"Tam nhi, đi thôi!" Một nam tử tuyệt mỹ toàn thân màu trắng, nhìn cô gái bên cạnh bàn. Đã đến buổi tối, cũng là thời điểm bọn hắn hành động.
Vũ Văn Tiểu Tam xem xét hắn: "Chàng xác định chàng không cần thay quần
áo?" Nào có nửa đêm đi làm tặc, còn mặc quần áo màu trắng, sợ người ta
không nhận ra hắn hay sao?
"Không cần!" Trên bộ mặt tuyệt mỹ mang theo kiêu ngạo rõ ràng. Hiên Viên Vô Thương hắn không muốn bị người phát hiện, dù là ai cũng không phát
hiện được!
"Vậy có muốn ta. . . . . ." Đổi thành y phục dạ hành không?
"Không cần!" Nhẹ giọng mở miệng ngắt lời nàng, trên dung nhan như cánh hoa đào treo một nụ cười nhạt, vươn tay, "Đi thôi."
Vũ Văn Tiểu Tam cực kỳ không yên lòng vươn móng vuốt của mình qua, mặt tràn đầy rối rắm đi theo phía sau hắn. . . . . .
Chợt, cánh tay dài của người nọ duỗi một cái, dùng lực một chút, tâm
thình thịch giật mình, còn chưa phản ứng kịp, liền rơi vào trong ngực
của hắn, có chút sợ hãi ngẩng đầu lên, lại nghe hắn phát ra một trận
tiếng cười vui thích, giống như hù được nàng làm hắn rất vui vẻ! Ngước
đầu hung hăng nhìn hắn chằm chằm, tại sao nàng cảm thấy nam nhân đáng
chết này giống như càng ngày càng hư?
"Tam nhi, nhắm mắt lại." Truyền tới bên tai lời nói nhỏ nhẹ nỉ non của hắn.
Tại sao nghe nói như thế, có chút cái gì đó? Được rồi, là nàng không đủ thuần khiết. . . . . .
Sau khi nhắm mắt lại, cũng cảm thấy trong một trận gió bén nhọn lộ ra
nhu hòa, xuyên thấu sợi tóc. Bên tai nghe được đều là tiếng gió vù vù,
trên thân người kia có mùi hương nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi, cũng cực kỳ
thoải mái.
Đỉnh đầu truyền đến giọng nam: "Tam nhi, đây là lần thứ mấy người ta mang theo nàng bay như vậy?"
Éc. . . . . . Hình như là lần thứ ba, lần đầu tiên là ở hoàng cung, lúc
đó nàng sống chết không muốn đi cùng hắn "Nói chuyện một chút". Lần thứ
hai là lần say rượu kia, ngày đó mặc dù nàng uống say, nhưng chút ấn
tượng vẫn phải có. Lần thứ ba chính là hôm nay rồi.
"Là lần thứ ba." Thật thấp mở miệng đáp lời, nhưng không biết hắn hỏi cái này là vì cái gì.
"Hai lần trước, Tam nhi đều liều mạng giãy giụa, hôm nay phải nghe lời một chút." Trong âm thanh dịu dàng mang theo ý cười.
Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cứng đờ, nghĩ tới những chuyện mình làm năm đó,
càng cảm giác mình ngây thơ! Nam nhân đáng chết này còn dám trắng trợn
nói ra, hận hận mở miệng: "Đó là ta tuổi trẻ khinh cuồng, mới có thể mắc bẫy của chàng!" Nàng vẫn nhớ rõ, người nào đó vì lưu nàng lại, dứt
khoát nằm trên mặt đất giả chết.
"Thương Thương chính là thích lúc Tam nhi ngây ngốc." Ngây ngốc rơi lệ,
lo lắng hắn thật gặp chuyện không may, bộ dáng hoa lê đái vũ, để cho hắn đến bây giờ, kí ức đó vẫn còn mới mẻ.
"Chàng mới ngốc!" Mỗ nữ cắn răng nghiến lợi mở miệng, "Chỉ là cũng vì
ta, nếu không phải lão nương quá ngu ngốc, mới sẽ không uống rượu quá
nhiều rồi đè lên chàng!" Sau đó nhất định chỉ có thể đi theo con hồ ly
phúc hắc này!
Lại nói Thương Thương nhà bọn họ trước kia không phải rất dịu dàng sao?
Cưng chiều nàng không phải không có đạo lý sao? Nhưng là tại sao sau khi hai
người bọn họ xảy chuyện kia, hắn liền thay đổi, càng ngày càng phúc hắc, bộ mặt thật từng ngày bại lộ!
Lời này vừa nói ra, lại làm hắn hơi biến sắc mặt, nhìn tiểu nữ nhân
trong ngực một chút, có chút áy này mở miệng: “ Tam nhi, thật xin lỗi.”
Nói xong có chút suy sụp.
Thì ra là nàng còn hối hận, hối hận giao mình cho hắn, hối hận lựa chọn
đi cùng với hắn, cho nên mới chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Có lẽ ngày đó hắn nên lý trí một chút, có lẽ tất cả cũng sẽ không như thế này.
Có lẽ, bây giờ nàng vẫn là vương phi của Ngạo……..
Có lẽ, hắn vẫn là một người cô đơn…….
Có lẽ,…….
Mà vào lúc này nàng lại ôm chặt hông hắn, tựa vào trong ngực hắn, bóng
dáng của hai người vẫn còn bay ở không trung, tóc của nàng phất lên
gương mặt tuyệt mỹ của hắn, nhẹ nhàng, ôn nhu chạm đến trái tim của
hắn….
Trong giọng nói ngang ngược kiêu ngạo mang theo bốc đồng vang lên: “
Chàng quả thật phải xin lỗi ta đấy, ngay cả loại chuyện đó cũng muốn lão nương chủ động!” Đừng xem nàng cả ngày lẫn đêm giống như vì chuyện kia
rất tự hào, thật ra thì trên thực tế nàng vẫn còn vô cùng rối rắm. Phải
biết tư tưởng của nàng mặc dù không phong kiến, nhưng cũng không có quá
hào phóng! Chuyện uống rượu say rồi cường bại nam nhân, nàng nghĩ cũng
không nghĩ quả không ngờ lại có thể làm!
Hắn nghe vậy ngẩn ra, tuy biết nàng là cố ý ác cáo, nhưng quả thật hiểu
hình như chính mình suy nghĩ nhiều. Vòng chặt eo nhỏ của nàng, thân thể
của hai người không hề có khoảng cách ôm nhau, cười khẽ mở miệng: “ Ừ,
người ta thật xin lỗi Tam nhi, về sau chuyện như vậy, để người ta chủ
động!” Nói xong trong cặp mắt tà mị đào hoa kia tràn đầy ý cười, một
trận cười sảng lãng không nhịn được tràn ra từ trong miệng hắn…..
Mỗ nữ nghe hắn nói xin lỗi với nàng là rất vui mừng, ai biết hắn thế
nhưng thình lình nói một câu như vậy, hung hăng vặn ở ngang hông hắn,
cắn răng nghiến lợi mở miệng: “ Hiên Viên Vô Thương, cái người hư hỏng
này!”
“ Chỉ hư hỏng với một mình Tam nhi!” Dĩ nhiên, hư hỏng này không phải hư hỏng kia.
Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, trước kia thích nói chỉ tốt với
một mình nàng mà, hiện tại biến thành hư hỏng với một mình nàng! Cái
người hư hỏng này!
Chợt, hắn cúi đầu hôn môi tiểu nữ nhân trong ngực: “ Tam nhi, chuyện hôm nay, thật xin lỗi!”
Lúc đó hắn nghe Dạ Tử Mị ở trong phủ Nhạc Thanh Minh tức giận, liền đập
bể cái bàn. Tuy nói không lo lắng không có điểm tâm ăn, nhưng những gì
hắn làm cũng quả thật quá đáng.
“ Chàng cũng biết thật xin lỗi sao! Lão nương cũng không phải là nơi để
chàng trút giận! Chàng cao hứng muốn đạp cái bàn liền đập cái bàn, còn
để người ta sống hay không?” Chuyện này trong lòng nàng cũng là cực kỳ
khó chịu, chỉ là chưa nói mà thôi.
Hướng cần cổ của nàng cọ xát, giọng nói cực kỳ đáng yêu vang lên: “ Tam
nhi, người ta biết sai rồi, nàng liền tha thứ cho người ta lần này đi!
Có được hay không?”
Nói xong trên không trung ôm thân thể của nàng vặn vẹo uốn éo, uốn éo
đén Vũ Văn Tiểu Tam suýt chút nữa bị sợ đến ba hồn ít đi bảy phách, bọn
họ hiện tại đang ở trên không trung đó! Người này không sợ chết cũng
không cần mang theo mình chứ?
“ Được! Được! Được! Chàng đừng xoay nữa, nếu chàng uốn éo nữa thì Thần
nhi với Cuồng nhi thành cô nhi rồi!” Mỗ nữ rất là kinh hãi mà nói ra lo
lắng của mình.
Lời vừa nói ra, sau ót Hiên Viên Vô Thương hoa hoa lệ lệ chảy xuống một
vạch đen, cô nhi? Không có khoa trương như vậy chứ? Võ công của hắn có
kém như vậy sao? “ Tam nhi, nàng quá khinh thường người ta!” Nếu hắn
nguyện ý, lúc bay người bình thường chính là bóng dáng đều không nhìn
tới. Làm sao có thể uốn éo mấy cái thân thể liền té xuống?
Mỗ nữ nghe vậy, bên môi nâng lên một nụ cười xấu xa, tay nhỏ bé chơi xấu sờ vào bên trong áo của hắn, hài lòng thấy nét mặt người nào đó trong
nháy mắt cương cứng, chỗ bụng dưới có thứ gì đó chỉa vào mình. Hắc, hắc, xem thường chàng? Chàng không phải là rất lợi hại sao? Loại kích thích
này chịu được không?
Cặp mắt tà mị đào hoa dính vào dục hỏa hừng hực, nhìn tiểu nữ nhân không an phận trong ngực một chút: “ Tam nhi, nếu nàng muốn, người ta liền ở
trong phủ tướng quân này thỏa mãn nàng thì như thế nào?” Giọng nói rất
có từ tính mang theo hơi thở tà tứ, giống như là một con báo vận sức chờ phát động.
Sắc mặt mỗ nữ lập tức cứng đờ, vội vàng thu hồi tay của mình lại, thế
nào quên người này gần như phát rồ, lúc động dục chuyện gì cũng làm ra
được, nàng không chọc nổi đâu!
Thấy nàng đàng hoàng xuống, hài lòng cười khẽ một tiếng, ôm nàng tiếp tục bay, thì ra là nha đầu này cũng có lúc sợ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT