Ngón tay thon dài, một tầng lại một tầng cởi ra nam trang trên người nàng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, cảm giác lành lạnh, để cho nàng không cảnh giác. . . . . .
Nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, chuẩn bị tiến vào mộng cảnh. . . . . .
Tiếp lại cảm giác có gì đó dọc theo bả vai của mình chảy xuống, mê mê mang
mang mở mắt ra: "Thương Thương, tại sao còn phải cởi trung y?"
"Bởi vì Tam nhi quấn ngực, đè ép khẳng định rất không thoải mái, cho nên
người ta giúp Tam nhi cởi đi." Âm thanh sạch sẽ như thiên âm vang lên.
Nghe một giọng nói sạch sẽ như U Lan trong cốc, mỗ nữ vẻ mặt tươi cười gật
đầu một cái: "Ừ, Thương Thương nghĩ thật chu đáo!" Âm thanh sạch sẽ như
vậy, tuyệt đối không có ý niệm xấu xa đâu!
Tiếp đó cảm thấy mảnh
vải trước ngực mình một tầng một tầng tháo xuống, ngực chợt lạnh, sắc
mặt chợt khẽ ửng hồng, có chút không tự nhiên. Tuy nói hai người bọn họ
cũng đã phát triển đến bước kia rồi, nhưng mà ở trước mặt hắn cởi thành
ra như vậy, thật đúng là không được tự nhiên!
Ngay sau đó cũng
cảm thấy nam tử sau lưng hô hấp dồn dập. . . . . . Có chút xấu hổ che
ngực, buồn ngủ mông lung quay đầu: "Thương Thương, người ta có chút
lạnh, đắp chăn có được không?"
“Được!" Cười nhạt một tiếng, kéo
lên cái chăn thật mỏng như lông vũ cho nàng che kín ngực. Bây giờ là mùa hè, làm sao sẽ lạnh? Hắn tự nhiên biết nàng là ngượng ngùng, nhưng hiện tại hắn không có chút gấp gáp nào, con mồi phải từ từ hưởng dụng mới có ý tứ!
Che ngực rồi, Vũ Văn Tiểu Tam yên tâm rất nhiều, nhắm mắt
lần nữa chuẩn bị ngủ. Chắc chết vì rượu luôn mất, cho đến bây giờ đầu
vẫn còn choáng váng, buồn bực! Đều do Gia Luật Trục Nguyên, ép nàng uống nhiều như vậy!
Chợt, cảm giác có một cái tay với tới hạ thân mình: "Thương Thương, tại sao còn phải cởi quần?"
"Cởi xuống ngủ cho thoải mái!" Giọng nói như đây là chuyện đương nhiên.
Gật đầu một cái, cũng đúng! Một lát sau, tiếp tục mở miệng: "Vậy tại sao
đến quần lót cũng muốn cởi xuống?" Quay đầu, mặt đầy phòng bị nhìn hắn.
Lại thấy trong mắt hắn tinh khiết giống như một dòng suối trong veo, không hề lộ ra một chút ý xấu nào.
Giọng nói thuần khiết như thiên âm lại vang lên: "Người ta là vì muốn Tam nhi ngủ thoải mái một chút thôi, người ta nghe nói không mặc quần áo ngủ,
đối với thân thể rất tốt!"
Cái này ngược lại kiếp trước nàng cũng biết ngủ mà không mặc quần áo đối với thân thể rất tốt, nhìn lại một
chút bộ dáng còn sạch sẽ hơn thủy tinh kia, nhớ lại lần trước cũng là
mình chủ động cường bạo hắn mới dẫn tới một loạt chuyện không tốt kia,
vì vậy càng cảm giác lòng của mình thật tiểu nhân!
Gật đầu một cái, xoay người, nhắm mắt lại ngủ, mặc hắn cởi quần mình. . . . . .
Sau khi cởi hết, nhẹ nhàng đặt đầu nàng lên gối lông vũ: "Tam nhi nghỉ ngơi thật tốt đi!"
Nhắm mắt lại cười ngọt ngào một tiếng: "Ừm!"
Ngay sau đó truyền tới bên tai một hồi âm thanh huyên náo, lật người, không
để ý nhiều. Chợt, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mở ra, mặt đầy phòng bị
quay đầu: "Thương Thương, chàng ở đây làm gì?"
Nam tử kia cởi chỉ còn lại trung y, làm bộ đáng thương nhìn nàng: "Tam nhi, người ta cũng
muốn ngủ. Tam nhi nhường giường bên này cho người ta ngủ được không?"
Nhìn hắn bộ dạng đáng thương như vậy, Vũ Văn Tiểu Tam lần nữa mềm lòng, gật
đầu một cái: "Được rồi, Thương Thương ngủ đi, nhưng chỉ có thể ngủ thôi
đó!"
Trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười ngây thơ, đáy mắt
tà mị như hoa đào lại thoáng qua một tia tinh quang không muốn người
biết! Nhưng quá đáng tiếc chính là mỗ nữ không có chú ý tới tia sáng
thoáng qua này, chỉ chú ý nụ cười giống như đại nam hài này, vì vậy yên
tâm nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Tiếp, một hồi âm thanh huyên náo lại
truyền đến, nhíu lông mày, đáy mắt hoài nghi đã hết sức rõ ràng, quay
đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn thân không mảnh vải, như một làn khói chui
vào trong chăn!
Trợn to cặp mắt, nhớ lại cảnh tượng kiều diễm
mình vừa mới thấy, trong nháy mắt sắc mặt bạo hồng, quay đầu nhìn gò má
hoàn mỹ không tỳ vết của hắn, gian nan nuốt một ngụm nước miếng: "Tại
sao chàng cũng cởi quần áo?"
"Bởi vì không mặc quần áo ngủ mới thoải mái!" Giọng nói như chuyện đương nhiên lại vang lên.
Lần này Vũ Văn Tiểu Tam ngược lại cảm giác mình có vài điểm xấu xa rồi,
nàng thật sự nghĩ quá nhiều rồi! Có chút áy náy nhìn gò má của hắn một chút, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ lần nữa. . . . . .
Chợt. . . . . .
"Hiên Viên Vô Thương, tay của chàng
đang sờ ở nơi nào vậy hả?" Mặt giận dữ quay đầu, cầm cái tay đang làm
loạn trước ngực của mình, trên mặt rõ ràng có chút không tự nhiên.
Lại thấy hắn nghiêng thân thể, gương mặt tuyệt mỹ kia hướng về phía nàng,
trong đôi mắt như hoa đào lấp lánh ánh sáng, môi mỏng khêu gợi khẽ mở:
"Tam nhi không thích? Hử ~?"
Chữ "Hử" cuối cùng này, âm điệu kéo thật dài. . . . . . Nói xong tay kia lại không thành thật di chuyển.
Mặt của Vũ Văn Tiểu Tam trong nháy mắt bạo hồng, dùng sức đẩy tay của hắn ra: "Cút ngay! Không thích!"
Có chút uất ức mím mím môi: "Nhưng người ta chính là muốn sờ!" Vừa nói vừa làm việc xấu, dùng sức nắm hai cái…..
Vũ Văn Tiểu Tam gắt gao cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngồi dậy: "Ta không ngủ!" Nói xong đứng lên. . . . . .
Hắn đem chăn nhẹ nhàng ngăn lại, nàng vừa động, cái chăn dưới chân cũng bị
túm lại, mất thăng bằng té lên người của hắn. Trên bộ mặt tuyệt mỹ treo
một nụ cười làm cho người ta không biết nên làm thế nào, giang hai cánh
tay, ôm lấy thân thể nàng nhét vào trong ngực hắn. . . . . . Da thịt
thân thiết!
Ôm thật chặt hông của nàng, không để cho nàng né ra,
trên dung nhan như cánh hoa đào nâng lên một nụ cười cực kỳ xinh đẹp:
"Là Tam nhi tự mình ôm ấp yêu thương đấy!" Vừa nói vừa giơ tay xé ra,
chăn này liền rơi vào trên lưng của nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau!
Một giây, hai giây, ba giây. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam hét lên một tiếng: "Nói láo! Chàng nhanh một chút buông
lão tử ra! Chàng có gì đặc biệt mà ta phải ôm ấp yêu thương hả? Cút!"
Nói xong giùng giằng muốn đứng dậy, thế nhưng nàng vừa động liền khiến dục vọng trên người nam tử càng thêm mãnh liệt!
Ở trên cổ của nàng nhẹ nhàng gặm cắn: "Không phải Tam nhi tự mình nhào tới trong ngực Thương Thương sao?"
Một cảm giác tê liệt truyền đến, rất là tức giận nhìn hắn chằm chằm: "Ít
nói hưu nói vượn đi, nếu không phải là chàng kéo chăn, ta làm sao sẽ
đứng không vững! Chàng nhanh lên một chút buông ra cho ta!"
Khóe môi khêu gợi nâng lên một nụ cười tà tứ, đè đầu nàng xuống . . . . . .
Môi lấn thân mà lên, một nụ hôn nóng hừng hực, du dương chạy dài. . . . . .
Hai người gắn bó như môi với răng, lưỡi của hắn, nhẹ nhàng phác thảo trên
môi nàng, mời nàng cùng múa, đem tình nghĩa hắn dành cho nàng hung hăng
biểu đạt bên trong nụ hôn này, thậm chí dẫn theo chút tâm tình phát
tiết.
Nàng mới đầu có chút bài xích, muốn đẩy hắn ra, sắc mặt ửng hồng, liều mạng ở trong lòng nói với mình, ngàn vạn lần không được lạc
trong nụ hôn này, nếu không….vô cùng có khả năng xảy ra chuyện không
tốt!
Nhưng mà, cặp mắt dần dần đầy sương mù. . . . . .
Giữa bọn họ không hề có khoảng cách nào, cứ như vậy dán thật chặt chung một
chỗ, bất kỳ một động tác nhỏ nào, cũng có thể cọ sát ra tia lửa. . . . . .
Trên dung nhan như cánh hoa đào mang theo chút say mê, rời đi
môi nàng, nhìn lông mi thật dài của nàng hơi rung động, giống như là hoa sen sau cơn mưa mê hoặc người hái. . . . . .
Chưa từng suy nghĩ
nhiều, lần nữa cạy hàm răng nàng ra, nhẹ nhàng gặm cắn, mang theo chút ý tứ trừng phạt. Nữ nhân đáng chết này lại dám quyến rũ Gia Luật Trục
Nguyên, còn nói người nam nhân kia cường tráng! Hừ!
Dùng sức một
chút, dĩ nhiên là kinh động đến nàng, mắt mê mang trong nháy mắt tìm
được tiêu cự: "Thương Thương, đau. . . . . ." Có nụ hôn như vậy sao?
Cũng không phải là cắn người đi!
"Đau?" Trên mặt nâng lên một nụ cười tà mị cực kỳ nguy hiểm: "Có đau nhiều không?"
"Rất đau!" Nàng hoài nghi môi của nàng đã bị hắn cắn ra máu!
Hắn cầm lấy tay nàng, đặt ở lồng ngực của mình: "Thương Thương nơi này cũng rất đau!" Đặc biệt là thời điểm nghe ẩn vệ nói nàng ở trong ngực
của người khác, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n mặc dù hắn biết bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn hung hăng co rút đau đớn một chút.
"Hả? Thương Thương, chàng bị ốm hả?" Có chút bối rối đứng dậy.
Thế nhưng hắn lại áp chế nàng, ngón tay trắng nõn thon dài xuyên qua tóc
của nàng, gắt gao giữ chặt đầu nàng ấn vào trong ngực của mình: "Ừ,
Thương Thương bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng!"
"À? Có phải là độc trên người chàng lại tái phát lần nữa hay không?" Nàng hơi hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hắn.
Khóe môi như cánh hoa anh đào nâng lên một nụ cười khẽ: "Không phải!" Lại
nói độc trên người hắn đúng là có một khoảng thời gian không có tái phát rồi, mấy ngày nay càng thêm cảm thấy toàn thân thuận sướng, không biết
là nguyên do gì, mấy ngày nữa thỉnh Thần y giúp hắn xem một chút.
"Không phải? Vậy đã xảy ra chuyện gì?" Mí mắt nàng có chút đánh nhau, nghe mùi hương trên người hắn, lại thêm giọng nói êm ái của hắn, làm cho nàng
giống như sống ở thực tế, lại giống như đang ở trong mộng. . . . . .
"Tam nhi, Thương Thương không thích nàng và Gia Luật Trục Nguyên dựa vào gần như vậy!" Giọng nói có chút tùy hứng vang lên.
Ặc, có chút xin lỗi nhìn hắn một cái: "Cái đó ta, không phải ta cố ý, người ta lúc ấy là uống nhiều quá, cho nên hắn mới đỡ ta!"
"Hắn là nam nhân, nàng có thể để cho Tiểu Nguyệt đỡ!" Nói xong mày kiếm hung hăng nhíu lại một chỗ "Không được, cũng không thể để cho Tiểu Nguyệt
đỡ, Tam nhi là người của Thương Thương, về sau chỉ có thể để Thương
Thương đỡ!"
Khóe miệng giật giật: "Tiểu Nguyệt là nữ mà!"
"Nữ cũng không được!" Âm thanh vô cùng kiên định, trong đôi mắt tà mị như hoa đào lại có chút sát khí!
Có chút sợ sệt nhìn người này một chút: "Nhưng Tiểu Nguyệt luôn ở bên ta, chàng lại không có!"
"Vậy về sau Tam nhi đi đâu đều mang người ta theo có được không?" Làm bộ
đáng thương nhìn nàng, đáy mắt lại có chút nước mắt trong suốt chớp
động.
Éc. . . . . ."Đi nhà cầu cũng phải mang theo sao?" Kéo khóe môi lên, rất là bất đắc dĩ mở miệng, không phải chứ?
Vốn tưởng rằng sẽ ở trên mặt của hắn thấy được vẻ im lặng hoặc ghét bỏ, ai
ngờ thế nhưng hắn lại rất nghiêm túc nhìn nàng, mặt thành kính: "Cũng
mang người ta theo, Tam nhi…..có được không. Nếu Tam nhi lười phải lau
cái mông, người ta cũng có thể giúp Tam nhi lau rồi!"
Thốt ra lời này xong, Vũ Văn Tiểu Tam dạ dày bắt đầu kịch liệt lăn lộn, một tiếng
gầm bật thốt lên: "Hiên Viên Vô Thương, cái người này sao lại ác tâm như vậy!" Thật là ghê tởm chết nàng rồi, giúp nàng chùi đít? Mệt hắn nghĩ
được như vậy! Rốt cuộc còn có chuyện gì mà người nam nhân này không nghĩ ra được không?
Gào xong liền nhìn đến nam tử ở phía dưới, bộ
dáng lã chã chực khóc: "Tam nhi, nàng không thương người ta!" Nói xong
gắt gao cắn môi dưới, giống như bị uất ức cực lớn, bộ dáng kia cực kỳ
làm người ta thương tiếc!
Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của mỗ nữ lập
tức sờ lên gương mặt như bạch ngọc của hắn: "Không khóc, không khóc! Tam nhi yêu Thương Thương mà. Người ta vừa rồi nói sai, ta xin lỗi! Ta thề
không bao giờ rống lên với Thương Thương nữa!"
"Có thật không?"
Đáy mắt rưng rưng nhìn nàng, giống như chỉ cần nàng nói một câu "Không
phải thật" , hắn sẽ lập tức khóc cho nàng xem!
Khóe miệng giật
giật, người này sao có thể biến sắc mặt nhanh như vậy! Mới thấy bộ dáng
nguy hiểm, lại lập tức đáng thương hề hề, giống như nàng dâu nhỏ chịu
tội bao nhiêu năm! Có chút bất đắc dĩ gật đầu một cái: "Ừ, thật!"
"Tam nhi, về sau đừng uống rượu có được hay không?" Mím miệng nhìn nàng,
nhìn như cực kỳ uất ức, đáy mắt lại xẹt qua một tia sáng, trong đó ẩn
hàm chút vui vẻ, nha đầu này, cần phải dùng mềm!
Ặc, thật ra thì
nàng cũng không thích uống rượu..., uống rượu lại không tốt...nhưng là:
"Nhưng có lúc, có trường hợp nhất định phải uống mà”
Hắn cắn môi
mỏng như cánh hoa anh đào, có chút bốc đồng mở miệng: "Vậy về sau chỉ
cho Tam nhi uống rượu khi có Thương Thương ở đó!"
"Được! Được! Được!" Nhìn cái dáng vẻ dễ thương kia, nàng thật đúng là có chút không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của hắn!
"Về sau không cho Tam nhi ở cùng một chỗ với Gia Luật Trục Nguyên nữa!"
Nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, mang theo một cỗ ma lực khiếp người.
"Ặc, để cho ta suy nghĩ một chút! Chàng cũng biết dung mạo hắn rất tuấn tú,
hơn nữa nhìn hắn lớn lên rất cường tráng đó!" Cái này không tốt, đối với nàng rất bất lợi!
"Còn phải suy nghĩ sao?" Giọng nói như một bình dấm chua đề cao tám độ.
Nghe nói như thế, hắn thật sự không thể giả bộ đáng yêu được nữa. Bên
trong đôi mắt tà mị như hoa đào nhảy lên tia lửa, hung hăng nhìn nàng
chằm chằm.
Éc. . . . . . Mỗ nữ gian nan nuốt một ngụm nước miếng, có chút không thích ứng được biến chuyển của hắn, đang muốn mở miệng vì mình giải vây, hắn lại lật người một cái, đè nàng dưới thân thể của
hắn, trong mắt tràn đầy ý tứ khát máu: "Nhìn hắn lớn lên rất cường tráng sao? Hôm nay người ta liền chứng minh cho nàng xem, Thương Thương cường tráng hơn hắn nhiều!"
Nói xong cúi đầu cắn môi của nàng, tay thon dài hung hăng giữ chặt nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT