Trở lại phòng, liền nhìn thấy một cô gái áo đen đứng ở cửa phòng của phụ thân và mẫu thân.
Hai đứa trẻ liếc mắt nhìn nhau: "Đó không phải là Đình Vũ sao?"
"Ừ, Đình Vũ thích phụ thân!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần nhẹ nâng lên một tia trào phúng, chỉ bằng nàng cũng xứng thích phụ thân sao? Còn ở cửa nhìn lén, chán sống sao!
"Nàng ta muốn giành phụ thân với mẫu thân, chúng ta đánh nàng!" Tiểu Sở Cuồng quơ múa quả đấm, muốn đi ra ngoài.
Lại bị người kéo tay áo lại: "Trở lại! Để cho nàng ta nhìn, xem nàng ta có
thể nhìn ra cái gì!" Phụ thân và mẫu thân đang ở bên trong thân thiết,
chính là để cho nàng ta nhìn thấy, biết khó mà lui mới phải.
"Nhưng ca ca, nếu nàng ta nhìn lén được thân thể của phụ thân thì làm thế
nào?" Thân thể phụ thân và mẫu thân, những người khác đều không thể
nhìn!
Lời này vừa rơi xuống, Hiên Viên Lạc Thần bên cạnh liền không thấy bóng dáng. . . . . .
Một đứa trẻ dùng khinh công xuất hiện trước mặt của Đình Vũ: "Đình Vũ, ngươi ở đây làm gì?"
Đình Vũ nghe vậy, run lên, quay đầu đã nhìn thấy Hiên Viên Lạc Thần, vội
vàng quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Thiếu chủ! Thuộc hạ chỉ là tới xem
Vương Gia một chút!" Hiên Viên Lạc Thần trừ là Thế tử, đồng thời cũng là Thiếu chủ của bọn hắn. Mặc dù vẫn chỉ là đứa bé, nhưng thông minh không giống người bình thường, cho nên nàng không dám coi thường.
"Phụ vương có gì cần ngươi xem hay sao? Mẫu phi đã tỉnh rồi, phụ vương tự có mẫu phi chăm sóc, ngươi vẫn là trở về đi thôi!" Trong giọng nói thanh
thúy mang theo non nớt vang lên, lại có một cỗ khí phách lộ ra ngoài,
không nhìn ra là một đứa bé chút nào.
Vũ Văn Tiểu Tam nghe giọng
nói ở ngoài cửa, có chút kinh ngạc nhìn Hiên Viên Vô Thương phía dưới
một chút. Giọng nói con trai của mình,
nàng tự nhiên nghe được. Đình Vũ ở
bên ngoài làm gì? Nếu Đình Vũ tới, người này tuyệt đối không thể nào
không biết! Nhưng vẫn bình thường như không có gì xảy ra, lôi kéo nàng
mây mưa, khả nghi!
Nhìn ánh mắt của nàng liền biết suy nghĩ trong lòng nàng, không đợi nàng hỏi, liền nhẹ giọng mở miệng: "Người ta biết
nàng ta ở ngoài cửa, chỉ là nàng ta có ở ngoài cửa hay không, đối với
chúng ta cũng không có ảnh hưởng. Hơn nữa nàng ta đi theo ta rất nhiều
năm. . . . . ."
Cho nên hắn hi vọng sau khi Đình Vũ nghe được
những âm thanh này sẽ tự giác buông tha, cũng tránh cho gây ra chuyện gì làm cho hắn không thể không giết nàng ta.
"Ồ!" Buồn buồn đáp một tiếng liền không chuyển động nữa, đem đầu đặt trước ngực của hắn.
Cửa lại truyền tới đối thoại giữa hai đứa con trai và Đình Vũ. . . . . .
--"Dạ, Thiếu chủ! Nô tỳ rời đi ngay!" Giọng nói lạnh lùng của Đình Vũ vang lên.
--"Ca ca, ca ở đây làm gì? Ah, tại sao lại là ngươi, dáng dấp khó coi chết đi được, làm gì mỗi ngày đều chạy tới đây làm gì! Nhìn ngươi làm ảnh hưởng tâm tình! Vẫn là bộ dáng mẫu thân xinh xắn! Aizz, về sau ngươi không
nên tùy tiện chạy tới, nhìn thấy ngươi, người ta cơm cũng không muốn
ăn!" Đây là giọng nói của Hiên Viên Sở Cuồng.
Nghe nói như thế, Vũ Văn Tiểu Tam không nhịn được giương môi cười một tiếng, không hổ là con trai của nàng!
--"Dạ, tiểu công tử, sau này thuộc hạ sẽ không tới nữa!" Giọng nói rõ ràng đè nén tức giận.
--"Nhớ lời của ngươi nói!" Trong giọng nói non nớt của Hiên Viên Lạc Thần mang theo chút rét lạnh.
--"Thuộc hạ nhớ, thuộc hạ cáo lui!"
Tiếp, chính là âm thanh một trận bước chân rời đi. Đôi tay nắm chặt thành
quyền, mặc dù bọn chúng cũng là con
của vương gia, nhưng nhục nhã mình như vậy. . . . . . Nhất định là nữ
nhân kia dạy! Hừ, một người nàng cũng sẽ không bỏ qua!
Nhìn nàng
đi xa, hai đứa trẻ cười khinh bỉ một tiếng, dám giành phụ thân với mẫu
thân, cũng không thèm nhìn bọn hắn có đồng ý hay không! Nữ nhân xấu xí!
Tiểu Nguyệt từ xa đã nhìn thấy ba người Hiên Viên Lạc Thần, Hiên Viên Sở
Cuồng và Đình Vũ, vội vàng chạy tới. Phải biết Đình Vũ này thường xuyên
tự cho mình lấy thân phận là nữ chủ nhân, đối với nàng cũng gây khó khăn đủ đường. Nếu không phải Liên Hoa giúp đỡ, nàng sợ rằng cũng bị tức
khóc đến mấy lần rồi.
Cho nên vừa nhìn thấy một màn này, liền có
chút lo lắng nữ nhân kia khi dễ tiểu thế tử và tiểu công tử, vội vàng
hấp tấp chạy qua.
"Tiểu thế tử, tiểu công tử, hai đứa không sao
chứ?" Tiểu Nguyệt chạy tới liền đem bọn họ nhìn lên nhìn xuống đánh giá
một lần, trên mặt đều không kiềm nén được vẻ ân cần.
"Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta không có việc gì!" Hiên Viên Sở Cuồng cười hì hì mở
miệng, Tiểu Nguyệt tỷ tỷ đối với bọn ta thật tốt!
"Chỉ bằng nữ
nhân kia, có thể làm gì chúng ta." Hiên Viên Lạc Thần khinh thường mở
miệng. Luận võ công, mặc dù hắn còn thiếu một chút, nhưng phụ vương cho
hắn ẩn vệ. Hơn nữa chính hắn tuyệt đối có thể đấu lại. Bàn về thân phận, nếu hắn mở miệng trách cứ, nữ nhân kia đến tư cách phản bác cũng không
có!
"Không có việc gì là tốt!" Tuy nói biết tiểu thế tử và tiểu
công tử không đơn giản, nhưng nàng vẫn sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhìn cửa phòng đóng chặt một chút, trong lòng biết Vương Gia và tiểu
thư ở bên trong nói chuyện tương tư, vì vậy liền mở miệng nói với hai
đứa bé, "Tiểu thế tử, tiểu công tử, Tiểu Nguyệt mang hai người đi ăn cơm có được hay không?"
"Hiện tại liền ăn cơm sao? Nhưng người ta vẫn chưa đói!" Âm thanh Tiểu Sở Cuồng vang lên.
"Vậy chúng ta đi chơi!" Hiện tại quả thật còn chưa tới giờ ăn cơm.
"Được! Được!" Hiên Viên Sở Cuồng sôi nổi chạy theo. Hiên Viên Lạc Thần nhìn
cửa phòng một chút, lại nhìn bọn họ một chút, liền cũng đi theo rời đi.
Nhưng mà hắn cũng không phải là đi chơi, lấy sức lực một mình hắn, hiện tại
khẳng định đánh không lại Đình Vũ, cho nên hắn muốn lập tức chăm chỉ
luyện công, bảo vệ mẫu thân!
. . . . . .
Thấy nàng buồn
bực trong ngực của mình, một lúc lâu cũng không nói lời nào, hắn có chút luống cuống: "Tam nhi, có phải nàng tức giận không? Nếu nàng không
thích, người ta lập tức để cho nàng ta đi!"
"Thôi!" Giống như
không sao cả đáp một tiếng, từ trên người hắn xuống, rồi sau đó xoay
người đưa lưng về phía hắn ngủ. Nàng không phủ nhận tâm tình nàng quả
thật không tốt, cho dù biết hai người bọn họ sẽ không có cái gì, cho dù
biết trong lòng Thương Thương chỉ có một mình nàng, nhưng nàng vẫn
không thoải mái!
Nhìn nàng đưa lưng về phía hắn, hắn biết rõ nàng nhất định tức giận, lo lắng tiến tới, cánh tay dài đặt ở hông của nàng, tựa vào phía sau của nàng mở miệng: "Tam nhi, nàng ta chỉ là một thủ hạ của người ta. Nếu Tam nhi không thích, người ta liền để cho nàng ta rời đi. Sau này nàng ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.
Có được hay không vậy, Tam nhi cũng đừng tức giận nữa!"
Nói xong làm nũng lắc lắc nàng.
"Đuổi đi một, sẽ có một người khác!" Giống như tiệc đầy tháng của đứa bé ngày đó, một đám thiêu thân không phải là nhằm về phía hắn sao?
"Vậy chúng ta thấy một người liền giết một người!" Một giọng nói chẳng hề để ý.
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, đưa lưng về phía hắn liếc mắt, không có lầm chứ? Thấy một người giết một người, thiên hạ này nữ nhân nghĩ về hắn nhiều bao nhiêu? Giết được hết sao?
Nhưng nghe xong lời này, tâm tình cũng khá hơn không ít, buồn buồn mở miệng: "Thương Thương, người ta không thích nàng ta!"
"Ngày mai người ta sẽ để cho nàng ta đi!" Không chút do dự đáp lại một câu như vậy. Tam nhi không thích, hắn cũng không thích!
"Nàng ta đã đi theo chàng nhiều năm, cũng không cần đuổi nàng ta đi, để cho
nàng ta sau này cách chúng ta xa một chút là được." Nàng cũng không muốn làm khó hắn, dù sao Đình Vũ đó vẫn không có làm chuyện gì. Cho nên sẽ
để cho hắn điều nàng ta đến chỗ khác đi, nhắm mắt làm ngơ.
"Tốt! Nương tử nói cái gì chính là cái đó!" Nói qua cọ xát ở cổ nàng.
. . . . . .
Đến hoàng hôn, hai đứa bé rốt cuộc không nhịn được, chạy đến gõ cửa: "Phụ
thân, mẫu thân, các người rời giường chưa? Chúng con muốn ăn cơm!"
Lúc này Vũ Văn Tiểu Tam đã ngủ rồi, mà Hiên Viên Vô Thương ôm hông của
nàng, lẳng lặng nhìn nàng ngủ. Chợt nghe âm thanh không thức thời của
các con, khuôn mặt xinh đẹp tối sầm. Hai tên ranh con chết tiệt kia, nếu đánh thức Tam nhi, sẽ làm bọn chúng đẹp mặt!
Trong chốc lát, Vũ Văn Tiểu Tam liền bị âm thanh của bọn nhỏ đánh thức, mơ hồ mở mắt
ra, vẫn còn có chút buồn ngủ, nhìn dung nhan tuyệt sắc phóng đại của
hắn, trong đầu còn có chút không phản ứng kịp âm thanh mới vừa rồi là từ nơi nào tới.
Tiếp, giọng nói đồng thanh của các con lần nữa vang lên từ cửa: "Phụ thân, mẫu thân, rời giường ăn cơm! Chúng con đói bụng!"
Một tiếng rống vô cùng từ tính giận dữ vang lên: "Đói bụng thì cút đi ăn
cơm ngay! Lăn tăn cái gì!" Đánh thức Tam nhi, hai tên ranh con chết tiệt kia thiếu dạy dỗ! Còn bọn Đình Vân đều thành người chết sao? Cũng không biết quản lý hai tên tiểu tử thúi này!
Hắn đâu biết bọn Đình Vân muốn trông nom cũng không dám trông nom! Lại không nói hai chủ tử thích cầm
thân phận áp chế bọn họ, hậu quả mỗi lần đắc tội bọn hắn đều bị làm cho
người ta không đành lòng nhắc tới! Bị chỉnh sống không bằng chết! Bọn họ tình nguyện bị Vương Gia đưa đi Hình đường đánh mấy trăm roi, cũng
không muốn bị tiểu thế tử và tiểu công tử chỉnh!
Rống một lần làm cho hai đứa bé ngoài cửa an tĩnh lại, quặm mặt lại liếc nhau một cái,
càng ngày càng cảm thấy phụ thân thật sự là rất quá đáng! Bọn họ thật
phải thay đổi một phụ thân rồi! Ném bọn họ coi như xong, bây giờ còn
rống to về phía bọn họ! Không cần hắn nữa! Hừ!
Lập tức lại nghe
thấy bên trong truyền đến âm thanh của mẫu thân: "Hiên Viên Vô Thương!
Chàng nói chuyện với con trai như vậy sao? Có phải chàng không muốn gặp
ta và con ta không? Không muốn gặp cứ việc nói thẳng, mẹ con ba người
chúng ta đi, không ở nơi này làm chàng chướng mắt!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT