Editor: Hoàng Dung

"Hôm nay chàng không nói rõ ràng với ta, chàng không xong với ta đâu!" Mẫu Dạ Xoa nào đó đã ra đời.

Hai đứa trẻ gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nhìn phụ thân mình bị khi dễ thành như vậy, khắc sâu nhận thức được, ở nhà ai mới là lão đại. Hiên Viên Sở Cuồng nhớ tới mình mới vừa rồi còn tìm phụ thân tố cáo, thật sự là quá ngây thơ! Phụ thân tự thân cũng khó bảo vệ, làm sao có thể giúp được hắn!

"Nương tử, chẳng lẽ nàng. . . . . ." Chẳng lẽ nàng không cảm thấy hành vi bọn nhỏ bây giờ rất giống nàng sao? Nhưng nghĩ đến tình hình sau khi mình nói những lời này ra sẽ không có kết quả tử tế, cho nên tắc nghẹn, không dám nói.

"Chẳng lẽ cái gì?" Mỗ nữ tức giận gào thét bên tai của hắn.

"Chẳng lẽ nàng không cảm thấy bọn nhỏ như vậy, thật ra thì rất đáng yêu sao!" Mỗ nam rất không có cốt khí thay đổi lời nói, rồi sau đó ôm mèo xù lông vào lòng, vuốt ve lưng của nàng, vừa vuốt vừa tiếp tục mở miệng, "Mặc dù bọn chúng làm Tam nhi tức giận, nhưng bọn chúng còn nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa sẽ hiểu chuyện, cũng sẽ không còn như vậy nữa!"

Mỗ nữ vừa nghe, nhíu nhíu lông mày, cảm thấy không phải không có lý, rồi sau đó cắn răng mở miệng: "Hy vọng là như vậy!" Nói xong lại hung thần ác sát nhìn hai đứa trẻ run lấy bẩy.

Đáy lòng Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng vô cùng sợ hãi, hoàn toàn không thể hiểu được mẫu thân đang dịu dàng, sao đột nhiên trở nên khủng bố như vậy! Đến phụ thân lợi hại như vậy cũng bị nhéo lỗ tai, vậy hai người bọn họ còn có đường sống sao?

Không hẹn mà cùng nuốt nước miếng lần nữa, vẻ mặt Hiên Viên Sở Cuồng đau khổ, che chim nhỏ của mình, sợ sệt nhìn phụ thân một chút, không tiếng động cầu cứu.

Hiên Viên Vô Thương nhìn bộ dáng Hiên Viên Sở Cuồng lo lắng cầu viện, bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười. Tuy nói hắn cũng không thích Tam nhi giúp bọn nhỏ tắm, nhưng có phải tên ranh con chết bầm này nghĩ quá nhiều rồi không!

"Cái đó, Tam nhi, nếu không nàng đi ra ngoài trước, Thương Thương đến giúp bọn nhỏ tắm?" Quay đầu, dường như sợ sệt nhìn nàng, chỉ là đáy mắt tà mị đào hoa đều che giấu ý cười.

Vũ Văn Tiểu Tam nặng nề thở dài một hơi, sờ sờ cái trán đau nhức, nhìn lại tiểu nhi tử đang nhìn mình như đề phòng lang sói, bất đắc dĩ mở miệng: "Được rồi! Vậy để chàng tắm cho bọn chúng đi, ta đi xem Tiểu Nguyệt bên kia một chút."

Thốt ra lời này xong, sắc mặt người nào đó lập tức thay đổi: "Tam nhi, nàng đi tới chỗ Tiểu Nguyệt làm gì?" Nha đầu Tiểu Nguyệt kia có cái gì quan trọng sao? Lại có thể không có việc gì liền đi qua xem một chút, có cái gì tốt mà xem!

Nhìn bình dấm chua này một chút, im lặng liếc mắt: "Ta không đi tới chỗ Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ ở cửa chờ các ngươi tắm xong à?" Muốn nàng nhàm chán chết sao?

Ặc, cũng đúng! "Vậy cũng tốt, nhưng nàng phải lập tức trở lại, chúng ta một chút liền tắm xong!" Nhíu lông mày giao phó, giống như là sợ nàng một đi không trở lại.

"Biết! Biết!" Phất phất tay đi ra ngoài. Lòng tràn đầy tức giận, ***! Hai tên tiểu tử thúi, thật đáng ghét! Không nên sinh bọn nó làm gì! Dám nói nàng là lưu manh? Khóe miệng giật giật, đầu đau không dứt!

"Phụ thân! Ách xì!" Hiên Viên Sở Cuồng kêu phụ thân mình, còn nhảy mũi một cái, "Lạnh quá!" Thân thể trần truồng có chút run lẩy bẩy.

"Con cũng biết lạnh sao?" Giọng tà mị mang theo ý cười, ném thân thể trần truồng của tiểu nhi tử vào trong thùng tắm, "Là ai dạy các con không thể để mẫu thân cho các con tắm?"

Trên mặt Hiên Viên Sở Cuồng còn treo vệt nước mắt chưa khô, chỉ Hiên Viên Lạc Thần ở một bên: "Là ca ca nói, ca ca nói nam nữ thụ thụ bất thân. Chúng con là nam nhân, cho nên không thể cho mẫu thân nhìn!"

"Con thấy ở trong sách!" Tiểu Lạc Thần sợ sệt nhìn Hiên Viên Vô Thương, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn mới vừa rồi mẫu thân giống như rất không vui, phụ vương sẽ không tức giận chứ?

Vậy mà, Hiên Viên Vô Thương không chỉ không có tức giận, trên dung nhan tuyệt mỹ còn lộ ra một nụ cười tán thưởng, nhìn con lớn nhất một chút: "Thần nhi thật thông minh! Đúng, nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên sau này các con nhất định nhất định không thể để cho mẫu thân giúp các con tắm, biết không?"

"Ừm! Biết!" Hai bé củ cải rất đồng ý, đồng loạt gật đầu.

"Phụ thân, mẫu thân nói phụ thân cũng có thể gọi thành cha, sau này chúng con liền kêu cha có được hay không?" Tiểu Sở Cuồng hít mũi một cái, mở miệng hỏi thăm. Mắt to sưng đỏ giống như mắt thỏ, nhìn cực kỳ khôi hài.

Hiên Viên Vô Thương hơi ngẩn ra, hắn biết đây là xưng hô nơi nàng từng sống, mở miệng cười: "Được! Mẫu thân nói gọi là gì, thì gọi cái đó! Các con phải ngoan ngoan nghe lời mẫu thân, có biết hay không?"

"Ừm! Trừ bỏ việc để mẹ tắm cho chúng con, chúng con nhất định không thể đồng ý, những thứ khác vẫn là có thể!" Hiên Viên Lạc Thần mở miệng đáp lời.

Mẹ? Chắc hẳn cũng là xưng hô của nàng ở thế giới kia đi? Suy nghĩ hiểu rõ cũng không có hỏi nhiều nữa, chỉ là mở miệng cười: "Con trai ngoan!"

Hai đứa bé không biến sắc liếc mắt nhìn nhau, lại nói đáng lẽ bọn họ đều chuẩn bị không cần phụ thân rồi, nhưng mới vừa rồi phụ thân cứu bọn họ, bọn họ không cần phụ thân thật sao? Nhíu nhíu lông mày, nếu không, xem biểu hiện phụ thân cũng không tệ lắm, bọn họ quan sát thêm một thời gian nữa đi?

"Cha, có phải người rất sợ mẹ không?" Hiên Viên Sở Cuồng mở mắt to mở miệng hỏi.

"Ách. . . . . ." Lần đầu tiên trong đời bị hỏi tắc nghẹn. Nhìn hai đứa con trai trợn to cặp mắt chờ đáp án của hắn, sau ót mơ hồ có vạch đen xẹt qua, yên lặng một hồi lâu, "Cha không phải sợ mẹ, đó là yêu mẹ!"

Cho nên mẹ có thể nhéo lỗ tai cha? "Vậy cha, mẹ yêu người sao?" Tiểu Sở Cuồng nghiêng đầu mở miệng hỏi thăm.

Trên dung nhan như cánh hoa đào nở rộ một nụ cười diêm dúa lẳng lơ, tự tin và kiên định mở miệng: "Yêu!" Tình yêu giữa bọn họ không cần chần chờ mà có thể trả lời ngay.

"Vậy có phải cha cũng có thể nhéo lỗ tai mẹ không?" Hiên Viên Sở Cuồng trợn to hai mắt, phân tích chuyện đương nhiên. Nghiêng đầu nhỏ, mặt đầy tò mò.

Sắc mặt lập tức cứng đờ, sau ót treo một giọt mồ hôi lạnh, tưởng tượng bộ dáng mình nhéo lỗ tai Tam nhi, toàn thân run lên. Xem chừng hôm nay nhéo rồi, ngày mai nha đầu kia sẽ thu dọn quần áo đi ngay. Nhìn nét mặt "Nhất định là như vậy" của các con một chút, rất là uất ức mở miệng: "Không thể!"

"À?" Khuôn mặt hai đứa trẻ thất vọng, ngay sau đó miệng đồng thanh nói: "Cha, thật ra thì người chính là sợ mẹ, nhưng người không dám thừa nhận có đúng hay không?"

Nói xong lỗ mũi phun tức, rất là khinh thường quay đầu đi, thật sự là làm cho nam nhân bọn chúng quá mất thể diện!

"Khụ khụ. . . . . ." Lúng túng ho khan mấy tiếng, mặc dù trong ngày thường hắn bị khi dễ, nhưng mà ở trên giường hắn lại rất lợi hại đấy! Thế nhưng lời này không thể nói với các con? Chỉ đành phải đảo mắt qua loa, "Các con còn nhỏ, chờ các con trưởng thành sẽ biết!"

Hiên Viên Lạc Thần nhíu chặt mày nhỏ, suy tư một lúc lâu, rốt cuộc thông suốt: "Đệ đệ, chúng ta là nam nhân, nên nhường nữ nhân, cho nên cha sẽ sẽ nhường mẹ thôi!"

Bởi vì hắn cũng là người tập võ, biết mẹ không hề có nội lực. Nếu cha động thủ, mẹ chỉ có một con đường chết, cho nên không phải cha sợ mẹ .

"Là thế sao?" Hiên Viên Sở Cuồng vừa hưởng thụ cha mình phục vụ tắm rửa, vừa quay đầu nhìn Hiên Viên Lạc Thần, mày nhỏ nhíu chặt đến có thể kẹp chết một con ruồi!

"Ừm!" Tiểu Lạc thần gật đầu một cái, rồi sau đó nhìn Hiên Viên Vô Thương, "Phụ thân, Thần nhi nói đúng không?"

"Đúng!" Không nói như vậy hắn còn có thể nói thế nào? Nói sợ? Đây là lời nói thật, nhưng bất lợi cho hình tượng phụ thân cao lớn trong suy nghĩ của nhi tử! Chỉ có thể kiên trì mở miệng tán thành.

"Vậy Cuồng nhi trưởng thành sẽ không cưới nương tử đâu! Nếu không lại phải nhường nàng ta, nam tử hán đại trượng phu, như vậy chỉ có thể mất thể diện giống cha!" Mặt Hiên Viên Sở Cuồng đầy khinh bỉ nói xong, không để ý cảm thụ trong lòng của cha mình chút nào.

Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Vô Thương liền bắt đầu điên cuồng ho khan, mất thể diện như hắn? ! Hiện tại thì tốt rồi, lúc này hắn thật là một chút hình tượng cũng không có! Có chút thẹn quá thành giận mở miệng: "Câm miệng! Tắm!"

Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Sở Cuồng lập tức im lặng, chỉ là ánh mắt khinh thường kia còn thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn phụ thân của mình. Kích thích Hiên Viên Vô Thương suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi!

Hai tên ranh con chết bầm này, công phu chọc giân người khác không thua Tam nhi bao nhiêu! Qua vài ngày nữa nhất định phải đưa bọn nó đi trường tư thục, nhắm mắt làm ngơ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play