Đúng lúc này, Liên Vụ chạy vào, muốn bẩm báo một số chuyện. Vũ Văn Tiểu
Tam không nhịn được phất phất tay: "Đi ra ngoài nói!" Các con cũng mệt,
không nên bị bọn họ làm mệt mỏi thêm.
Nam tử tuyệt mỹ nhìn bộ dáng ghét bỏ của nàng, không biến sắc cắn răng, mang theo Liên Vụ rời khỏi phòng.
Đình Vân đưa nước tắm tới, Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng mở miệng: "Cởi quần áo, tới đây tắm!"
Lời này vừa rơi xuống, nét mặt Hiên Viên Lạc Thần trong nháy mắt rối rắm!
Hiên Viên Sở Cuồng ngược lại vui sướng hài lòng bắt đầu cởi quần áo, mở vạt áo ra, đồng thời bị ca ca mình lôi kéo tay áo.
Có chút buồn bực quay đầu nhìn hắn, ánh mắt không tiếng động hỏi thăm, thế nào?
Hiên Viên Lạc Thần nháy mắt với hắn, tiểu Sở Cuồng lúc này hiểu ý! Vang lên đối thoại buổi trưa ngày hôm nay. . . . . .
Nam nữ thụ thụ bất thân, bọn họ là nam nhân, sao có thể để mẫu thân tắm
giúp! "Mẫu thân, người đi ra ngoài đi, tự chúng con tắm!"
Vũ Văn Tiểu Tam buồn bực nhìn con lớn nhất một cái, mới vừa rồi không
phải đồng ý để cho nàng tắm cho bọn hắn sao? Làm sao lại đột nhiên muốn
nàng đi ra ngoài? Hơn nữa nàng cảm giác hai đứa trẻ này giống như không
tiếng động trao đổi điều gì đó. Mới vừa rồi tiểu nhi tử muốn cởi quần áo còn bị con lớn nhất ngăn lại, thường như vậy tiết lộ ra một tin tức, đó chính là chuyện này rất quỷ dị!
"Các con tự tắm sao? Nếu tắm không sạch thì làm thế nào? Vẫn là để mẹ
giúp các con tắm đi!" Nói xong có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn bọn nhỏ, chờ phản ứng của chúng.
"Mẹ? Mẫu thân, mẹ là có ý gì?" Tiểu Sở Cuồng nắm đầu buồn bực mở miệng hỏi.
"Mẹ chính là mẫu thân! Phụ thân cũng có thể gọi là cha! Tới, ngoan ngoãn tới đây cởi quần áo! Không tắm là không được đâu!" Mỗ nữ hướng dẫn từng bước, thật ra thì nàng cảm thấy gọi mẹ so với gọi mẫu thân tốt hơn,
cũng không phải là vấn đề xưng hô, mà là hy vọng có thể nhờ vào đó nhắn
nhủ một chút liên hệ giữa nàng và hiện đại.
Mà các hành động nhăn nhó ngượng ngùng của hai đứa bé đã bị nàng hiểu
thành lười phải tắm, cho nên muốn lừa gạt nàng đi ra ngoài, sau đó trực
tiếp ngủ! Nàng sẽ không để chuyện không vệ sinh như thế xảy ra ở trên
người con trai của nàng!
Thì ra là mẹ cũng là mẫu thân, hai đứa trẻ liếc mắt nhìn nhau, vẫn cảm
thấy không thể để cho mẫu thân tắm cho bọn hắn. Kiên định lắc đầu một
cái: "Mẹ, tự chúng con tắm!"
Sắc mặt mỗ nữ liền tối sầm, đứa bé cứng đầu cứng cổ chính là chọc người
ghét chỗ này sao! Một tay vồ tới chỗ Hiên Viên Sở Cuồng cách mình tương
đối gần, thuần thục cởi quần áo cho nó, tiểu Sở Cuồng liều mạng giãy
giụa: "Mẹ! Con không. . . . . . Không cần mẹ tắm, tự con tắm! Hu hu. . . . . . Tự con tắm!"
Nhưng Vũ Văn Tiểu Tam ngoảnh mặt làm ngơ, giống như không có nghe được,
tiếp tục cởi. Sức lực đứa bé có hạn, tự nhiên không đấu lại Vũ Văn Tiểu
Tam - người lớn này, không bao lâu liền bị cởi chỉ còn lại quần áo
trong.
Hiên Viên Lạc Thần ở một bên gian nan nuốt một ngụm nước miếng, thật may là hắn có võ công. Như thế lúc mẫu thân, không, mẹ cũng tắm cho hắn như vậy, hắn sẽ dùng khinh công chạy trốn?
Khi bộ y phục cuối cùng trên người tiểu Sở cuồng bị Vũ Văn Tiểu Tam cởi, trên khuôn mặt nho nhỏ đã tràn đầy nước mắt: "Mẹ! Con thật sự có thể tự tắm! Tắm rất sạch sẽ! Thật! Hu hu hu. . . . . . Mẹ, người để cho con tự mình tắm đi! Hu hu hu. . . . . ."
Nói xong gắt gao nắm cái quần cuối cùng của mình, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, sống chết không chịu buông tay.
Đáy lòng Vũ Văn Tiểu Tam cũng xuất hiện chút nghi ngờ, không có lầm chứ? Chỉ tắm thôi, không đến nỗi khóc thành ra như vậy chứ? Giống như là bị
bao nhiêu khi dễ vậy! Suy nghĩ một chút, kiếp trước dường như em họ của
mình cũng vô cùng ghét tắm, mỗi lần mợ giúp nó tắm đều khóc đến cực kỳ
đáng thương, xem chừng là cùng một loại mặt hàng rồi!
Vì vậy, không để ý bộ dáng đứa trẻ khóc đến bi thương, duỗi tay ra, dùng sức xé ra, quần này liền thoát khỏi thân thể Hiên Viên Sở Cuồng.
Hai con tay nhỏ bé của Hiên Viên Sở Cuồng cuống quít che hạ thân, mặt
treo đầy nước mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Mẹ! Cái người bại hoại này!
Người khi dễ con! Con không thích người nữa! Hu hu hu. . . . . ."
"Ít nói nhảm! Tới đây tắm!" Vũ Văn Tiểu Tam có chút tức giận mở miệng,
nàng vốn cũng không phải là người có tính khí tốt. Tiểu tử thúi này tắm
khóc đến ồn chết người coi như xong đi, còn nói lải nhải nhiều lời như
thế, sự kiên nhẫn của nàng đã tiêu tan hầu như không còn rồi!
Vốn nghĩ tới mình hai năm không có chăm sóc bọn nhỏ tốt, phải có tính
tình thật tốt bồi thường bọn nhỏ một phen, không ngờ tên ranh con chết
bầm này không thức thời như thế! Thật sự là làm cho nàng quá thất vọng!
Hiên Viên Sở Cuồng đứng tại chỗ, che chim nhỏ của mình, thút tha thút thít một chút, vẫn bất động.
"Con không đi tới?" Vẻ mặt mỗ nữ thật đã hoàn toàn biểu lộ ra ngoài.
Nhìn bộ dáng kia của nàng, ngay cả Hiên Viên Lạc Thần ở một bên cũng
không nhịn được lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, mẹ trở nên thật là
khủng khiếp!
"Không tới! Không tới! Con chính là không tới!" Mỗ Cuồng che chim nhỏ
của mình, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn điên cuồng nhảy lên, còn
nghiêng đầu nói qua "Không tới" , rất là căm tức tỏ rõ thái độ của mình.
Nhìn bộ dáng hắn nhảy vô cùng khôi hài, biểu cảm Vũ Văn Tiểu Tam dở khóc dở cười, nàng rốt cuộc sinh cái kẻ dở hơi gì chứ!
Hiên Viên Lạc Thần vẫn là bộ dáng không đành lòng nhìn hắn, mặt đầy bi
thương quay đầu đi, đệ đệ đã sớm dại dột không thể cứu, chỉ là bộ dáng
nhảy hôm nay, còn ngu xuẩn hơn! Làm ca ca, hắn cũng nên hiểu thói quen
đệ đệ một ngày đều phải làm một vài hành động ngu xuẩn!
"Ta lại hỏi một lần, con rốt cuộc có qua không!" ***, phản rồi! Cũng
không nhìn một chút, ai mới là lãnh tụ trong nhà này! Cha hắn mình cũng
thu thập được, cũng không tin không thu thập được tiểu tử thúi cứng đầu
cứng cổ này!
Hiên Viên Sở Cuồng thở phì phò mở miệng: "Con nói lại một lần nữa, con không qua! Hừ!"
Thái độ không hợp tác rõ ràng của nó thành công chọc giận Vũ Văn Tiểu
Tam, mỗ nữ tướng ném khăn mặt vào trong thùng tắm cỡ nhỏ, sải mấy bước
vượt đến bên cạnh nó, không để ý nó ra sức giãy giụa, ôm lên liền ném
tới trong thùng tắm. . . . . .
"Mẹ! Mẹ! Con không tắm, mẹ. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Ca ca cứu
mạng. . . . . ." Hiên Viên Sở Cuồng khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem,
bộ dáng buồn bã đủ làm người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Hiên Viên Lạc Thần không đành lòng quay đầu đầu nhỏ, không dám nhìn đệ đệ nữa.
Tay nhỏ bé đập thùng tắm bình bịch, muốn phản kháng, nhưng hiệu quả rất không rõ rệt!
Vào thời khắc này, Hiên Viên Vô Thương nhíu lông mày đẩy cửa vào, giọng
nói vô cùng từ tính vang lên: "Chuyện gì?" Từ xa chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nhi tử, xảy ra chuyện gì?
Vừa nhìn cảnh tượng bên trong nhà, dung nhan như cánh hoa anh đào chợt
tối sầm. Hắn thế nào quên mất hai tên tiểu tử thúi này là nam hài, sao
có thể để Tam nhi giúp bọn hắn tắm! Một trận dấm chua nồng đậm quanh
quẩn quanh thân hắn.
Vũ Văn Tiểu Tam nghe tiếng, tạm thời buông Hiên Viên Sở Cuồng ra, quay
đầu bất đắc dĩ mở miệng với Hiên Viên Vô Thương: "Thương Thương, hai đứa bé này quá không nghe lời! Lười tắm, cũng không muốn tắm! Ta nhất định
tắm cho bọn hắn, còn khóc giống như cái gì á!"
Cũng không biết hai năm qua Thương Thương giáo dục bọn nhỏ thế nào, tùy
hứng thành ra như vậy! Lấy tính khí Thương Thương, nếu bọn nhỏ nói không tắm, chỉ sợ sẽ là sẽ dừng lại đánh một trận? Chẳng lẽ người làm mẫu
thân như nàng nhìn tương đối dễ khi dễ? Cho nên hai tên tiểu tử thúi này không để nàng ở trong mắt?
Nhưng nàng lập tức liền biết nguyên nhân chân chính!
Chỉ thấy Hiên Viên Sở Cuồng trong thùng tắm vừa nhìn thấy phụ thân, giống như là gặp được cứu tinh, kích động mở to mắt!
Mà vừa đúng Vũ Văn Tiểu Tam lại buông hắn ra, thân thể nho nhỏ chạy từ
trong bồn tắm ra thật nhanh, như một làn khói vọt tới bên người Hiên
Viên Vô Thương, ôm chân của hắn liền bắt đầu gào khóc lớn: "Phụ thân,
cứu mạng! Mẫu thân là lưu manh! Nàng là lưu manh! Nàng cởi y phục của
Cuồng nhi, đến quần của Cuồng nhi cũng không bỏ qua! Hu hu hu. . . . . . Mẫu thân là lưu manh!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, nét mặt trong nháy mắt cứng lại, khóe miệng
giật giật, nàng là lưu manh? Nàng thề, nàng đời này cho tới bây giờ cũng chưa có im lặng qua như vậy! Không có lầm chứ? Tắm cho nhi tử, nàng
thành lưu manh?
Hiên Viên Vô Thương nghe vậy, cũng có chút dở khóc dở cười. Tên ranh con chết bầm này cả ngày lẫn đêm nghĩ cái gì vậy hả! Còn lưu manh nữa chứ!
Nhưng
bọn nhỏ không muốn Tam nhi giúp bọn nó tắm, điểm này rõ ràng đối với
mình có lợi! Nhưng biểu hiện thật vui mừng, Tam nhi nhất định sẽ giận
hắn! Vì vậy........
Cố làm bất đắc dĩ ôm lấy con trai khóc đến rối tinh rối mù, thân không
mảnh vải, sờ đầu nó. Môi mỏng như hoa anh đào khẽ mở, mang theo một
chút phiền não lo lắng: "Được rồi! Được rồi! Đừng khóc! Về sau phụ thân
tắm cho con."
Vũ Văn Tiểu Tam giận ném khăn lông vào trong thùng tắm, nàng rốt cuộc
hiểu rõ tốt bụng bị chó cắn là ý gì! Nàng đấy là tạo nghiệt gì hả? Sinh
ra tên con trai như vậy! Trừ hai chữ "Tức giận", nàng là thật không biết lấy cái gì có thể hình dung tâm tình bi thương của nàng!
Quay đầu nhìn một chút con lớn nhất đứng yên lặng, có chút nổi cáu mở miệng: "Thần nhi, con cũng cảm thấy mẹ là lưu manh sao?"
Nhìn bộ dáng kinh khủng của mẹ, ngó sang bộ dáng thê thảm của đệ đệ. Vì
phòng ngừa mình nói dối, cũng bị mẹ tắm như vậy, chỉ đành phải cắn răng
nhắm mắt mở miệng: "Mẹ, nam nữ thụ thụ bất thân, người không cần giúp
chúng con tắm đâu! Để phụ thân tắm là được!"
Sau khi nói xong cúi đầu, không dám nhìn nét mặt của mẫu thân mình, càng thêm cảm giác không khí bên người mình đều muốn bốc hỏa rồi!
Nhìn vẻ mặt kiên định của đứa con lớn đang cúi đầu, lại nhìn một chút
nước mắt chưa khô trên mặt của tiểu nhi tử, nàng rõ ràng là tốt bụng
giúp con tắm kia mà, làm sao lại thành ra như vậy rồi hả? Cắn môi dưới
nhìn nam tử tuyệt mỹ này một chút, chỉ thấy trên dung nhan như cánh hoa
anh đào của hắn đều là nụ cười cưng chìu, cặp mắt tà mị đào hoa không
nháy một cái nhìn mình chằm chằm.....
Sải mấy bước nhào về phía hắn: "Thương Thương, bọn nó khi dễ ta! Hu hu
hu...." Hừ, tên ranh con chết tiệt kia dám mắng lão nương là lưu manh!
Không dọa các ngươi là không thể!
Một đám vạch đen từ sau ót nam tử chảy xuống, thì ra hắn đây là nuôi một đứa bé lớn cùng hai đứa bé nhỏ?
Một tay ôm tiểu nhi tử, một tay khác ôm nàng, giọng nói cực kỳ dịu dàng
vang lên: "Tam nhi ngoan, đừng khóc, đứa bé không hiểu chuyện, nghe
lời!' Thật ra thì trong lòng cũng biết nha đầu này lại đang giả khóc,
nhưng không thể không phối hợp một chút!
Hiên Viên Sở Cuồng và Hiên Viên Lạc Thần thấy mẫu thân khóc đến đau lòng như vậy, trong lòng vô cùng tự trách, đều là bọn họ chọc tức mẫu thân!
Hiên Viên Sở Cuồng, thân thể trần truồng tránh ra từ trong tay Hiên Viên Vô Thương, nắm vạt áo Vũ Văn Tiểu Tam. Hiên Viên Lạc Thần cũng chạy
tới, giọng nói mềm mại đáng yêu của hai đứa trẻ vang lên: "Mẹ, chúng con không bao giờ chọc người tức giận nữa, mẫu thân đừng khóc có được hay
không?"
Lời này vừa rơi xuống, Vũ Văn Tiểu Tam khóc đến lớn tiếng hơn! Ở trong ngực Hiên Viên Vô Thương gào khan.
Thấy mẫu thân khóc đến lớn tiếng hơn, bọn nhỏ cũng càng sốt ruột, Hiên
Viên Sở Cuồng vội vàng mở miệng: "Mẹ, Cuồng nhi để mẹ tắm cho Cuồng nhi, mẹ đừng khóc có được hay không! Hu hu hu....Mẹ...."
"Thần nhi cũng ngoan ngoãn tắm." Hiên Viên Lạc Thần lập tức tỏ rõ thái
độ. Không phải là cho mẹ nhìn một chút, tắm một chút sao, có gì ghê gớm
đâu!
"Hừ! Các ngươi muốn ta tắm cho các ngươi, ta càng không muốn tắm cho các ngươi!" Vũ Văn Tiểu Tam từ trong ngực Hiên Viên Vô Thương ra ngoài.
Trên mặt, một giọt nước mắt cũng không có, chỉ là chân chính gào khan
một lúc.
Hai đứa trẻ ngẩn ngơ, có chút không phản ứng kịp, cũng không lâu lắm....
Tiểu Sở Cuồng che chim nhỏ của mình thật nhanh, thân thể nho nhỏ nhảy
dựng lên gào to: "Mẹ, người gian trá, người muốn nhìn trộm có đúng
không? Hừ, con không để ý tới mẹ nữa!" Nói xong, quay đầu, một bộ dáng
nhị đại gia!
Tiểu lạc thần cũng nhíu nhíu lông mày, mặt đầy khinh bỉ nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Mẹ, người thật quá bỉ ổi!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết: "Các ngươi....Khụ khụ, khụ khụ khụ......"
"Tam nhi chậm một chút!" Hiên Viên Vô Thương ngay lập tức tiến lên vuốt
lưng cho nàng, đáy mắt tà mị đào hoa đều là dở khóc dở cười, hai đứa con trai này thật là một đôi dở hơi!
"Ta....Ta làm sao lại sinh hai đứa con trai như vậy!" Nói xong, một cánh tay ngọc nhỏ dài nhéo lỗ tai Hiên Viên Vô Thương, "Chàng giáo dục bọn
trẻ thế nào, hả? Ta giao hai đứa con trai thật tốt cho chàng, giáo dục
thành ra như vậy! Chàng đặc biệt dạy bọn nhỏ chọc giận ta như thế nào
đúng không?"
"Nương tử bớt giận! Nương tử bớt giận!" Hắn cũng rất uất ức có được hay
không, hai đứa bé này rõ ràng đều là di truyền đức hạnh tức chết người
không đền mạng của nàng thường ngày, làm thế nào đã thành vấn đề do hắn
giáo dục rồi hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT