Lúc Tả Đăng Phong trọng thương, gã thọt này từng để lại một gói thuốc bột cầm máu cho hắn, cho nên phải cứu người này.

Tả Đăng Phong từ nóc phòng nhảy xuống, mau chóng tới ngõ nhỏ, trong lúc chạy băng băng, đồng thời điều khiển Linh khí trong cơ thể tới tay trái. Nhắm mục tiêu, người đến quyền đến. Một quyền đánh tới, Tả Đăng Phong lập tức lui về phía sau tránh né, hắn không ngờ một quyền của mình lại đánh cả súng ống lẫn thân thể lính NB nọ nát bấy.

Bởi vì bứt ra đúng lúc, áo choàng không bị dính bẩn, dù vậy hắn vẫn nghĩ lại mà sợ. Cái áo choàng này là do Vu Tâm Ngữ để lại cho hắn. Hắn không muốn để máu chó của lính NB làm bẩn nó.

Tuy rằng đã thử đạo pháp của mình nhiều lần, nhưng đây là lần đầu Tả Đăng Phong động thủ cùng người bằng đạo thuật, còn thiếu hỏa hầu khống chế sức mạnh. Một quyền này rõ ràng dùng sức quá mạnh rồi.

- Ngươi là ai?

Gã thọt hoảng sợ nhìn Tả Đăng Phong mà không nhận ra hắn. Năm tháng trước, Tả Đăng Phong còn là một thanh niên hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, lúc này áo rách tóc dài phủ kín mặt, giống như một tên ăn mày.

Tả Đăng Phong nghe vậy không mở miệng, quay đầu nhìn về nữ nhân bên cạnh phía gã thọt. Nữ nhân này là vợ hai của gã, tuổi tác không lớn, có vài phần nhan sắc. Sở dĩ lính NB đuổi theo, thực tế là vì nữ nhân này.

Gã thọt thấy thế, kéo vợ liên tiếp lui về phía sau. Ngay khi Tả Đăng Phong lo lắng, không muốn nói ra thân phận của mình, phía sau truyền lại tiếng kêu gào của 13. Sau đó đó là một trận "grào, grào". Tả Đăng Phong không quay đầu cũng biết 13 vừa giết chết một tên lính NB cố gắng tới gần nơi này.

- Tôi biết con mèo của cậu, tôi còn cho cậu thuốc, tôi biết cậu là ai.

Gã thọt hoảng sợ quá độ, nói năng lộn xộn.

- Tôi tới cứu ông.

Tả Đăng Phong đi đến trước mặt gã thọt, kẹp gã dưới nách rồi xoay người chạy gấp.

- Vợ của tôi , vợ của tôi. Cầu xin cậu hãy cứu vợ của tôi.

Gã thọt thấy Tả Đăng Phong chỉ mang mình đi, vội vàng cầu xin.

Tả Đăng Phong nghe vậy, không mở miệng mà cũng không dừng bước. Nếu lúc ấy gã thọt cứu hắn hoàn toàn. Hôm nay hắn nhất định sẽ cứu người nhà gã thọt. Nhưng gã thọt không làm như vậy, một gói thảo dược cầm máu chỉ có thể đổi một mạng của chính hắn.

- Van cầu cậu mau cứu vợ của tôi, van cậu... cậu muốn cái gì tôi đều cho cậu.

Gã thọt thấy Tả Đăng Phong không có ý dừng lại, lần nữa thảm thiết cầu xin.

Tả Đăng Phong vẫn không nói, tung chân đá bay một gã lính NB nơi cửa ngõ, mang theo gã thọt chạy ra khỏi thôn, chỗ sơn dã hướng Đông Bắc. Gã thọt một mực cầu xin, Tả Đăng Phong cũng không mềm lòng. Trở về một chuyến là mạo hiểm một lần, mụ vợ của gã thọt không đáng để hắn làm như vậy.

- Không được nói cho bất luận kẻ nào là tôi cứu ông.

Tới một chỗ an toàn, Tả Đăng Phong để gã thọt xuống rồi xoay người mang theo 13 đi về hướng đạo quan. Hắn đã cứu mạng gã thọt, hai người huề nhau. Giờ gã thọt có về thôn cứu vợ gã hay không, Tả Đăng Phong cũng không quan tâm.

- Van cậu, mau cứu vợ của tôi đi. Thiếu nàng tôi sống không nổi, tôi đưa cậu tiền, số tiền này đều cho cậu.

Gã thọt thấy Tả Đăng Phong muốn đi, vội vàng chạy theo, móc trong túi quần ra một đống tiền bạc, có đồng bạc, cũng có đồng hào.

Tả Đăng Phong nghe vậy, khinh bỉ liếc mắt nhìn gã thọt một cái. Nếu gã thọt thực sự thiếu vợ mà sống không nổi, gã đã bất chấp nguy hiểm xông về thôn rồi, căn bản không còn ở nơi này cầu xin.

Tả Đăng Phong nghĩ như vậy nhưng không thèm nói ra, thu hồi tầm mắt rồi đi vòng qua gã thọt lần thứ hai.

- Tôi van cậu, cậu không cứu nàng lại, lính NB sẽ làm hại nàng. Cậu có thể nào thấy chết mà không cứu sao?

Dưới tình thế cấp bách, gã thọt chạy đến trước mặt Tả Đăng Phong, quỳ xuống cuống quít dập đầu.

- Các ông có thể thấy chết không cứu, vì cái gì tôi lại không thể?

Tả Đăng Phong quay đầu nhìn thoáng qua thôn trang. Tiếng súng vẫn vang lên trong đó, một tiếng súng đổi một cái mạng.

- Bởi vì, bởi vì , bởi vì ngày đó tôi đã nắn xương cho cậu .

Trong lúc bối rối, gã thọt nhớ lại một chi tiết.

Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày. Gã thọt nói rất đúng, ngày đó đích thật là gã thọt đã nắn lại xương cho hắn.

- Ở đây đợi tôi...tôi lập tức trở về .

Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát, mới xoay người chạy về thôn, 13 theo sát phía sau. Tả Đăng Phong thấy nó cùng đi, cũng không nói thêm gì.

Trở lại thôn, trên đường cái không còn ai. Tiếng súng dày đặc đã bị tiếng kêu thảm thiết của đám nữ nhân thay thế. Tả Đăng Phong nhanh chóng về chỗ gặp gã thọt, phát hiện mụ vợ gã đã không ở nơi này.

Thôn trang có hơn một trăm gia đình, hơn một trăm ngôi nhà. Nếu tìm kiếm từng nơi thì khó khăn rồi.

- 13, mày có ngửi được mùi vị người đàn bà kia, tìm được mụ không?

Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía 13.

13 nghe vậy quay đầu, chạy ra phía ngoài. Tả Đăng Phong vội vàng đi theo , kết quả lại phát hiện 13 leo lên cây đại thụ đầu thôn, rõ ràng 13 rất không hài lòng vì Tả Đăng Phong xem nó như chó săn.

Tả Đăng Phong sớm biết tánh khí của 13, thấy vậy chỉ lắc đầu cười khổ. Hắn xoay người trở lại thôn, khắp các ngã tư đường đều là thi thể, những người chưa chết trong đó còn đang rên rỉ khóc than. Tả Đăng Phong không có thời gian để ý, nhanh chóng tìm tòi từng nhà. Bây giờ là mùa đông, nhiệt độ rất thấp, lính NB sẽ không cưỡng gian nữ nhân ở bên ngoài.

Trong thôn rất nhiều nhà nhưng nơi có ánh sáng cùng thanh âm mới là đối tượng tìm tòi, cửa nhà đều không đóng, Tả Đăng Phong nhanh chóng tới một chỗ có ngọn đèn. Trong phòng truyền ra tiếng cười phóng đãng của tên lính NB.

Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát, bước nhanh đến gần phòng chính. Lính NB trong phòng nghe được tiếng bước chân, hỏi ra

- Da re.

Phát âm có ý tứ là: - Ai?

- Ha. ya. ku. jin, ke.

Tả Đăng Phong đáp lại bằng tiếng Nhật, cách phát âm tương tự một chút cùng Trung văn. Ý tứ những lời này của Tả Đăng Phong chính là "Nhanh lên, cần tập hợp."

Lính NB trong phòng nghe ngoài cửa truyền vào chính là tiếng NB, nhất thời buông lỏng cảnh giác. Tả Đăng Phong đẩy cửa tiến vào, theo gian ngoài đi vào phòng chính. Vừa vào, trước mắt xuất hiện một màn làm hắn không đành lòng nhìn thẳng. Một cô gái nhỏ nằm trên giường, một gã lính NB tai to mặt lớn đang ngồi lên trên người của nàng, hai tay bóp cổ của nàng, nửa mình dưới hung ác kích thích. Cô gái gầy gò nằm bất động ở nơi đó, hình dung gầy yếu của nàng cùng một tên lính NB mập tạo nên sự tương phản rõ rệt. Tuy không thấy rõ mặt nhưng Tả Đăng Phong vẫn biết đây là tiểu cô nương gầy yếu đụng phải mấy ngày hôm trước. Bởi vì giờ phút này em trai của nàng đang run rẩy dựa cái chăn bên cạnh vào trên giường, ồ ồ nằm khóc.

- Két!

Tả Đăng Phong đi vào phòng, lính NB mập mạp lập tức lăn khỏi người cô gái, với lấy cây súng bên cạnh. Giờ khắc này Tả Đăng Phong không ngăn cản đối phương. Hắn chăm chăm nhìn tiểu cô nương kia, ánh mắt của nàng đã trắng dã, thân dưới còn loang máu, trên khắp bộ ngực đều là dấu móng tay, thân hình nhỏ gầy không ai giúp nằm ở nơi đó không nhúc nhích.

Chờ một tên lính NB giơ súng lên, Tả Đăng Phong mới quay đầu, quyền trái chém ra trước đánh nát cằm đối phương, tay phải liên tiếp chém đem cắt đứt tay chân lính NB đó, sau đó nhấc chân nghiền nát cái vật thối tha vừa đeo vào người cô gái. Cái cằm vỡ vụn, tên lính NB đau nhức nhưng không cách nào tru lớn, chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất.

Làm xong, Tả Đăng Phong lấy tay thử hơi thở cô bé kia, không ngờ đã ngừng thở.

- Tiểu muội muội, đại ca nên sớm cứu em một chút.

Tả Đăng Phong nhắm mắt lắc đầu. Trong lòng hắn vẫn còn tình đồng bào rất mạnh, chẳng qua phần này đã vì quá thất vọng mà bị chế trụ. Chỉ cần có người đối tốt với hắn một chút, hắn vẫn tìm cách báo đáp.

- Em có thể đi , ta không thể đi, đúng là may mắn hơn ta.

Tả Đăng Phong đưa tay vuốt mắt cô gái rồi xoay người đi ra, đến sân lại trở về, nhấc chân đá nát cái đầu của tên lính NB. Tên này nghe qua hắn nói tiếng Nhật, hắn không muốn chuyện này tiết lộ ra ngoài.

Qua kinh nghiệm lần này, Tả Đăng Phong biết thời điểm lính NB hãm hiếp nữ nhân, trong tay chắc chắn không cầm súng, cho nên hắn quyết định tiến công chớp nhoáng, cảnh tượng thê thảm của cô bé kia đã làm tình đồng bào của hắn tỉnh lại cùng lửa giận bùng lên. Hắn quyết định giết sạch đám lính NB, cứu những thôn dân còn lại.

Nhưng khi hắn vọt vào phòng thứ hai, lòng nhiệt huyết tràn đầy tức thì nguội lạnh xuống, hắn thấy một màn làm hắn buồn nôn. Một gã lính NB đứng trên giường, quần tuột đến đầu gối. Một nữ nhân đang trườn người quỳ trước mặt một tên lính NB, làm động tác bú mút ghê tởm.

- Tao đkm mày chứ.

Tả Đăng Phong thấy thế, nhảy lên đạp lính NB ra ngoài cửa sổ. Ngược lại nắm tóc lôi nữ nhân kia lên, muốn ra một quyền đập chết nàng.

- Cô là người Trung Quốc sao?

Cuối cùng Tả Đăng Phong thu Linh khí về, bằng vào sức mạnh thân mình hung hăng vả nữ nhân kia một bạt tai.

- Lòng can đảm của cô đây?

Trở tay lại là một cái bạt.

- Răng của cô đây?

Qua ba cái tát, nữ nhân kia miệng phun máu tươi.

- Không đáng cứu, những người như các người không đáng để ta cứu.

Tả Đăng Phong hô lớn lên, lại bổ sung thêm một cái tát. Hắn biết mình không dùng Linh khí thì đánh không chết người.

Tả Đăng Phong giận dữ đẩy nữ nhân kia xuống giường, lập tức theo cửa sổ nhảy ra ngoài, một cước đạp chết lính NB còn giãy dụa trong sân.

- Tôi không muốn chết.

Vào lúc này, Tả Đăng Phong nghe được thanh âm yếu ớt của nữ nhân trong phòng vang ra.

- Cô cho là không phản kháng, hắn sẽ tha cho cô?

Nữ nhân trong phòng muốn giải thích, Tả Đăng Phong lần nữa bóp chết giết sự yếu đuối của ả. Cuối cùng hắn cố nén không quay đầu lại. Con người đều có bản năng cầu sinh, sống chết trước mắt, mỗi người đều toàn lực tranh thủ sống sót, chỉ có số cực ít người bảo trụ trinh trắng cùng khí tiết.

Một màn lúc trước như một chậu nước lạnh thấu tim Tả Đăng Phong. Hắn lại lần nữa phát hiện nhân tính xấu xa. Người yêu đã mất của mình so với những người này thì cao thượng cỡ nào, chảy hết giọt máu cuối cùng để lại hy vọng sống sót cho nam nhân nàng yêu, điều này cần biết bao nhiêu dũng khí, điều này cần biết bao nhiêu tình yêu!

Sau đó Tả Đăng Phong tiêu sái qua từng nhà. Các cánh cửa cũng không đóng, có thể thấy rõ ràng chuyện trong phòng. Hắn không cứu tất cả, chỉ khi phát hiện nữ nhân phản kháng mới vào giết chết lính NB cứu người.

Sau mười lăm phút, Tả Đăng Phong rời khỏi thôn, theo phía sau là năm phụ nữ, trên thực tế hắn cứu bảy nhưng hai người không chịu nổi xấu hổ, đã đập đầu vào tường tự sát.

Thật đáng tiếc, trong năm người không có mụ vợ gã thọt.

Tả Đăng Phong đưa các nàng đến chỗ gã thọt rồi cùng với 13 rời đi, Linh khí chứa đựng trong Khí Hải Đan Điền đã gần khô kiệt, cần tiến hành bổ sung.

Cùng 13 trở về Thanh Thủy Quan, Tả Đăng Phong lấy ra cái bao tay, ngồi xếp bằng ngưng khí. Lúc sau Linh khí khôi phục, lập tức xuống giường thu thập lương khô cùng chăn đệm. Đã đến lúc cần rời nơi này, mấy người phụ nữ được cứu trong màn đêm không thấy rõ bộ dáng của hắn nhưng gã thọt lại biết hắn. Tả Đăng Phong lo lắng những người này bán đứng mình, khả năng này không phải không thể xảy ra. Hắn phải tính đến bất kỳ điều gì, mẫn cảm thậm chí đa nghi, chỉ có như vậy hắn mới tồn tại nổi.

Đã không còn Vu Tâm Ngữ, Thanh Thủy Quan chính là nơi khiến Tả Đăng Phong thương tâm. Bởi vậy hắn không lưu luyến quá lâu, thu dọn ổn thỏa, hắn đeo hành lý sau lưng cùng lương khô ra cửa, lại tới trước mộ phần Vu Tâm Ngữ, yên lặng đứng đó, hồi lâu không nói.

- Tâm Ngữ, anh phải đi, giết Đằng Khi xong anh cùng 13 sẽ trở lại, em hãy chờ bọn anh.

Tả Đăng Phong đứng thật lâu, rốt cục xoay người rời đi. Hắn không đi con đường cũ, hắn đi chính là một con đường khác.

Ánh trăng trong đêm lặng, Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn trời, chợt thấy sầu não. Ra ngoài báo thù, gánh nặng đường xa, lành dữ khó lường , không biết vầng trăng sáng chiếu con đường hôm nay, lại có thể lẫn nữa soi rọi đường về của hắn hay không.

- 13, chúng ta đi thôi . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play