Đến nóc nhà phủ tướng quân, hắn mở miệng thật thấp phân phó: "Lát nhìn
thấy cái gì cũng đừng phát ra âm thanh, tận lực ngừng thở!"
"Ừm! Nhưng tiếng bước chân. . . . . ." Vấn đề ngừng thở ngược lại không
lớn, nàng cũng có chút công phu, nhưng nếu người ta có nội lực, không
phải vừa đi liền bị phát hiện sao?
Cười khẽ một tiếng, ôm ngang nàng lên, đi lại ở trên nóc nhà, rơi xuống đất không tiếng động.
Đến nóc nhà chính, nghe bên trong nhà truyền đến một trận tiếng gầm nhẹ
của nam tử, cùng tiếng thở gấp than nhẹ của nữ nhân. . . . ..
Mặc dù biết nữ nhân kia ở chỗ này, nhưng chân chính nghe được âm thanh
như thế, đáy lòng vẫn mơ hồ có ngọn lửa nhấp nháy! Vốn chuẩn bị không
nhìn thẳng, đi tìm thứ bọn họ muốn tìm, lại nghe thấy bên trong truyền
đến đối thoại. . . . . .
"Tiểu lẳng lơ, thật ra thì ta nghĩ mãi không rõ, Hiên Viên Vô Thương mới là con của ngươi, làm sao ngươi luôn giúp đỡ Đại Vương Tử đây?"
"Ta mới không có con trai như vậy, ban đầu nếu không phải bởi vì Hiên
Viên Ngự Phong, ta cũng sẽ không mất đi con trai của mình. . . . . ."
"Ha ha. . . . . . Vậy theo ý ngươi nói, ngươi nên càng ghét Đại Vương Tử hơn mới đúng, dù sao cũng là phụ hoàng hắn tự tay ném chết con của
ngươi!"
Dạ Tử Mị lại trầm mặc. . . . . . Nhưng người trên người bà ta bất mãn sự trầm mặc của bà ta, tăng nhanh động tác: "Bản tướng quân đang hỏi ngươi đó!"
"Dáng dấp hắn rất giống Hách nhi. . . . . ." Đường huynh đệ giống nhau một chút cũng rất bình thường chứ?
Trên người nam tử một trận run rẩy, rồi sau đó ngừng lại. . . . . .
Trên mặt đều là thở dài sau khi vận động, vén tóc đen của nữ nhân phía
dưới người, bờ môi ở trên mặt của nàng lưu luyến quên về: "Hoá ra là như vậy, tiểu yêu tinh, ngươi nói tại sao ngươi đều hơn bốn mươi rồi, gương mặt này vẫn giống như tiểu cô nương đây?"
Trong lòng Dạ Tử Mị tràn đầy giễu cợt, gương mặt này nếu không như vậy
sao có thể lừa gạt được các ngươi giúp nhi tử của ta? Cánh tay ngọc đưa
ra, vòng chắc cổ của hắn: "Đó không phải là vì để cho Tướng quân yêu mến sao?"
"Ha ha. . . . . . Ngươi có biết ta thích nhất ngươi cái gì không?" Hơi
thở Nhạc Thanh Minh có vẻ thô cuồng trên mặt bà ta, lộ ra một nụ cười
khí phách.
"Thích nhất ta cái gì?" Dạ Tử Mị cố làm ra vẻ tò mò mở miệng.
Người trên nóc nhà cũng đã nghe không nổi nữa, chuẩn bị trực tiếp hành
động. Tiếp, lại nghe được âm thanh của Nhạc Thanh Minh. . . . . .
"Thích nhất gương mặt này của ngươi, dáng dấp với đứa con trai kia của
ngươi cơ hồ là giống nhau như đúc, ngươi biết không? Mỗi lần đè ép
ngươi, bản tướng quân đều cho rằng mình đè ép hắn, nhiếp chính vương
phong hoa tuyệt đại của chúng ta, chậc chậc. . . . . . Nhưng đáng tiếc,
ngươi không có phong cách như yêu như tiên kia, nếu không bản tướng quân sẽ yêu ngươi hơn đấy!" Nhạc Thanh Minh nói xong, đáy mắt xuất hiện một
tia tình triều cuồng nhiệt. So với Hiên Viên Vô Thương hắn lớn hơn hai
tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương, liền hoàn toàn bị hắn
ta mê hoặc. Chỉ cần tưởng tượng một chút nam tử kiêu căng, giống như đám mây kia bị hắn đè ở phía dưới, cái loại cảm giác thỏa mãn đó cơ hồ có
thể làm cho hắn cũng nhẹ nhàng như đám mây vậy!
Nhưng Nhiếp Chính vương đó, hắn cũng chỉ gặp qua mấy lần, hơn nữa còn là cúi đầu giống như một con kiến hôi đứng trước mặt của hắn ta! Nhìn lại một chút nữ nhân dưới người có khuôn mặt giống hắn ta. . . . . .
Lần nữa vận động, động tác không thấy nửa điểm dịu dàng, hung hăng tàn
sát bừa bãi, biểu lộ dục vọng gầm thét trong cơ thể hắn, đồng thời cũng
xuyên thấu qua nữ nhân phía dưới nhìn về một gương mặt khác. . . . . .
Người trên nóc nhà nghe vậy, trong đôi mắt tà mị đào hoa dính vào chút
sát cơ, tay ôm Vũ Văn Tiểu Tam cũng nắm thật chặt, hắn ngược lại không
ngờ Nhạc Thanh Minh này có lá gan lớn như thế!
Sắc mặt của Vũ Văn Tiểu Tam cũng tương đối khó coi, tại sao hai người
này lên giường còn muốn kéo tới trên người Thương Thương nhà bọn họ chứ?
Ngay sau đó âm thanh của Dạ Tử Mị lại truyền ra ngoài, trong vui thích
mang theo đè nén: "Thì ra là ngươi thích tên tiểu tạp chủng kia, ừ. . . . . . A. . . . . . Mấy ngày trước có người nói cho hoàng thượng hắn vẫn
còn sống, ngụ ở Tây Giao, ngươi có thể đến bắt hắn, muốn chơi thế nào
thì chơi thế đó!" Mục đích hôm nay bà tới đây, vốn chính là vì để cho
Nhạc Thanh Minh đi bắt hắn, không ngờ cũng từ trong miệng Nhạc Thanh
Minh nghe được lời này, thật đúng là đến khi gặp được chẳng tốn chút
công phu! Tên tiểu tạp chủng kia nên bị hung hăng tàn sát bừa bãi!
Lời này làm cho nam tử trên người bà ngưng động tác: "Chuyện này là
thật?" Trong con ngươi như liệp báo kia tràn đầy cuồng nhiệt. Không ngờ
nữ nhân này hận con trai của mình đến trình độ này?
"Tự nhiên là thật!" Trên bộ mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười cực kỳ xinh đẹp, nam tử kia là độc nhất vô nhị trong lòng hắn.
Ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng: "Tốt! Vậy chuyện đi biên thành tạm hoãn, ngày mai ta liền đi bắt hắn!" Đối với Hiên Viên Vô Thương, hắn
không nói được cảm giác trong lòng mình là cái gì, muốn đè hắn ta phía
dưới để tàn sát bừa bãi, cũng muốn nâng niu hắn ta trong tay thương yêu
cưng chiều, loại cảm giác phức tạp này làm trong lòng hắn hết sức đau
khổ, nhưng mặc kệ là đối với hắn ta như thế nào, cũng nên trước tiên hắn bắt đến bên cạnh mình, không phải sao?
"Nhưng ngươi phải cẩn thận một chút, võ công của hắn ta rất lợi hại
đấy!" Thiên hạ này cơ hồ không có địch thủ! Nếu Kỳ nhi của bà cũng lợi
hại như vậy, dù bà nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh, nhưng Hiên Viên Vô Thương,
hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cố tình là con trai của Hiên Viên
Ngự Phong!
Nói đến võ công của Hiên Viên Vô Thương, hắn ngược lại có chút sợ. Võ
công của người nam nhân kia bí hiểm, một thanh nhuyễn kiếm cũng làm cho
xuất thần nhập hóa, hắn thật vẫn không cầm chắc thắng nổi hắn ta.
"Tướng quân, ngươi cũng không cần quá lo lắng, hắn ta có nhược điểm! Tên tiểu tạp chủng kia, tâm mạch không được đầy đủ, mỗi khi bệnh phát,
chính là là lúc hắn yếu ớt nhất, Tướng quân có thể vào lúc đó tập kích,
tất nhiên có thể bắt được hắn ta!" Dạ Tử Mị ngước đầu mở miệng.
Nhạc Thanh Minh nghe vậy, cười phóng khoáng một tiếng, cúi đầu mở miệng: "Để bản tướng quân thưởng ngươi thật tốt!"
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nghe được giận đến thân thể mơ hồ có chút run rẩy, nàng
hôm nay thật là được mở mang kiến thức! Chính mình cũng làm mẹ người ta, tự nhiên có thể hiểu tâm tình người làm mẹ, nhưng Dạ Tử Mị này, bà ta
vẫn là người sao? Bất luận như thế nào, đó cũng là ân oán đời trước, đối với nhi tử mình, bà ta lại có thể hạ ác tâm như vậy!
Nhìn nam tử ôm mình vẫn không nhúc nhích, ánh trăng trong sáng chiếu vào trên mặt của hắn. Áo trắng tung bay, cùng sắc mặt trắng bệch giống hệt
nhau. Hắn như vậy, rất đẹp, đẹp đến khiến người ta cảm thấy tan nát cõi
lòng!
"Thương Thương. . . . . ." Vẻ mặt nàng đầy đau lòng nhìn hắn, đè thấp âm lượng mở miệng, sợ làm người trong nhà nghe được. Trước kia nghe hắn
nhắc tới, lại chưa từng đề cập tới chuyện như vậy.
hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Nàng rốt cuộc hiểu rõ hắn một thân
khát máu là do nguyên nhân gì mà đến, cũng rốt cuộc hiểu rõ hắn trong lơ đãng lộ ra ánh mắt cô đơn là vì sao.
Nghe giọng nói của nàng, môi mỏng như hoa anh đào khẽ nâng lên, trong
mắt đã không thấy được chút tâm tình chập chờn nào. Nữ nhân kia ác độc,
hắn đã sớm biết, chỉ là không ngờ hôm nay bà ta lại lấy nhược điểm duy
nhất của mình nói ra ngoài, để cho người ta đi bắt hắn thôi.
Nhìn vẻ mặt tiểu nữ nhân trong ngực đầy lo lắng và đau lòng, hắn hạ thấp giọng, nhẹ nhàng mở miệng: "Tam nhi, nàng có cảm thấy ta như vậy, thật
không xứng với nàng không?" Hắn ngay cả mẫu thân của mình cũng hận không trừ khử được mình, làm sao có thể xứng với nàng đây?
"Chàng đương nhiên không xứng với ta, bởi vì ta xinh đẹp và thông tuệ,
nơi nào giống như chàng - cái người ngu ngốc này, cả ngày lẫn đêm cũng
chỉ biết suy nghĩ lung tung!" Hắn giống như là những đám mây trên trời,
cho dù là bị nắng chiều nơi chân trời dính vào huyết sắc, cũng vẫn không dính một hạt bụi, thanh nhã cao quý như vậy. Mà nàng, chẳng qua là một
kẻ tục nữ, mỗi ngày nghĩ chính là trai đẹp cùng tiền, hắn làm sao có thể không xứng với nàng?
Cười khẽ một tiếng, sờ sờ cái mũi của nàng: "Đúng, Thương Thương là ngu
xuẩn, không thông minh giống Tam nhi!" Nhìn si ngốc dung nhan nữ nhân có tình cảm chân thành, nàng vĩnh viễn đều không biết nàng rất đẹp, không
liên quan dung mạo, không liên quan tài hoa, có lẽ chỉ là trên người
nàng mãi mãi có tâm tính hướng về ánh mặt trời, cứng rắn kéo hắn từ
trong bóng tôi ra ngoài. Có lẽ là bởi vì nàng trùng hợp bá đạo, cho hắn
biết mình có người quan tâm, có người thích. Có lẽ cái gì đều không làm, chỉ vì nàng là nàng!
Nàng là ánh trăng trong sáng nhất trong lòng hắn, không chỉ là nâng niu trong tay, càng thêm giấu ở trong lòng!
Thấy hắn nhìn nàng chân tình như vậy, mỗ nữ cảm thấy cả người không được tự nhiên: "Thương Thương, chúng ta còn có chánh sự chưa làm!"
"Ừm!" Rón rén đặt nàng ở trên nóc nhà, rồi sau đó mở mảnh ngói, quét vào bên trong nhà.
Liền nhìn đến giường đang nhẹ nhàng đung đưa, trên bình phong bên cạnh
giường lớn treo vài món quần áo, nhưng rõ ràng không có Hổ Phù bọn họ
muốn. Đôi mắt tà mị đào hoa càn quét chung quanh, cuối cùng rơi vào
trên quần áo tán loạn bên giường, Hổ Phù ở chính giữa đống y phục đó.
Hiện tại phải đợi , chính là Nhạc Thanh Minh và Dạ Tử Mị ngủ!
Nhìn một chút cái giường kia, trong cặp mắt tà mị đào hoa rõ ràng thoáng qua sát ý, Vũ Văn Tiểu Tam kéo kéo tay áo của hắn, lắc đầu một cái. Tuy nói hai người kia nàng cũng muốn xông ra giết, nhưng là sau khi giết,
tất sẽ kinh động người làm phủ tướng quân, đến lúc đó gian tình giữa
Nhạc Thanh Minh và Dạ Tử Mị cả thiên hạ đều biết, mà Hiên Viên Vô Thương làm con trai của Dạ Tử Mị, tất nhiên sẽ bị người đời nhạo báng!
Khẽ thở dài một hơi, ẩn giấu sát ý trong mắt, chờ đợi thời cơ trộm hổ phù.
Bên trong phủ đi qua đi lại người tuần tra, cũng chưa từng có người ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà.
Ngồi xổm người xuống, che giấu ở trên mái hiên, khắp nơi yên tĩnh không
tiếng động, hai người cứ như vậy rúc vào với nhau, ngắm bầu trời sao.
Hai dung nhan tuyết sắc xinh đẹp như tiên nhân, ở dưới ánh trăng có vẻ
giống như ảo mộng. Bộ dáng này, nửa điểm cũng không giống tới làm trộm,
ngược lại giống như đang ngắm phong cảnh!
Vốn cho là bọn họ ẩn cư rồi, có thể tránh xa những thứ thế tục phân
tranh này, nhưng lại phát hiện vẫn không thể! Ôm chặt eo cô gái bên
cạnh, có lẽ chỉ có thể trừ tất cả tai họa ngầm, bọn họ mới có thể vượt
qua cuộc sống không buồn không lo chân chính.
Cảm thấy động tác của hắn, nàng quay đầu về phía hắn giương môi cười một tiếng, hướng trong ngực của hắn chui vào. . . . . .
Mà bên trong phòng kia đang có hai người chiến đấu hăng hái, hẳn là không hề nhận thấy được có người trên nóc nhà.
Chờ bên trong nhà dần dần an tĩnh lại, hai người trên nóc nhà hô hấp nhẹ nhàng, để tránh bị Nhạc Thanh Minh nghe được.
Đợi người trong nhà hô hấp đều rồi, Hiên Viên Vô Thương đứng lên, mở
miếng ngói ra, vận chuyển một cỗ nội lực trên tay, nhẹ nhàng dùng lực,
hút hổ phù từ từ. Khối binh phù hình dáng con hổ kia liền rơi vào trong
tay, thu nó vào trong tay áo bào, ôm lấy Vũ Văn Tiểu Tam đạp gió mà đi. . . . . .
"Thương Thương, không ngờ chàng làm trộm cũng rất thành thạo đó!" Mỗ nữ trêu chọc.
"Ừm!" Ngoài dự đoán, hắn đáp lại một tiếng, rồi sau đó cúi đầu lướt lên
môi của nàng, "Trộm không chỉ trộm vật, còn có thể trộm hương!"
. . . . . .
"Ca ca, sao cha và mẹ còn chưa trở lại?" Hiên Viên Sở Cuồng ngồi ở nóc nhà ngáp một cái.
Bên cạnh hắn, Hiên Viên Lạc Thần cũng duỗi lưng một cái: "Có lẽ bọn họ
có chuyện gì trì hoãn thôi." Võ công phụ vương cao cường, chắc sẽ không
xảy ra chuyện gì .
"Nếu không chúng ta đi tìm bọn họ đi?" Hiên Viên Sở Cuồng mở miệng đề nghị.
Tiểu Lạc Thần trợn trắng mắt lên, chính mình tự đi tìm có lẽ còn có chút hữu dụng, nhưng Hiên Viên Sở Cuồng - tên ngu ngốc này đi tìm? Hay là
thôi đi! Chỉ có thể thêm phiền! "Vẫn là đừng đi, cha và mẹ chắc lập tức
sẽ trở lại liền, cha bảo ngày mai trở về vương phủ rồi, hay chúng ta đi
thu dọn đồ đạc đi?"
Trở lại vương phủ, không biết là quang cảnh như thế nào, mặc dù lấy binh phù có thể mang lá bài chủ nắm giữ ở trong tay mình, nhưng dù sao binh
quyền không có ở đây, hơn nữa binh phù Ngự Lâm quân ở trên tay Dạ Tử Kỳ, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nếu dùng chính sách đẫm máu, tất
nhiên sẽ dẫn đến thiên hạ rung chuyển. Mà tranh quyền, phụ vương dù sao
cũng là người của gia tộc Hiên Viên, nếu là tranh, phần thắng cũng không lớn! Nhưng bọn hắn cũng không thể ở lại chỗ này ngồi chờ chết.
Nghĩ tới đó lông mày nho nhỏ nhăn đến cùng một chỗ, có chút lo lắng.
"Ca ca, ngươi đang nghĩ cái gì?" Không phải nói thu dọn đồ đạc sao? Sao lại ngẩn người?
"Không nghĩ cái gì!" Hướng về phía đệ đệ cười cười, "Ôm chặt ta."
Hiên Viên Sở Cuồng lập tức ngoan ngoãn ôm hắn ta lại, thân hình nhảy một cái, hai thân thể nho nhỏ liền bình yên rơi xuống đất, Hiên Viên Sở
Cuồng sôi nổi chạy vào trong nhà: "Nhanh lên một chút đi thu thập đồ,
ngày mai trở về vương phủ chơi nữa!" Thật ra thì hắn còn không biết
vương phủ hình dạng thế nào đâu, luôn là nghe cha bọn họ nhắc tới, nhưng cũng chưa có đi qua, nên sẽ chơi rất vui đi?
Hiên Viên Lạc Thần nhìn bóng lưng vui sướng của hắn, trên mặt nhỏ tuyệt
mỹ lộ ra một nụ cười nhạt, giống tiểu đại nhân lắc đầu một cái, thở dài
nói: "Vẫn là tiểu hài tử sống nhẹ nhõm!" Cảm thán xong liền đi theo. . . . . .
Chỗ tối Liên Vụ giựt giựt khóe miệng, tiểu thế tử, dường như ngươi cũng
là đứa bé mà, hơn nữa cũng chỉ so tiểu công tử lớn hơn một canh giờ
thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT