- Bộ đồ này, cái chén này, còn thiếu một cây đả cẩu bổng nữa rồi.
Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, 13 ở đằng xa chạy tới.
- 13, mày thấy tao giống với một tên ăn mày không?
Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu.
13 đương nhiên là không nói chuyện, nó chỉ kêu “ Meo meo”
Sau khi đi được mấy bước Tả Đăng Phong dừng lại, bởi vì hắn nghĩ ngày sau
nếu muốn động thủ với ai đó thì phải sử dụng Linh khí, đến lúc đó cũng
không thể cầm cái chén này ra trận a. Nhưng không cầm cái chén này cũng
không được, bởi vì chỉ để huyệt Thiếu Thương trên bàn tay tiếp xúc với
cái chén này, mới có thể hấp thu được hàn khí của nó.
Hồi lâu Tả Đăng Phong mới nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Trở lại đạo quán, Tả Đăng Phong liền rửa mặt, sau đó đem cái chén này đi
rửa. Nhưng mà hắn vừa đổ nước vào cái chén này, một lúc lâu nước trong
chén liền biến thành băng.
- Dám chắc là nó không phải dùng để uống nước.
Tả Đăng Phong lấy băng ở trong chén ra, rồi đưa cái chén đến chóp mũi để
ngửi, tuy rằng đã cách nhiều năm nhưng Tả Đăng Phong vẫn có thể ngửi
được trên chén lưu lại mùi rượu, điều này nói lên trước đây cái chén này dùng để uống rượu.
Phát hiện này khiến cho Tả Đăng Phong cảm
thấy nghi oặc, ở thời cổ đại, quan lại quyền quý đều có một hầm băng ở
trong nhà. Mùa đông chứa băng, đợi cho mùa hè nóng bức liền lấy những
khối băng này để ướp với hoa quả, rượu. Chén gỗ này có giá tri hơn so
với hầm băng, có nó, mùa hè lúc nào cũng có thể uống rượu băng, thần kỳ
như thế cũng không phải là người bình thường có được. Ngoài ra bên ngoài chén này còn được điêu khắc tinh tế, bên ngoài có khắc một con Phượng
Hoàng, ở thời cổ đại địa vị của Phượng Hoàng cũng ngang với Long, hẳn
cái chén gỗ này là của một vị quý phi nào đó trong Hoàng tộc.
Trầm tư hơn 30’, Tả Đăng Phong lại lấy cầm lấy chén lên. Trong lòng hắn bắt
đầu buồn bực, nguyên nhân chính là mỗi khi dùng Linh khí đều phải cầm
cái chén này, đẹp hay không cũng không quan trọng, quan trọng là hắn khó chịu, cầm cái chén này sẽ ảnh hưởng đến hành động.
- Có thể đạp nát nó ra rồi buộc trên tay a?
Tả Đăng Phong nghĩ đến điều này nhưng mà hắn liền gạt bỏ, bởi vì hắn không dám xác định khi đập ra thì hàn khí ở trong chén có còn hay không. Nếu
hàn khí biến mất thì hắn cũng xong luôn.
Sau khi do dự một hồi, cuối cùng Tả Đăng Phong quyết định cầm dao cắt những mãnh gổ trên cái chén này.
Nghĩ đến đây Tả Đăng Phong lập tức xoay người đi tìm thái đao.
Cầm lấy thái đao, Tả Đăng Phong bắt đầu tìm lấy góc độ để hạ đao, cuối cùng hắn liền hạ đao, ai biết vừa mới dùng lực thì chén gỗ liền bể ra mấy
miếng.
Sau khi chén gỗ bị bể ra thì ở trong một góc chén xuất
hiện một thức màu trắng, Tả Đăng Phong thấy thế liền nhanh chóng lấy ra
rồi trải nó lên trên bàn.
Tả Đăng Phong ngưng mắt nhìn vào, đây là một thứ khá giống với bao tay thời hiện đại.
Tả Đăng Phong liền lấy tay sờ lên nó, vật này rất giống bao tay nhưng lại
dài hơn nhiều, có thể kéo dài đến khuỷu tay. Ngoài ra cái này cũng rất
nhẹ, Tả Đăng Phong cầm lấy thì cảm nhận được cái này được dệt bằng tơ.
Nếu là tơ dệt tầm thường thì sau mấy ngàn năm sẽ mục hết, nhưng mà cái này
không cao mục, chẳng những không mục mà khi vò vò nó vẫn có thể trở lại
hình dáng ban đầu.
Mang theo lòng nghi hoặc Tả Đăng Phong bắt đầu mở cái bao tay này ra nhìn, phát hiện được đây cũng không phải là sản
phẩm của tơ luạn bình thường, ngoài ra bên tơ ở bên ngoài bao tay cũng
to hơn rất nhiều lần so với tơ bình thường. Khiến cho Tả Đăng Phong cảm
thấy kỳ quái, tuy rằng sợi tơ này rất to nhưng mà nó vẫn có thể xoắn lại thành từng dây, hơn nữa trong đó mơ hồ lộ ra mà sáng bóng của kim loại.
13 sống ở trong mộ 3000 năm, mấy thứ này ít nhất cũng có tuổi thọ là 3000
năm, theo như Tả Đăng Phong biết, 3000 năm trước cũng không có công nghệ Kim khí, như thế nào mà dùng kim loại để làm thành tơ được. Cho nên hắn cho rằng đây không phải là những sợi kim loại, nhưng mà không phải kim
loại thì tại sao nó lại có màu óng ánh như thế? Tả Đăng Phong nghĩ hoài
cũng không ra.
Suy nghĩ hồi lâu, Tả Đăng Phong cũng không có nghĩ ra đáp áp. Hiện tại điều hắn quan tâm nhất chính là cái bao tay kia có
rắn chắc hay không. Hắn muốn lúc điều động Linh khí thì mang cái bao tay này, có như vậy thì nó mới tiếp xúc được với huyệt Thiếu Thương, để
truyền Âm khí vào trong người dùng hòa với Dương khí quá thừa của hắn.
Nhẹ nhàng kéo lấy, Tả Đăng Phong phát hiện được cái bao tay này rất rắn
chắc, hơn nữa nó còn có tính đàn hồi. Bất luận là kéo dài như thế nào
thì những sợi tơ trên này cũng không có đứt. Ngoài ra đây cũng là bao
tay dùng cho tay phải, mang vào cánh tay thì liền ăp khớp, không có bất
kỳ cảm giác trói buộc nào.
- Rốt cuộc đây là thứ gì?
Tả Đăng
Phong nghi ngờ nhìn lấy tay phảy của mình, sau khi mang cái này vào, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện được là có mang bao tay.
- Hẳn đây là vũ khí của người tu đạo hoặc là pháp khí của thầy tu.
Đột nhiên Tả Đăng Phong nghĩ tới điểm này.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng liền tháo nó ra rồi bỏ vào
trên thớt, sau đó liền cầm thái đao chặt xuống, một đao này hắn dùng
toàn lực nên ngay lập tức cái thớt liền đứt đôi mà bao tay này không bị
gì cả.
- Quả nhiên là không ngoài dự liệu của mình.
Tả Đăng Phong thầm nói.
Lại đeo bao tay vào, Tả Đăng Phong bắt đầu ngồi suy nghĩ, hắn nghĩ nếu là
người bình thường sẽ không đeo bao tay này, bởi vì bọn họ không có Linh
khí. Nếu như là người luyện võ đeo thì bao tay này cũng không chỉ đơn
giản là dùng để hộ thân hay đỡ lấy ám khí, vì thế nó còn có một tác dụng quan trọng hơn.
Tả Đăng Phong đã tu luyện Âm Dương Sinh Tử
quyết, đối với Kinh mạch hắn cũng có chỗ hiểu, thập nhị kinh mạch chính
là chủ mạch của nhân thể. Mà Thủ Thái Âm Phế Kinh chính là chủ mạch của
kinh mạch thứ nhất, Thủ Thái Âm Phế Kinh
- Không có quan hệ với
huyệt Thiếu Thương, hẳn là đeo bao tay này mục đích chính là vì phát ra
Linh khí để làm lạnh ở huyệt Lao Cung.
Tả Đăng Phong khổ tư hồi lâu
rốt cuộc cũng tìm được đáp án, tay của người có hai mươi mấy huyệt vị,
huyệt Thiếu Thương là ở ngón cái, mà huyệt Lao cung ở trong lòng bàn
tay. Khi tu đạo thành công thì có thể phóng ra Linh khí từ trong huyệt
Lao Cung.
Huyệt Lao Cung
http://camxahoc.vn/wp-content/up.../03/gfdsds.jpg
Đáng tiếc là tuy rằng Tả Đăng Phong đoán được tác dụng của cái bao tay này
nhưng mà bản thân hắn khong thể nào nghiệm chứng. Bởi vì hiện giờ hắn
mới chỉ ở Tam Đang Chi Cảnh, Linh khí chỉ có thể vận chuyển trong cơ
thể, chỉ khí nào đạt đến Chí Tôn Chi Cảnh thì hắn mới có thể đem Linh
khí phóng ra ngoài.
Dù vậy Tả Đăng Phong vẫn cao hứng, bởi vì hắn không cần lúc nào cũng mang theo cái chén bên mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT