Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam đầy tức giận đứng dậy, cầm quần áo mặc lên người của mình. Cái người
thối nát này! Nàng tân tân khổ khổ sanh hai đứa con trai, lại có thể bị
người ta rống như vậy! Nàng quả thật không dám tưởng tượng nàng ngủ mê
man mấy năm này, các con trôi qua cuộc sống như thế nào!
Hắn vội
vàng hấp tấp đứng dậy lôi kéo nàng: "Tam nhi, Thương Thương thấy bọn nhỏ đánh thức nàng mới rống bọn nó. Bọn nhỏ cũng là con trai của Thương
Thương, sao Thương Thương không muốn gặp bọn nhỏ được chứ!"
Vội
vàng mở miệng dụ dỗ nàng, nhưng mà trong nội tâm lại tức giận không dứt! Hắn biết có đứa bé sẽ không có chuyện tốt gì mà! Nếu không hiện tại
cũng sẽ không vì nhi tử mà không cần hắn! Hắn chỉ là rống lên một câu mà thôi, có thập ác bất xá sao?
"Thật?" Nghiêng đầu sang chỗ khác,
rất là nguy hiểm nhìn hắn, trên mặt viết chữ to --"Chàng dám gạt ta,
chàng nhất định chết chắc!"
"Thật! Thật!" Cho dù ai cũng sẽ không nghĩ đến, Hiên Viên Vô Thương khát máu thiên hạ đều biết, sẽ một mặt
chân chó như vậy. Khắp khuôn mặt xinh đẹp là ý lấy lòng, giống như là
tiểu cẩu sợ bị chủ nhân bỏ rơi.
Nhìn bộ dáng chân chó của hắn,
cũng làm cho nàng trong ngọt ngào có chút đau lòng, sờ sờ mặt của hắn:
"Được rồi, tha thứ chàng lần này. Nếu có lần sau, chàng hiểu!"
"Ừm! Người ta rất hiểu!" Gật đầu thật nhanh.
. . . . . .
Ở cửa hai đứa bé liếc mắt nhìn nhau lần nữa, quả nhiên là mẫu thân đối với bọn họ tốt nhất!
Hiên Viên Vô Thương hầu hạ nàng mặc tốt y phục, sau ðó không nhanh không
chậm mặc y phục cho mình, ôm nàng, rồi sau ðó ði tới cửa đã đuổi hai tên ranh con kia.
Hiên Viên Sở Cuồng và Hiên Viên Lạc Thần vừa tiến
ðến, chuyện làm đầu tiên chính là chạy như bay về phía Vũ Vãn Tiểu Tam:
"Mẫu thân! Phụ thân khi dễ chúng con!"
Nói xong liền nhào tới
trong ngực Vũ Vãn Tiểu Tam, lưu lại Hiên Viên Vô Thương treo đầy vạch
đen trên đầu đứng ở cửa. Sau ðó vẻ mặt không biểu tình quay ðầu nhìn hai tên ranh con chết tiệt kia.
Vũ Văn Tiểu Tam sờ sờ đầu của bọn
nhỏ, lại hung dữ nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái. Tiếp, mặt đầy từ ái
mở miệng: "Phụ thân khi dễ các con thế nào? Nói cho mẫu thân biết, mẫu
thân giúp các con trừng trị hắn!"
Hiên Viên Sở Cuồng nước mắt
lưng tròng mở miệng: "Mẫu thân, người không biết đâu, lúc nãy phụ thân
ném con và ca ca xa thật là xa! Chúng con một mực kêu cứu mạng, mẫu thân cũng không có tới cứu chúng con! Hu hu. . . . . ."
Vũ Văn Tiểu
Tam quét Hiên Viên Vô Thương một cái, mặt đầy uy hiếp: "Thật sao?" Chính là lúc hắn đứng dậy, sau đó mình nghe âm thanh bọn nhỏ gọi cứu mạng là
lúc chuyện đã xảy ra sao?
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trên bộ mặt tuyệt mỹ xuất hiện một vẻ mặt cực kỳ đáng thương: "Tam nhi, là hai tên
ranh con chết tiệt kia ở ngoài cửa nhìn lén!"
"Cái gì?" Một giọng nữ bén nhọn vang lên, sau đó nhìn hai đứa bé đang ôm lấy mình một chút, "Hai người các con nhìn lén?"
Ách. . . . . ."Mẫu thân, chúng con không phải cố ý nhìn lén đâu!" Hiên Viên
Lạc Thần lập tức mở miệng, "Chúng con nhớ tới có đồ chưa lấy ra ngoài,
cho nên liền chuẩn bị trở lại lấy, không ngờ đã nhìn thấy. . . . . ."
Mặt của Vũ Văn Tiểu Tam lập tức tối sầm, hung hăng liếc Hiên Viên Vô Thương một cái, đứa bé bị dạy bậy! Đều do hắn không có chừng mực! Hiên Viên Vô Thương bất đắc dĩ sờ lỗ mũi một cái, mặc kệ như thế nào đều là lỗi của
hắn?
Kéo bọn nhỏ đến trước mặt của mình, vẻ mặt nghiêm túc mở
miệng: "Về sau không cho nhìn lén biết không? Vô lễ chớ nói, vô lễ chớ
nghe, phi lễ chớ nhìn. Nghe lời mới là nhi tử tốt của mẫu thân!"
Hiên Viên Lạc Thần sững sờ, mẫu thân nói giống như trên sách! Quân tử vô lễ
chớ nói, vô lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn. Nhưng hắn còn nhỏ mà, làm chuyện quân tử không phải là quá
sớm sao?
Trong lòng mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng khuôn mặt vẫn rất khéo léo gật đầu một cái.
Hiên Viên Sở Cuồng rất là buồn bực nhìn bọn họ, mẫu thân đang nói cái gì?
Tại sao hắn nghe không hiểu? Nhưng nhìn ca ca đều gật đầu rồi, cho nên
cũng gật đầu theo một cái.
Tuy nói các con khéo léo đáp ứng,
nhưng Vũ Văn Tiểu Tam vẫn rất không vui nhìn Hiên Viên Vô Thương một
chút, cắn răng mở miệng: "Đứa bé cũng dạy bậy! Về sau không bao giờ cho
phép làm chuyện như vậy nữa!"
Cái gì? ! Sắc mặt Hiên Viên Vô Thương lập tức nhăn nhó!
"Tiểu thư, Vương Gia, ăn cơm!" Tiểu Nguyệt hét lớn, bưng thức ăn vào.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nàng một chút, nhíu nhíu lông mày: "Tiểu Nguyệt, muội đã không phải là nha hoàn rồi, là muội muội của ta. Về sau không cần
làm những chuyện này!" Thỉnh thoảng làm một chút có thể là yêu thích
hoặc tiêu khiển, cả ngày lẫn đêm phục vụ bọn họ là vì cái gì?
Tiểu Nguyệt vừa nghe, mở miệng cười: "Tiểu thư, Tiểu Nguyệt muốn phục vụ
người!" Nàng vẫn cho là không có cơ hội hầu hạ tiểu thư nữa, nhưng bây
giờ tiểu thư đã tỉnh, nàng đương nhiên là muốn nắm chặt cơ hội rồi.
Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này thật là đần!
"Tiểu thư, các người ăn cơm đi, Tiểu Nguyệt đi xuống trước!" Tiểu Nguyệt dọn thức ăn và bát đũa xong, liền chuẩn bị lui ra.
Vũ Văn Tiểu Tam vốn chuẩn bị hỏi nàng ta một chút chuyện giữa Đình Vân
phát triển thế nào, nhưng nhìn sắc mặt Hiên Viên Vô Thương càng ngày
càng đen, còn hai đứa bé đều là một bộ dạng đói không chịu được, chỉ đành phải thôi. Có cơ hội hỏi
một mình nàng đi, hiện tại hỏi làm nàng ta xấu hổ, cũng chưa chắc hỏi
được.
Vì vậy liền gật đầu: "Ừm! Đi xuống đi!"
Tiểu Nguyệt sau khi nghe xong, liền bước ra khỏi phòng.
Một nhà bốn người vây quanh cái bàn ngồi xuống, Hiên Viên Sở Cuồng liền cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm, đưa đũa qua liền bị Hiên Viên Lạc Thần nhéo lỗ tai một cái: "Nói đệ bao nhiêu lần rồi! Ăn cơm phải đợi phụ vương và
mẫu thân ăn trước, không có quy củ!"
Hiên Viên Sở Cuồng quay đầu, rất tức giận nhìn hắn một cái, nhưng suy nghĩ một chút ca ca nói quả
thật không sai, vì vậy liền nắm chiếc đũa, vẻ mặt cực kỳ rối rắm ngồi
đó, nhìn Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu Tam, hi vọng bọn họ nhanh
một chút bắt đầu ăn, mình mới có thể ăn theo.
Vũ Văn Tiểu Tam
cười cười, sờ sờ đầu của bọn nhỏ: "Người một nhà không nói nhiều quy củ
như vậy, muốn ăn liền ăn!" Tùy tính một chút là tốt rồi.
Quả
nhiên vẫn là mẫu thân tốt! Hiên Viên Sở Cuồng nước mắt lưng tròng nhìn
Vũ Văn Tiểu Tam một cái, thật nhanh gắp một miếng thịt, nhét vào trong
miệng của mình, ăn mà vẻ mặt hạnh phúc.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn, Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều không tự giác lộ ra chút ý cười.
Hiên Viên Lạc Thần cũng gắp một miếng thịt, do dự một chút, liền bỏ vào trong chén Vũ Văn Tiểu Tam, ngước đầu nhỏ ngọt ngào mở miệng: "Mẫu thân ăn thịt!"
Vũ Văn
Tiểu Tam nghe vậy, khuôn mặt vui vẻ mở miệng: "Ngoan!" Dứt lời gắp thịt
lên, đưa đến trong miệng của mình, hẳn là cảm thấy cực kỳ mỹ vị. Nhi tử gắp món ăn chính là bất đồng!
Sau khi ăn xong cũng gắp một miếng thịt đút tới bên miệng của nó: "Thần
nhi cũng ăn!"
"Ừm!" Chu cái miệng nhỏ liền ngậm thịt vào, quả nhiên vẫn là mẫu thân đút thịt ăn tương đối ngon!
Hiên Viên Sở Cuồng đang ăn hạnh phúc, động tác chợt dừng lại, nổi giận nhìn
ca ca mình một cái, thật sự là quá hèn hạ rồi! Thế nhưng lấy lòng mẫu
thân như vậy! Không biến sắc cắn răng, cũng gắp lên một miếng thịt đưa
cho Vũ Văn Tiểu Tam: "Mẫu thân, Cuồng nhi đút cho người ăn!"
Đi tới cổ đại, nàng vẫn luôn thiếu chỗ dựa. Hiện tại nàng có trượng phu,
có con, tự nhiên cũng có chỗ dựa. Nhìn con trai bảo bối của mình một
chút, trong lòng cũng có chút nhớ cha mẹ rồi. Nàng không có ở đó, bọn họ nhất định vô cùng khổ sở!
Chợt, một tiếng non nớt mang theo bất
mãn vang lên: "Mẫu thân, tại sao Cuồng nhi cho người ăn thịt, người lại
không đút cho Cuồng nhi ăn?"
Suy nghĩ bị cắt đứt, dở khóc dở cười nhìn nhi tử một cái, cũng gắp lên một miếng thịt đút qua.
Hiên Viên Sở Cuồng hạnh phúc lần nữa, rồi sau đó khiêu khích nhìn Hiên Viên Lạc Thần một chút.
Tiểu Lạc thần không chút khách khí liếc mắt, thầm ở trong lòng mắng, tên ngu ngốc này!
Mẹ con ba người cứ như vậy đút cơm cho nhau, vui vẻ hòa thuận. Nhưng sắc
mặt của người nào đó thúi không kém hòn đá gần hầm cầu, hung hăng đâm
món ăn, nặng nề ở trong miệng cắn, ánh mắt ai oán thỉnh thoảng nhìn Vũ
Văn Tiểu Tam. Hắn hiện tại thật sự là một chút địa vị cũng không có!
Đang lúc buồn bực, mỗ nữ gắp thức ăn quay đầu: "A. . . . . . Thương Thương, dùng bữa!"
Dung nhan tuyệt mỹ dừng lại, ngay sau đó lộ ra một nụ cười hạnh phúc, vui sướng hài lòng nuốt món ăn trên
đũa nàng vào, còn cắn chiếc đũa không thả ra. Trong lòng Tam nhi vẫn có
hắn đấy!
Vũ Văn Tiểu Tam giận trách nhìn hắn một cái: "Buông
ra..., thần kinh!" Người này, nhìn bộ dáng hắn vô hạn oán niệm, cũng
biết hắn lại đang rối rắm. Nàng tự nhiên không đành lòng để cho nam nhân của nàng lâm vào rối rắm, cho nên liền gắp cho hắn một món ăn. Làm sao biết hắn còn ngậm mãi không thả!
Cười khẽ một tiếng, mở miệng,
đáy lòng hạnh phúc ngây ngất, người một nhà trải qua cuộc sống như thế,
thật ra thì vô cùng tốt! Có lẽ bọn họ vẫn ẩn cư như vậy cũng không tồi,
nhưng đám người kia lại từng bước ép sát, để cho hắn phải sống không yên ổn. Dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh.(1) Đã như vậy cũng
đừng trách hắn nhổ cỏ tận gốc!
. . . . . .
Chú thích:
(1) Bài thơ đầy đủ là:
“Ly ly nguyên thượng thảo
Nhất tuế nhất khô vinh
Dã hỏa thiêu bất tận
Xuân phong xuy hựu sinh“
Dịch nghĩa:
“Cỏ mọc um tùm trên cánh đồng
Mỗi năm một lần khô héo rồi tươi xanh
Lửa đồng nội thiêu không tàn lụi
Gió xuân sang lại mọc xanh thì”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT