Ban đêm, Đình Vũ đến quán trọ. Ném bao đồ ở trên giường, giận dữ ngồi ở bên cạnh bàn.
Chợt, cảm thấy sau lưng hơi ngứa một chút, vươn tay gãi gãi, nhưng lại
càng ngứa hơn, ngay sau đó cả người cũng bắt đầu ngứa. Đôi mày thanh tú
nhướng lên, nhớ lại lúc ấy hai đứa bé kia có vẻ không đúng, xem chừng
chính là lúc đó đã dẫn đến chuyện không bình thường này!
Cảm giác toàn thân ngứa ngáy cũng trong nháy mắt dấy lên, hai cái tay ở trên người mình điên cuồng gãi. . . . . .
Sau nửa canh giờ. Đã là bị giày vò đến cặp mắt đỏ hồng, môi dưới cũng
cắn ra máu tươi! Vốn tưởng rằng chỉ là bột thuốc bình thường, chỉ chốc
lát nữa liền hết chuyện, không thể nghĩ đến lại làm cho người ta khó
chịu đến vậy! Cặp mắt đẹp kia, từ từ dính vào hận ý nồng đậm, làm cho
lòng người phát rét!
"Ha ha ha. . . . . ." Một trận tiếng cười làm cho người ta không phân rõ được nam nữ vang lên.
Đình Vũ quay đầu thật nhanh, nhìn phương hướng người tới: "Người nào?"
Một đạo bóng đen ở cửa sổ chợt lóe, một người áo đen liền xuất hiện ở
trước mặt nàng: "Có phải bị giày vò vô cùng khó chịu hay không?"
"Chuyện không liên quan ngươi, ngươi là ai?" Đình Vũ lạnh lùng quát lớn.
"Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi có muốn báo thù
không?" Trong giọng nói không phân biệt giới tính mang theo ý đầu độc.
Đình Vũ vừa nhìn hắn, trong đầu nhớ tới đúng là người áo đen ban đầu ép
Vương Gia nhảy núi. Rút lợi kiếm ra, gió kiếm bén nhọn quét qua, hướng
về phía người áo đen kia đánh tới trực diện. . . . . .
Ngờ đâu lúc kiếm kia cách chóp mũi người áo đen còn có một tấc, bị hai
ngón tay kẹp mũi kiếm lại, làm nàng không thể động đậy! "Ha ha ha. . . . . . Hiên Viên Vô Thương quả nhiên có một thủ hạ tốt, thấy bổn tôn sẽ
phải động thủ, quả nhiên là trung thành!"
"Bổn tôn? Giang hồ có thập đại Tôn chủ, bản cô nương chỉ chưa thấy qua
một người! Vẫn là đừng giả bộ, hãy xưng tên ra!" Đình Vũ lạnh lùng quát
lớn.
"Đình Vũ cô nương, hình như ngươi không làm rõ ràng tình trạng. Bây giờ
là kiếm của ngươi bị giữ ở trên tay của ta, ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi trái lại trước chất vấn ta tới đây sao, nên nói ngươi là có dũng khí,
hay là không biết sống chết đây?" Trong giọng nói không phân biệt được
nam nữ mang theo đùa giỡn.
Sắc mặt Đình Vũ lập tức cứng đờ, cũng phản ứng lại mình đánh không lại
đối phương, nhưng ẩn vệ của nàng đâu? Thế nào một người cũng không ra
ngoài? Nhìn chung quanh một lần, ngay cả hơi thở thuộc hạ cũng không cảm thấy được! Đáy lòng mơ hồ có chút lo lắng.
"Đừng nhìn, đám vô dụng kia, bổn tôn đã giúp ngươi trừ khử!" Nói xong
tay vừa động, kéo kiếm kia ra khỏi tay Đình Vũ, ném qua một bên. Từng
bước đến gần nàng. . . . . .
Trên mặt Đình Vũ xuất hiện chút vẻ hốt hoảng, nhìn lên người áo đen
trước mặt, giọng nói có chút sợ hãi vang lên: "Ngươi muốn làm gì?"
Nhìn bộ dáng phòng bị kia của nàng, người áo đen kia ngược lại cười:
"Muốn làm gì?" Nói xong đôi tay ôm ngực, cười như không cười nhìn nàng,
"Khẳng định không phải có hứng thú đối với ngươi! Lại không nói Đình Vũ
cô nương không hợp khẩu vị của tại hạ, dù hợp khẩu vị, có chuyện đại
tiện không khống chế kia, tại hạ thật vẫn rất khó cảm thấy hứng thú với
cô nương!"
Lời này làm mặt của Đình Vũ nghẹn đến lúc đỏ lúc trắng, cực kỳ bối rối!
Hung hăng trừng mắt nhìn người kia: "Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Không muốn thế nào, chỉ là muốn hợp tác với Đình Vũ cô nương!” Giọng
nói không phân biệt nam nữ vang lên lần nữa, cặp mắt âm hàn kia quét qua mặt của đình Vũ.
Đình Vũ nghe vậy, lúc này cười lạnh: “Ngươi chính là chết tâm đi! Ta sẽ
không phản bội Vương Gia!” Đình Vũ nàng ghen ghét Vũ Văn Tiểu tam là một chuyện, hận không được nhanh chóng trừ đi ba mẹ con họ là một chuyện,
nhưng nàng tuyệt đối sẽ không phản bội Vương Gia!
Vương Gia không chỉ đối với nàng có ơn tri ngộ, còn có thể ân cứu mạng,
nếu không có Vương Gia, sợ rằng nàng đã sớm đói chết ở đầu đường hoặc là trở thành đồ chơi rồi. Dù nàng là súc sinh, cũng sẽ không phản bội Vươn Gia, huống chi nàng là người!
“Đình Vũ cô nương quả nhiên có cốt khi! Nhưng mục đích của bổn tôn, chỉ
là diệt trừ Vũ Văn Tiểu Tam mà thôi, chẳng lẽ ngươi cũng không có hứng
thú sao?” Nhàn nhạt nhìn nàng, cười như không cười.
Đình Vũ hoài nghi nhìn hắn: “Lấy võ công của ngươi, diệt trừ Vũ Văn Tiểu Tam quả thực là dễ dàng, tại sao muốn tìm ta hợp tác? Hơn nữa nếu ta tự tay giết nữ nhân kia, bị Vương Gia phát hiện, Vương Gia cũng sẽ không
bỏ qua cho ta!” Đình Vũ nói xong, đáy mắt đã từ từ hiện lên ý cười.
“Ha ha ha… Quả nhiên thông minh! Không hổ là thủ hạ đắc lực của Hiên
Viên Vô Thương. Có thể! Không cần ngươi tự thân động thủ, chuyện động
thủ giao cho bổn tôn làm, ngươi chỉ cần khiến Vũ Văn Tiểu Tam rời khỏi
Hiên Viên Vô Thương là đủ rồi!” Lấy võ công của hắn diệt trừ Vũ Văn
Tiểu Tam đúng là dễ dàng, nhưng Vũ Văn Tiểu Tam đó luôn ở cùng một chỗ
với Hiên Viên Vô Thương, hắn muốn động thủ cũng không tìm được cơ hội!
“Ta có thể đồng ý hợp tác với ngươi diệt trừ Vũ Văn Tiểu Tam, nhưng
ngươi phải lấy ra thành ý của ngươi để cho ta tin tưởng ngươi!” Đình Vũ
dù sao cũng đi theo Hiên Viên Vô Thương nhiều năm, không thể nào một
chút đầu óc cũng không có, một người nào đó tới liền tùy tiện đồng ý
điều kiện của người ta, đừng nói chi đến việc người này hai năm trước
suýt nữa hại chết chủ tử của mình.
Người áo đen kia cười to mấy tiếng: “Đình Vũ, nếu không phải ngươi là
người của Hiên Viên Vô Thương, ta thật đúng là có chút thưởng thức
ngươi. Thân phận bổn tôn không thể nói, nhưng những thứ khác, ngươi có
thể tùy tiện hỏi!”
Đáy mắt Đình vũ nhẹ nhàng xẹt qua một tia trào phúng, thân phận đều
không nói, sao có thể nói là có thành ý? Nhưng chỉ cần mục đích đều là
diệt trừ cái đinh trong mắt mình, hắn là người phương nào quả thật không có bao nhiêu quan hệ với bản thân! Chỉ cần biết lời của hắn có thể tin
hay không là được?
“Ta muốn biết, ngươi tại sao muốn giết Vương Gia?” Ban đầu ở Thanh Phong nhai, hắn đã thề phải trừ khử Vương Gia.
Trong con ngươi người áo đen kia xẹt qua một tia hận ý nồng đậm, lạnh
giọng mở miệng: “Thù!” Một chữ, liền biểu minh nguyên nhân.
“Vậy bây giờ vì sao lại không muốn giết Vương Gia, mà muốn giết Vũ Văn
Tiểu Tam?” Giọng của Đình Vũ có chút giống người gây sự, nếu mục đích
người này vẫn là Vương Gia, nàng không biết rõ ràng sẽ trở thành đồng
lõa tổn thương Vương Gia!
“Nguyên nhân có hai, thứ nhất, Hiên Viên Vô Thương không phải dễ giết,
bổn tôn tự biết không phải là đối thủ của hắn. Thứ hai, cũng là điểm
quan trọng nhất, bởi vì bổn tôn thay đổi chủ ý. Vũ Văn Tiểu Tam vừa
chết, hắn tất phải sống không bằng chết! Như vậy so với giết hắn rồi thú vị hơn nhiều! Được rồi, nên nói bổn tôn đều nói xong rồi, hợp tác hay
không hợp tác, cho một lời nói đi!” Hiển nhiên kiên nhẫn đã tiêu tan hầu như không còn.
Lúc Đình Vũ nghe được hắn nói Vũ Văn Tiểu Tam chết rồi, Hiên Viên Vô
Thương nhất định sống không bằng chết, cặp mắt lạnh kia thoáng qua một
đạo ánh sáng oán độc. Rồi sau đó nhìn người áo đen kia một chút, không
mang theo do dự nào mở miệng: “Được! Ta đồng ý!”
“Ha ha ha… Đồng ý là tốt rồi, bước kế tiếp, bổn tôn sẽ cho ngươi tạo ra
cơ hội động thủ, hi vọng ngươi đừng khiến bổn tôn thất vọng!” Người áo
đen kia hài lòng mở miệng, chỉ là đáy mắt nhẹ nhàng thoáng qua một tia
trào phúng, nói cho cùng vẫn là một nữ nhân ngu xuẩn! Theo biểu hiện của Hiên Viên Vô Thương từ trước đến giờ, Vũ Văn Tiểu Tam vừa chết, hắn ta
tất nhiên sẽ không sống một mình, cho nên hắn mới chẳng thèm tốn công
tốn sức giết Hiên Viên Vô Thương, trực tiếp diệt trừ Vũ Văn Tiểu Tam
không phải tốt hơn sao.
Nhưng nữ nhân ngu xuẩn này còn có mộng đẹp làm vương phi của Hiên Viên Vô Thương, vừa đúng giúp hắn một chút!
“Tạo cơ hội? Tạo như thế nào?” Trên người Đình Vũ ngứa ngáy khó nhịn,
nhưng cô vẫn cố nhịn một hổi lâu. Mặt đầy tò mò nhìn người áo đen kia.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi nói ra chủ ý của mình…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT