Bên trong phòng, trên
giường, một đôi nam nữ tựa sát vào nhau. Cô gái vuốt vuốt mái tóc đen
như mực của nam tử, thỉnh thoảng ngáp một cái. . . . . .
"Tam nhi, có mệt hay không?" Giọng nói vô cùng từ tính vang lên, nghe mị hoặc và cực kỳ cảm động.
Vũ Văn Tiểu Tam ngửa mặt lên trời liếc mắt: "Chàng nói đi?"
Môi mỏng khiêu gợi nâng lên một nụ cười nhạt, âm thanh dường như rất rối
rắm vang lên: "Thật ra thì người ta không chuẩn bị hôm nay ăn Tam nhi ,
ai bảo Tam nhi thấy Mộ Vân Dật liền không đem người ta để vào trong mắt
rồi!"
Nói xong giống như uất ức mím mím môi.
Vẻ mặt mỗ nữ ghét bỏ nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn một chút: "Chàng thôi đi! Ít vuốt mông ngựa đi!"
Khuôn mặt đang giả bộ đáng yêu trong nháy mắt cứng đờ, bên trong đôi mắt tà
mị đào hoa thoáng qua tia dở khóc dở cười. Nha đầu này! Nói hắn vuốt
mông ngựa?
Không hề dây dưa vấn đề này với hắn nữa, Vũ Văn Tiểu
Tam ngáp một cái, sau đó lại duỗi cái lưng nhức mỏi. Tiếp, liếc xéo hắn
một cái, hỏi một vấn đề vẫn muốn hỏi: "Thương Thương, hai năm qua là ai
chăm sóc Thần nhi và Cuồng nhi?" Ngàn vạn đừng nói là Tiểu Nguyệt và
Đình Vũ đó nha!
Tiểu Nguyệt thì không sao cả, nhưng Đình Vũ đó quá có vấn đề rồi!
Mặc dù Vũ Văn Tiểu Tam nàng không phải là nữ nhân ngốc nghếch suốt ngày chỉ biết ghen, nhưng Đình Vũ đó không biết vì sao nàng luôn là cảm thấy
nàng ta là một mối uy hiếp!
"Đều do người ta tự mình chăm sóc!" Khóe môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười yếu ớt, "Tam nhi nàng xem!"
Nói xong, ngón tay thon dài chỉ một đầu kia của gian phòng. . . . . .
"Nhìn cái gì?" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn hắn, rồi sau đó hoài nghi ngẩng đầu lên,
hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m dọc theo phương hướng tay của hắn chỉ nhìn một chút. Gian phòng này rất lớn, cửa chính ở chính giữa phòng,
phía bên kia của căn phòng đặt một chiếc giường.
Bên giường để vài bộ quần áo của bọn nhỏ và dụng cụ rửa mặt.
"Kể từ khi Tam nhi bắt đầu ngủ mê man, người ta cũng chưa từng rời khỏi
phòng này. Hai tên ranh con chết tiệt cũng ở trong phòng này!" Nói xong
cọ xát ở cổ nàng, một bộ dáng tranh công tiếp tục mở miệng, "Người ta
giúp Tam nhi làm những chuyện cần làm rồi! Tam nhi phải làm sao cảm tạ
người ta đây?"
Chuyện nàng cần làm? Chuyện gì? "Thương Thương, có phải chàng còn phải thay tả cho bọn chúng không?" Giọng nói có chút kì
dị của mỗ nữ vang lên.
Sắc mặt lập tức cứng đờ, ở trên đôi môi nàng cắn một cái: "Ừm!" Nói xong giống như tiểu cẩu cọ xát ở ngực nàng.
Ối giời ôi, người này không phải sach sẽ lắm sao? "Thương Thương, chàng có thể ném cho bọn Đình Vân chăm sóc!" Nàng còn nhớ rõ lần trước ăn tôm,
bộ dáng hắn ghê tởm muốn ói, thế nhưng lại đổ phân cho đứa bé?
Hơn nữa không phải Thương Thương nhà bọn họ nói có đứa bé, liền phải ném càng xa càng tốt sao? Thế nào lại tự mình chăm sóc rồi.
Hắn khẽ thở dài một hơi, sờ sờ cái mũi của nàng: "Tam nhi thật ngốc! Nếu
Tam nhi không ngủ mê man, mỗi ngày ôm đứa bé, những việc vặt này giao
cho người khác làm cũng được. Nhưng Tam nhi hôn mê, nếu như chăm sóc bọn chúng là người khác. . . . . ."
Nói tới chỗ này, hắn đã không nói nữa, bởi vì nàng rất thông minh, nhất định có thể suy nghĩ ra.
Vũ Văn Tiểu Tam có chút sững sờ, ngay sau đó dọc theo suy tư của hắn suy
nghĩ, nếu như chăm sóc bọn nhỏ là người khác. . . . . . Chắc hẳn sau
thời gian dài, bọn nhỏ sẽ đối với người nọ sinh ra cảm giác lệ thuộc.
hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Người mẹ này như nàng sẽ biến thành
có cũng được mà không có cũng không sao .
Thấy nàng hình như suy
nghĩ hiểu rõ, hắn lại tiếp tục mở miệng: "Bởi vì người ta biết Tam nhi
một ngày nào đó sẽ tỉnh. Khi đó, nếu bọn nhỏ không thân cận với Tam nhi, Tam nhi khẳng định rất khổ sở. Cho nên người ta liền tự mình chăm sóc
bọn nó, không mượn tay người khác."
Đợi hắn nói xong, Vũ Văn Tiểu Tam hít mũi một cái, trong lòng cảm động không hiểu, chuyện gì hắn cũng giúp nàng suy nghĩ chu đáo. Quả thật, sau khi nàng tỉnh lại, sợ nhất
chính là bọn nhỏ không có tình cảm đối với người mẫu thân này, thậm chí
là có chút phòng bị. Nhưng những vấn đề này, hắn đều nghĩ xong giúp
nàng.
Hướng bộ ngực hắn cọ xát, cúi đầu mở miệng: "Thương Thương, chàng thật tốt!" Trong giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm.
Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng của nàng: "Đối tốt với nương tử, là thiên kinh địa nghĩa!"
Vươn tay, đấm mấy cái ở ngực hắn: "Thương Thương, chàng có nghĩ tới hay không? Nếu ta vẫn không tỉnh, chàng phải làm sao?"
Hắn nghe vậy, ôm chặt hông của nàng: "Không cho nói bậy, Tam nhi nhất định
sẽ tỉnh! Bởi vì Thương Thương tin tưởng, Tam nhi không bỏ được người
ta!"
Vấn đề này sao hắn có thể không nghĩ qua, hắn cơ hồ mỗi ngày đều nghĩ! Nghĩ tới nếu nàng vẫn luôn không tỉnh, hắn phải làm thế nào,
là vẫn như vậy ở cùng với nàng, hay đi theo nàng tốt hơn? Nhưng hắn lại
sợ mình chết rồi, cũng không tìm được nàng.
Lè lưỡi, liếm xuống
ngực của hắn, hài lòng khi cảm thấy thân thể nam tử căng thẳng lên, rồi
sau đó cười duyên mở miệng: "Là không bỏ được!" Nói xong lật người một
cái, đè hắn ở dưới thân thể. . . . . .
"Xem biểu hiện chàng tốt như vậy, lão nương quyết định cho chàng phần thưởng, nhưng là lần này -- lão nương muốn ở phía trên!"
"Ưmh. . . . . . Ừ. . . . . . Tam nhi. . . . . ." Âm thanh mất hồn của nam tử vang lên.
Mỗ nữ cười dâm đảng: "Đừng lộn xộn, không phải vậy. . . . . ." Giọng nói tràn đầy uy hiếp.
"Nếu không thì như thế nào?" Giọng nói tràn đầy mong đợi vang lên.
"Nếu không chàng sẽ tinh tẫn nhân vong!" . . . . . .
. . . . . .
Hai đứa bé phấn điêu ngọc mài, đầu đầy bụi đất cúi đầu, chậm rì rì trở lại. Bọn họ mới vừa bị phụ thân ném tới 500m, ra ngoài đê. Sau khi bò vào,
chờ cả ngày cũng không thấy bọn Đình Vân đón mình trở về, cuối cùng chỉ
phải nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn tự mình trở về.
"Ca ca, phụ thân
thật sự là rất xấu, người ném chúng ta xa như vậy, nếu người ta té chết
thì làm thế nào? Nhìn, cái mông của đệ cũng bị té đau!" Hiên Viên Sở
Cuồng nói xong, còn đưa tay nhỏ bé ra vuốt vuốt cái mông của mình.
"Phụ thân biết dùng võ công của ta, có thể giữ được hai chúng ta không xảy
ra chuyện. Đồng thời người cũng biết, mặc dù không xảy ra chuyện, nhưng
vẫn sẽ rơi đau một chút. Mục đích là cho chúng ta một giáo huấn. Nếu
không cũng sẽ không vừa lúc dùng ba phần công lực." Hiên Viên Lạc Thần
hợp tình hợp lý phân tích, tuy nói biết phụ thân không phải là muốn mạng của bọn hắn, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu. Tại sao phụ thân
muốn ném bọn họ đi, bọn họ vừa không có chiếm đoạt mẫu thân, chỉ là nhìn lén một chút thôi mà.
"Đệ không thích phụ thân nữa!" Tiểu Sở
Cuồng mím mím môi, chân mày nho nhỏ nhíu lại chung một chỗ, rồi sau đó
vểnh miệng lên thật cao.
Hiên Viên Lạc Thần nghe vậy, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn như cánh hoa anh đào cũng rõ ràng xuất hiện vẻ không
vui: "Ta cũng vậy, không thích phụ thân nữa!"
"Nhưng mà ta lại thích mẫu thân!" Trong giọng nói thanh thúy mang theo chút bốc đồng vang lên. . . . . .
"Nhưng mà ta lại thích mẫu thân!" Trong giọng nói thanh thúy mang theo chút từ tính vang lên. . . . . .
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau. Đúng, chỉ cần phụ thân khi dễ bọn họ,
hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m mẫu thân sẽ giúp một tay, vẫn là mẫu
thân tốt!
"Ca ca, nếu không chúng ta đổi lại phụ thân đi?" Hiên Viên Sở Cuồng rất nghiêm túc mở miệng, phụ thân thật sự là rất quá đáng!
Hiên Viên Lạc Thần nhíu nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ thoáng
qua một tia rối rắm, rất nghiêm túc suy nghĩ sâu xa, rồi sau đó mở miệng về phía đệ đệ: "Nhưng trước kia phụ thân đối với chúng ta vẫn rất tốt!"
Đúng, phụ thân đối với bọn họ cơ hồ là xin gì được nấy!
"Hơn nữa dung mạo phụ thân rất đẹp trai, chúng ta nói ra cũng có mặt mũi!"
Cái này là Tiểu Nguyệt tỷ tỷ dạy. Lúc bọn họ hỏi phụ thân, mẫu thân là
người như thế nào? Phụ thân chỉ cười nói mẫu thân là người rất thông
minh, rất hiền lành, hơn nữa mẫu thân rất thích rất thích bọn họ.
Sau bọn họ từ trong miệng Tiểu Nguyệt tỷ tỷ biết được, thật ra thì mẫu thân còn là một người rất sĩ diện, rất ưa thích mỹ nam tử!
"Cũng
đúng!" Tiểu Sở Cuồng rất khổ não gãi đầu một cái, rồi sau đó đột nhiên
gào to nói: "Đúng rồi! Không phải còn có mấy ca ca dáng dấp rất đẹp trai sao? Mẫu thân nhất định cũng thích, hơn nữa chúng ta nhận bọn họ làm
phụ thân, vậy cũng sẽ rất có mặt mũi!"
Hiên Viên Lạc Thần sau khi nghe xong quay đầu nhìn hắn một chút, nhíu lông mày vô cùng rối rắm mở
miệng: "Đệ nói là đến Mặc ca ca và Ngạo ca ca, còn có Triệt ca ca của
chúng ta sao?"
"Ừ, đúng!" Tiểu Sở Cuồng vui sướng hài lòng
gật đầu, giống như đã thấy được ánh sáng tương lại sau khi đổi phụ thân. Chợt nhớ lại Mộ Vân Dật, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m vội vàng mở miệng bổ sung, "Còn có dáng dấp thúc thúc xem bệnh cho mẫu thân cũng
rất đẹp trai! Nhưng mà vẫn là ba ca ca của chúng ta thì tốt hơn, cho nên vẫn là chọn mấy cái ca ca kia vẫn tốt hơn! Ca ca, ca cảm thấy đề nghị
của đệ như thế nào?"
"Ca nghe nói Mặc ca ca có rất nhiều phi tử
rồi, đệ biết phi tử là có ý gì không? Chính là nương tử, nói như vậy,
mẫu thân liền thua thiệt! Ngạo ca ca và Triệt ca ca ngược lại có thể suy tính một chút!" Tiểu Lạc Thần sờ cằm, rất nghiêm túc mở miệng, giống
như là phụ thân giúp nữ nhi tìm con rể, nơi nào giống con trai tìm tướng công cho mẫu thân.
"Ừm! Còn nữa, còn nữa, mái tóc Ngạo ca ca màu trắng rất đẹp! Đệ rất thích! Lần trước lúc Ngạo ca ca dẫn ta đi chơi,
rất nhiều cô nương đều cho Ngạo ca ca khăn tay, nhưng Ngạo ca ca không
muốn. Ca ca, ca nói Ngạo ca ca có phải không thích nữ nhân không? Hơn
nữa hắn không có nương tử, nếu Ngạo ca ca không thích nữ nhân, vậy khẳng định không muốn làm phụ thân của chúng ta đâu!" Trên khuôn mặt nho nhỏ
là bốn chữ thật to -- ta rất rối rắm!
"Chuyện này ca từng nghe
lén bọn Liên Vụ nói qua, bọn họ nói Ngạo ca ca thích mẫu thân, cho nên
không thích nữ nhân khác!" Tiểu Lạc Thần một bộ dáng bí ẩn.
"Ai
nha, vậy thì chọn Ngạo ca ca đi, chúng ta cùng đi nói với mẫu thân! Mặc
dù dáng dấp Triệt ca ca cũng rất đẹp trai, nhưng dung mạo hắn so với
Cuồng nhi đáng yêu hơn, đệ không thích!" Hiên Viên Sở Cuồng mím mím môi, mỗi lần Triệt ca ca tới cũng sẽ nói dung mạo hắn so với mình đẹp mắt
hơn, cho nên hắn không thích Triệt ca ca!
"Nhưng đệ không phát
hiện dung mạo phụ thân so với bọn họ đều đẹp trai hơn sao?" Hiên Viên
Lạc Thần nhìn hắn giống như nhìn một người ngu ngốc. Người này thực
ngốc, dung mạo phụ thân so với Ngạo ca ca đẹp mắt hơn, không phải còn có mặt mũi hơn sao?
"Nhưng phụ thân ném chúng ta xa như vậy!" Bĩu môi phản bác.
"Ừm, thấy trước kia phụ thân đối với chúng ta cũng không tệ lắm, liền tha
thứ người lần này đi?" Tiểu Lạc Thần nghiêng đầu hỏi thăm ý kiến đệ đệ.
"Vậy chúng ta quan sát một thời gian, nếu phụ thân đối với chúng ta không
tốt, vậy chúng ta cũng không cần người nữa!" Hừ, thật sự là rất quá
đáng, cái mông của hắn cho đến bây giờ vẫn còn đau dữ dội!
"Được!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT