Tả Đăng Phong vội vàng nhìn 13, tuy rằng hắn không muốn miễn cưỡng 13 đi vào nhưng mà cũng không còn biện pháp nào khác.
13 nghe vậy thì vẻ mặt lại lại ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn cúi đầu chui
vào, thật vất vả lắm nó mới nhét được cái đầu vô, phần sau của thân thể
cho dù nó làm như thế nào cũng không thể chui lọt. Đến cuối cùng nó liền lắc cái mông, rồi rút đầu ra lại.
Nó nghĩ một chút rồi tức giận
hét lên một tiếng, sau đó dùng móng vuốt của mình mà bắt đầu đào loạn
lên, rất nhanh cửa động đã được mở rộng, nó liền chui vào.
13 đi
vào động thì lập tức hàn khí liền giảm bớt, Tả Đăng Phong cảm thấy Dương Tinh Chi Khí trong người bắt đầu xông lên, đối với việc này thì hắn
cũng vô kế khả thi, chỉ có thể âm thầm cố nén mà đợi 13 thôi.
Dần dần, 30’ trôi qua, hàn khí trong động vẫn chưa truyền ra, điều này đã
nói lên 13 vẫn còn đào để đi xuống. Móng vuốt của 13 vô cùng săc bén,
tốc độ đào cũng rất nhanh, thế nhưng mà bây giờ vẫn chưa đến mộ, điều
này nói lên ngôi mộ này được chôn rất sâu.
Rất nhanh, Tả Đăng
Phong lại phát hiện được máu trong miệng và mũi mình lại tràn ra, thời
gian trôi qua, Dương Tinh Chi Khí càng lợi hại, hốc mắt, lỗ tai cũng bắt đầu chảy máu, đầu đau muốn nứt.
- 13, nhanh lên một chút.
Tả Đăng Phong vội hướng về cửa động rồi hô to.
Tả Đăng Phong vừa hô xong thì không bao lâu hắn đã cảm giác được một cỗ
hàn khí từ trong động truyền ra, Dương Tinh Chi Khí trong người liền bị
đè xuống một chút, cũng đỡ đau hơn.
Làm cho Tả Đăng Phong lhoong có nghĩ tới là chưa đến 1’ thì hàn khí liền giảm đi, điều này nói lên 13 đã bắt đầu trở về.
3’ sau, 13 đã bò ra, trong miệng nó ngậm một viên Trân chân rất lớn.
13 bỏ viên Trân châu xuống dưới đất rồi đi tới bên cạnh Tả Đăng Phong.
- Không phải cái này.
Tả Đăng Phong nói xong liền cầm viên Trân châu lên. Viên Trân châu này có
mày trắng, hẳn đây là Dạ Minh Châu, trên này là khắc đá hoa văn, đúng là Thạch Châu rồi.
- Cái này không có hàn khí.
Tả Đăng Phong quan sát một lát rồi lắc đầu, viên Trân châu này chỉ phát sáng, có thể tính là bảo vật nhưng nó không có hàn khí.
13 nghe vậy nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong rồi dùng móc vuốt khẩy khẩy viên Trân châu.
Tả Đăng Phong nhìn thấy động tác cùng vẻ mặt của 13 liền đột nhiên hiểu
ra. Sở dĩ 13 mang viên Trân châu này ra là bởi vì Trân châu này phát ra
ánh sáng giống với mặt trăng, ở trong ánh mắt của đông vật thì mặt trăng phát ra chính là hàn khí.
- Đồ vật kia rất lạnh, rất lạnh.
Rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong liền giả vờ run lên.
13 nghe vậy liền gật đầu, quay đầu nhìn cửa động, rõ ràng là nó không muốn xuống lại nữa.
- Trời ơi.
Rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong liền lộ ra vẻ thống khổ.
Tả Đăng Phong vừa kêu lên, 13 vội vàng quay đầu chui vào động.
Lúc này Tả Đăng Phong có thể dựa vào độ mạnh yếu của hàn khí để phán đoán
thời gian 13 đi xuống ngôi mộ kia, chưa đầy 3’ hàn khí lại truyền đến,
chứng tỏ 13 đã đi xuống.
Không qua bao lâu, Tả Đăng Phong liền
cảm thấy hàn khí trong động truyền ra ngày càng mạnh, chứng tỏ 13 đã tìm được phát ra hàn khí, hơn nữa còn đem nó đi ra.
13 đi xuống mộ
khoảng 3’ nhưng đi lên lại hết gần 15’, Tả Đăng Phong cảm giác được hàn
khí trong động truyền ra càng lúc càng đậm, lập tức trừng to mắt nhìn
vào cửa động, khiến cho người ta không nghĩ tới chính là lần này mông
của 13 lại đi ra trước, nó đang kéo một món đồ gì đó.
Rất nhanh 13 đã thối lui ra khỏi động, quả nhiên trong miệng nó có kéo vật, thì ra đây là một cái chén.
13 thả chén xuống, ngồi chồm hổm ở dưới đất mồm to thở phì phò.
Tả Đăng Phong cầm lấy cái chén, lập tức cảm thấy hàn khí thấm vào xương
tũy, Dương Tinh Chi Khí trong người hắn đã bị cỗ hàn khí này áp chết
xuống.
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn vào cái chén này, chỉ thấy cái chén này làm bằng gỗ, có màu đỏ sẫm, trên thân chén có khắc một con
Phương Hoàng giương cánh.
Cẩn thận xem xét, Tả Đăng Phong liền
xuất hiện 2 nghi vấn. Thứ nhất là chén gỗ này làm sao lại có thể phát ra hàn khí? Thứ hai, theo lý thuyết thì càng gần gũi với cái chén này thì
hàn khí sẽ càng tăng mới đúng, tại sao khi ở trên mặt đất thì hàn khí
trong chén này lại giảm bớt so với khi ở dưới mặt đất?
Tả Đăng
Phong trăm mối vẫn không có cách giải, bất quá hàn khí trong chén gỗ có
thể áp chế Dương Tinh Chi Khí, bảo vệ tính mạng của hắn là chuyện tốt
rồi.
Sau khi trầm ngâm một lúc, cuối cùng dùng Tả Đăng Phong nâng chén gỗ trong tay lên rồi bắt đầu điều động Linh khí ở trong kinh mạch, hắn muốn xem thử Âm khí trong chén này có thể bù lại Âm khí không đủ
trong cơ thể của hắn hay không? Làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy bất ngờ
là khi hắn hành công thì thân thể lại cảm thấy vô cùng thoải mái và bình thản.
- Cái chén này chẳng những cứu mạng tao mà còn làm tăng tiến tu vi của tao.
Tả Đăng Phong đưa tay lau vết máu trên mặt rồi quay đầu nhìn về 13, hô lớn.
13 nghe vậy liền lộ vẻ vui mừng, trơ mắt nhìn Tả Đăng Phong, chờ hắn khích lệ chính mình.
- Cảm ơn mày 13, khổ cực cho mày rồi.
Tả Đăng Phong vội vàng khen ngợi, 13 thích nghe lời tán dương, điểm này Tả Đăng Phong đã sớm biết.
13 nghe thấy Tả Đăng Phong khích lệ, khuôn mặt liền lộ vẻ thật thà phúc hậu.
Lúc này tâm tình của Tả Đăng Phong rất tốt, chén gỗ này ở trong mộ gần 3000 năm mà hàn khí vẫn chưa khô kiệt, điều này chứng tỏ Âm Hàn Chi Khí của
nó vô cùng dồi dào. Vì thế hắn có thể luyện công, hấp thu Âm Hàn Chi Khí để áp chế Dương Tinh Chi Khí trong cơ thể rồi.
- 13, trong này chôn phụ nữ à?
Tả Đăng Phong hỏi 13.
13 nghe vậy lắc lắc đầu.
- Là đàn ông sao?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
13 lại lắc đầu.
- Mày không biết chủ nhân của mộ này là nam hay nữ sao?
Tả Đăng Phong hỏi tiếp.
Lần này 13 gật đầu.
- Oh, tao hiểu rồi, mày và mấy thứ này chôn cùng một chỗ, mộ của chủ nhân mày chôn ở một nơi khác.
Tả Đăng Phong tỉnh ngộ, năm đó hản là 13 tuẫn táng với những đồ vật của chủ nhân của nó.
13 gật đầu, sau đó 2 mắt của nó nhắm lại, lúc này vẻ mặt của nó liền tỏ ra vẻ không còn kiên nhẫn nữa rồi.
- Vấn đề cuối cùng, trong mộ có phải là còn một cái bát như vậy không?
Đăng Phong trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi. Cái chén này bị 13 lấy ra nhưng trong
động vẫn truyền ra một cỗ Dương khí. Tả Đăng Phong đã luyện Âm Dương
Sinh Tử quyết đến Tam Chính Chi Cảnh, tuy rằng không thể cảm nhận được
Âm khí ở bên ngoài nhưng mà hắn có thể cảm nhận được biến hóa của Dương
khí. Trong động này vẫn còn truyền ra Dương khí không bằng với cái chén
trong tay hắn, có thể là nó nằm ở rất xa.
13 nghe vậy gật gật đầu, lập tức mở to mắt lắc lắc đầu.
- 13, mày vào lấy cái chén gỗ kia ra đi.
Tả Đăng Phong cười nói với 13.
13 nghe vậy lập tức chạy mất, mặc cho Tả Đăng Phong kêu gọi như thế nào nó cũng không trở lại. Cuối cùng Tả Đăng Phong cũng không có miễn cưỡng 13 đi vào, dù sao chén gỗ kia cũng không có tác dụng gì với mình. Hắn đi
loanh quanh tìm một tảng đá to, che lại động khẩu rồi mới cầm chén gỗ
quay trở về.
Đi được mấy bước, Tả Đăng Phong liền dừng lại, cúi
đầu nhìn cái áo choàng cũ nát của mình rồi nhìn lại chén gỗ trên tay,
như thế nào mà khó chịu như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT