Ngay cả ẩn vệ của Hiên Viên Vô Thương cũng không tự chủ được mà run lên một
cái, cả người nổi hết da gà! Mặc dù bọn họ biết đó là vương phi của bọn
hắn, nhưng mà Vương Gia có cần ác tâm như thế không?
Hay cho một câu——người yêu duy nhất!
Gia Luật Trục Nguyên lòng cũng tràn đầy không thoải mái, cũng không biết
không thoải mái ở nơi nào! Đợi Hiên Viên Vô Thương và người của hắn đều
rời đi, Hoàn Nhan Trác cau mày mở miệng: "Vương thượng, Hi Vương Gia đó, có tin được không?"
"Có thể tin." . . . . . .
A Cổ Đạt
Mộc cũng sững sờ nhìn phương hướng bọn họ rời khỏi, một tiểu công tử
ngọc diện khả ái, cùng một người xinh đẹp tà mị Hi Vương Gia, dung mạo
hai người nam nhân này so với nữ nhân còn hoàn hảo hơn, lại cùng nhau
làm đoạn tụ? Không thể nào?
. . . . . .
"Cái đó, Thương Thương, chuyện là như vầy, chàng nghe ta giải thích đi!" Mỗ nữ sợ sệt nhìn hắn.
Hiên Viên Vô Thương mặt dịu dàng ôm nàng bay đến sau biệt viện, nhẹ nhàng
đặt nàng đến trên đất, sau đó là bộ dáng kinh khủng này đây.
Vũ
Văn Tiểu Tam bị dọa sợ lui về phía sau một đoạn, cho đến khi thối lui
đến bức tường, mà người nọ cách nàng không tới 2cm, cười tà mở miệng:
"Chuyện là như thế nào?" Trên dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy nụ
cười xinh đẹp, cười đến cả người nàng đều rợn tóc gáy.
Một nữ
không tự chủ run một cái, khuôn mặt tươi cười mở miệng: "Ta chỉ là muốn
ra ngoài chơi đùa một chút thôi. Đúng vậy, chỉ là muốn chơi đùa một
chút, liền chơi đến nửa ngày, sau đó sẽ đi tìm chàng mà."
"Thật sao?" Lần này giọng nói càng thêm nguy hiểm.
Gian nan nuốt một ngụm miếng: "Phải . . . . . Đúng! Thương Thương, chàng
nhất định phải tin tưởng ta, ta là người thẳng thắn, đạo đức phẩm chất
cao thượng, chưa bao giờ nói láo!"
Tuyệt mỹ nam tử cười như không cười nhìn nàng: "Gia Luật Trục Nguyên lớn lên trông thế nào?"
"Rất tuấn tú!" Ba chữ vừa bật thốt lên, rồi sau đó hoảng sợ ngậm miệng mình, nhìn lên người ở trước mặt này đang cười đến cực kỳ xinh đẹp.
"So Thương Thương nhìn đẹp hơn sao?" Đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, mang theo chút ý tứ nguy hiểm.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, nịnh hót mở miệng: "Không có, không có, Thương Thương là đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử. Trên thế
gian này sẽ không có người nào đẹp trai hơn chàng đâu... Thật đó!" Mỗ nữ nói xong gật đầu một cái, gia tăng độ tin cậy trong lời nói của mình
"Vậy tại sao Tam nhi còn muốn đi quyến rũ Gia Luật Trục Nguyên?" Cắn môi dưới, bộ dáng có chút uất ức nhìn nàng.
Bộ dáng kia rất tự nhiên lại đem đầu Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng đâm xuống,
làm đầu óc nàng choáng váng, đều lấy ý nghĩ trong lòng mình khai ra hết: "Bởi vì Gia Luật Trục Nguyên. . . . . . Chậc chậc, chàng thấy rồi mà?
Hắn còn có cơ ngực, dáng vẻ thoạt nhìn rất cường tráng! Không giống với
Thương Thương chàng đâu!"
Đôi mắt tà mị như hoa đào nguy hiểm nheo lại, giọng nói kéo thật dài. . . . . ."Thật sao? Tam nhi thích nam tử có cơ ngực à?"
Éc. . . . . . Cảm giác hắn có điểm gì đó không đúng nha? Nuốt một ngụm nước miếng: "Cái đó, cũng không phải là thích...chẳng qua là cảm thấy nam tử như vậy tương đối cường tráng!"
"Thương Thương cũng rất cường
tráng khỏe mạnh, Tam nhi có muốn thử một chút hay không?" Hai cái tay
đưa ra, chia ra đặt ở nàng hai bên trái phải trên đầu nàng. Bờ môi như
cánh hoa đào cứ như sắp đụng lên đôi môi của nàng, không khí cực kỳ mập
mờ.
Mặt mo của Vũ Văn Tiểu Tam còn dày hơn so với Nam Sơn bỗng
"Oanh" một tiếng, không thể ức chế bạo hồng! Nuốt một ngụm nước miếng,
trong đầu thoáng qua lồng ngực màu mật ong của hắn, còn có hai chấm đỏ
nhỏ bị nàng cắn đến sưng đỏ. . . . . . rồi tiếng kêu thảm thiết của
nàng….
Mới nhớ tới đó chân của nàng liền mềm nhũn, nàng còn làm bộ không có thấy
được cảnh tượng đó, cân nhắc rồi thật nhanh lắc đầu: "Vẫn là không muốn
đâu! Người ta nhớ mặc dù Thương Thương không có bắp thịt, nhưng là cũng
là phi thường cường tráng! Không biết Gia Luật Trục Nguyên có được cường tráng như vậy không!"
Câu nói sau cùng là lầm bầm lầu bầu nói, sau khi nói xong cảm giác bên cạnh mình không khí dường như muốn kết băng rồi!
"Tam nhi có muốn thử Gia Luật Trục Nguyên một chút hay không?" giọng nói đậm đà như một loại bồ đào mỹ tửu vang lên, tràn đầy ý vị hấp dẫn.
Mỗ nữ thành công bị âm thanh này đầu độc, thật nhanh gật đầu, cười đến mặt đầy bỉ ổi: "Muốn! Muốn!"
Sau khi nói xong nhìn lại sắc mặt âm trầm kia, hận không được nuốt luôn đầu lưỡi mình đi: "Thương Thương cái đó, đó là một hiểu lầm thôi. Đây tuyệt đối không phải lời thật lòng của ta! Ta chỉ là nhất thời xúc động,
không phải. . . . . . là nhất thời ấm đầu, nói chuyện không có trải qua
suy tư kín đáo, không phải, phải . . . . . A, đúng rồi, là mới vừa uống
một chút rượu, đầu còn có chút ngất đi, cho nên nói chuyện dùng từ không đúng ý!"
Bất luận biện giải cho mình ra sao, lại phát hiện trên bộ mặt tuyệt mỹ kia, nụ cười xinh đẹp càng ngày càng làm cho người ta kinh hãi!
"Tam nhi, người ta có phải là không có thỏa mãn nàng không?" Thu lại nụ cười xinh đẹp, làm bộ đáng thương nhìn nàng.
"À? Không có, hoàn hảo! Hoàn hảo!" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bộ dáng đáng thương kia, một loại cảm giác thương tiếc tự nhiên sinh ra.
Mím mím môi, đôi mắt tà mị như hoa đào hàm chứa chút lệ quang: "Hoàn hảo,
vậy chính là không đủ sao? Tam nhi đừng quyến rũ Gia Luật Trục Nguyên có được hay không, người ta sẽ cố gắng!"
Ánh mắt lấp lánh này khiến cho Vũ Văn Tiểu Tam quên luôn nội dung câu nói của hắn, trong đầu đều
là bộ dáng đáng thương của hắn đang hỏi mình "Có được hay không?" , vì
vậy thật nhanh gật đầu, sờ sờ đầu của hắn: "Được! Được! Thương Thương
ngoan, không khóc!"
"Thật sao?" Lần này gương mặt đó càng thêm làm người ta thương tiếc.
Thật nhanh gật đầu: "Thật! Thật!" Đau lòng nhìn hắn như sắp mang lệ đầy mặt,
Tiếp đó, trong mắt chứa lệ quang của nam tử trước mặt trong nháy mắt thu
lại, môi mỏng khêu gợi nâng lên một nụ cười tà tứ: "Đó là Tam nhi tự
nói!"
Mỗ nữ còn không có phản ứng kịp vẻ mặt hắn đột nhiên biến chuyển, ngây ngốc gật đầu. . . . . .
Tiếp thân thể bị người ôm ngang lấy: "Vậy Thương Thương lập tức cho Tam nhi ăn no!"
"À? Muốn ăn cơm sao? Ta cũng vậy quả thật có chút đói bụng, chỉ là ăn cơm
thôi, ôm ta làm cái gì? Tự ta đi sẽ tốt hơn!" Vũ Văn Tiểu Tam vẫn còn
dừng lại ở giai đoạn ngu ngơ.
Nam tử tuyệt mỹ cười không đáp, ôm
nàng một đường đi vào phòng ngủ. . . . . ."Thương Thương, ăn cơm thì đến đây làm gì?" Vì sao trong lòng có một loại dự cảm rất không tốt?
Tiếp theo bị người một phen vứt xuống giường lớn mềm mại, khuôn mặt hoảng sợ ngồi ở trên giường, từng bước từng bước lui về phía sau:
"Chàng...chàng. . . . . . Chàng muốn làm gì?" Hai mắt trợn to, cảm giác
lo lắng trong lòng càng thêm rõ ràng.
"Người ta không muốn làm cái gì hết, chỉ là muốn cố gắng cho Tam nhi ăn no,
tránh cho Tam nhi còn nhớ thương dã nam nhân bên ngoài!" Cười đến cực kỳ yêu tà.
"Cái….cái….cái. . . . . . cái đó, không cần, thật sự
không cần!" Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu nhớ tới cảnh
tượng mình kêu gào thảm thiết, mặt đầy phòng bị nhìn lên nam nhân trước
mặt.
Hiên Viên Vô Thương cúi người xuống, đôi tay để ở trên
giường, trên bộ mặt tuyệt mỹ treo nụ cười xinh đẹp, từng chút từng chút
dời về phía nàng, tựa như một con hổ vận sức chờ phát động!
Vũ Văn Tiểu Tam cắn răng, liều mạng hối hận, một mực thối lui đến chân
giường, dính vào trên vách tường, mặt đầy khủng hoảng. . . . . .
"Không phải Tam nhi mới vừa nói Gia Luật Trục Nguyên thoạt nhìn rất cường
tráng sao? Người ta nói về sau cố gắng thỏa mãn Tam nhi thật tốt, Tam
nhi cũng đồng ý rồi, cho nên hiện tại người ta liền nên bắt đầu nỗ lực
có đúng hay không?" Hắn nói rất nghiêm túc, đầu còn nghẹo sang một bên,
một bộ dáng bảo bảo học hỏi.
Mỗ nữ nghe lời nói dẫn dắt từng bước của hắn, mục đích rất là trong sáng mở miệng"Đúng! Đúng vậy!Khoan,
không! Không đúng!" Đặc biệt sao? Thế nhưng bất tri bất giác mà mắc bẫy
của hắn!
Giờ phút này hắn đã tiến tới gần đến trước mặt nàng, Vũ
Văn Tiểu Tam nghiêng đầu nhìn vách tường phía sau một chút, không thể
lui được nữa, vẻ mặt đưa đám nhìn hắn: "Thương Thương, chúng ta có lời
gì thì từ từ, có được không?"
"Không được!" Hắn vừa nói vươn tay thon dài trắng noãn ra, nàng cảnh giác che
chở y phục của mình, lại thấy hắn khẽ cười một tiếng, "Đừng sợ!"
Nói xong rất nhẹ nhàng giúp nàng lấy ngọc hoàn trên đầu xuống, tránh cho thương tổn đến nàng. . . . . .
Thấy hắn chỉ là gở xuống ngọc hoàn của mình, Vũ Văn Tiểu Tam lúc này tỉnh
táo lại: "Hắc hắc. . . . . . Thương Thương, chàng cũng cảm thấy ngọc
hoàn màu tím trên đầu ta rất đẹp mắt có đúng không? Ánh mắt của ta có
phải rất tốt hay không!"
Vừa nói xong cũng cảm thấy bên hông
buông lỏng, vạt áo của mình đã bị giật ra! Lập tức đứng bật dây: "Chàng
làm cái gì đó?" Hậu quả là đụng đầu của mình phải nóc giường: "Á. . . . . ."
๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Đau đến "Gào khóc" ra tiếng, nước mắt cũng thiếu chút nữa chảy ra , đôi tay che đầu của mình. . . . . .
Hắn vội vàng đứng lên, ôm nàng vào trong ngực, bàn tay thon dài hơi lạnh
lẽo khẽ xoa lên đầu nàng, trên dung nhan tuyệt sắc đều là ý vị đau lòng: "Tam nhi không khóc, không khóc, lập tức sẽ không đau nữa!"
Đáy mắt rưng rưng, làm bộ đáng thương nhìn hắn, hi vọng nhờ vào đó hắn bỏ đi ý niệm xấu xa kia!
Ôm hông của nàng, cùng nhau ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng xoa đầu của nàng, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"
Quay mặt sang nhìn hắn một chút, mím miệng mở miệng: "Còn có một chút!"
"Thương Thương thổi cho Tam nhi. . . . . ." Nhẹ nhàng thổi, một cỗ long đản
hương truyền đến, khiến đầu mỗ nữ đã mơ màng càng thêm hôn mê "Thương
Thương, mùi trên người chàng thật thơm."
"Ừ, Tam nhi có muốn thấy nhiều biết rộng thêm không?" Có thâm ý khác mở miệng, mặt đầy hấp dẫn nhìn người đang tựa trong ngực.
"Hả?" Đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp là đang nói đầu óc của mình, ngửa lên đầu cười ngọt ngào "Không đau!"
"Không đau thật sao?" Tay khẽ xoa ở trên đầu nàng ngừng lại, ngón tay thon dài từ từ xuyên vào mái tóc mềm mại như tơ tằm của nàng, đột nhiên làm cho
cả da đầu nàng có chút tê dại.
Nhưng vẫn thành thật gật đầu: "Ừ, không đau!"
Vừa nói xong, hắn liền bắt đầu giúp nàng cởi quần áo. . . . . ."Này! Hiên
Viên Vô Thương, chàng làm gì đấy?" Nàng giùng giằng muốn thoát khỏi ngực của hắn.
Trên bộ mặt tuyệt mỹ nâng lên một nụ cười nhạt, như nụ
cười tinh khiết của tiên nhân: "Không muốn làm cái gì, Tam nhi mới vừa
uống rượu, đầu nhất định là có chút mông lung có đúng hay không? Người
ta đang giúp Tam nhi cởi quần áo, ngủ một giấc thật tốt, tỉnh ngủ thì
không chóng mặt nữa!"
"Được rồi!" Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì gật đầu một cái, Hiên Viên Vô Thương
đứa nhỏ này, thật thân thiết! Vì vậy một tên nam nhân rất nghiêm túc
giúp nàng cởi áo, nới dây lưng, từng cái từng cái cởi ra. . . . . .
"Tam nhi, nghe lời của ta, nếu đi ngủ thì phải dựa vào Thương Thương. . . . . ." Giọng nói mang theo ý tứ đầu độc vang lên.
Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe, thật là có chút mệt nhọc, yên tâm tựa vào ngực của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT