phục tương tự Phong Điền bên cạnh đi tới hắn, nhỏ giọng nói vài câu.
Phong Điền do dự một lát ra lệnh, lại bằng tiếng Nhật, đám lính NB vừa
nghe lập tức phát ra hoan hô.
Phong Điền ra lệnh chính là "Lưu lại nữ nhân trẻ tuổi , giết chết những người khác ."
Phong Điền hạ mệnh lệnh, đám lính NB lập tức nổ súng, đám thôn dân thét chói
tai rồi chạy xông ra chung quanh. Thôn dân đông đảo, trong khoảng thời
gian ngắn không thể ngăn toàn bộ, bọn họ chạy tứ tán, đám lính NB lùn
dùng súng đuổi giết, tiếng súng hết đợt này đến đợt khác vang lên, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.
- Lấy oán báo oán, lấy đức trả ơn, sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế.
Ngồi ở một nơi bí mật gần đó, Tả Đăng Phong cười lạnh vô tình. Hắn sẽ không
xuất thủ, hắn không phải thánh nhân mà cũng không muốn làm thánh nhân.
Lúc trước những người này độc ác bỏ rơi hắn , giờ hắn cũng quyết tâm bỏ
rơi những người này.
Tiếng súng vang lên, Tả Đăng Phong vẫn không nhúc nhích, tâm lý không chút hả hê , cũng không trách trời thương dân. Chỉ như đang xem một tuồng kịch, một hồi diễn không quan hệ đến mình
chút nào.
Ngay tại lúc Tả Đăng Phong máu lạnh như vậy, hắn thấy
một gã dân thọt bị tên lính NB dồn theo tới tử lộ, Tả Đăng Phong đột
nhiên có động tác, nhảy từ đỉnh phòng xuống, chạy vội cứu viện.
Nhất định phải cứu người này, bởi vì hắn có lý do không phải chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT