"Hiên Viên Vô Thương,
chàng buông tay cho lão nương!" Tức giận gào thét, Vũ Văn Tiểu Tam giận
đến ngực kịch liệt phập phồng. Đặc biệt sao? Cái người thối nát này, cư
nhiên giả bộ làm cừu non nhỏ với nàng! Sợ rằng vừa mới bắt đầu đã có ý
định này rồi!
Nhưng nàng rống giận hoàn toàn không ngăn cản được
động tác của nam tử kia, từng bước từng bước công chiếm thành trì. Nàng
cắn môi dưới, cả mặt đỏ ửng, liều chết giãy giụa: "Hiên Viên Vô Thương,
chàng có nghe hay không? Lập tức buông tay cho lão nương!"
"Tam nhi thật không muốn?" Mang theo chút ý vị hấp dẫn.
"Không muốn! Chàng chết nhanh một chút cho ta!” Sắc mặt không vui, giọng điệu cũng rất không tốt!
Thế nhưng hắn lại tà tà cười một tiếng, cười đến nàng có chút hoảng thần,
tại lúc nàng đang hoảng thần, tiến quân thần tốc. . . . . .
"Hiên Viên Vô Thương, chàng cút ra ngoài ngay cho lão nương! A. . . . . .
Chết, rách hết rồi! Ừm. . . . . . Hu hu. . . . . . Chết, rách hết rồi!"
"Còn dám gọi Gia Luật Trục Nguyên —— Trục Nguyên ca ca hay không?" Âm thanh cực kỳ nguy hiểm vang lên bên tai nàng.
"Hu hu hu. . . . . . Không dám, người ta không dám nữa. . . . . ." Mỗ nữ
đáy mắt rưng rưng, làm bộ đáng thương nhìn hắn, hy vọng có thể chiếm
được một chút đồng tình.
Ai ngờ hắn chỉ là tà tứ cười một tiếng,
động tác không vì lời của nàng mà chậm lại chút nào: "Hắn không phải là
rất cường tráng, rất hấp dẫn Tam nhi sao?"
"Không có, không có. . . . . . ưm. . . . . . Không có, người ta đây chẳng qua là kể chuyện
cười thôi! Ưmh. . . . . ." Gắt gao cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ
bừng.
"Nhìn thấy mỹ nam tử còn nhào tới hay không?" Âm thanh tăng thêm sự kinh khủng!
"Không nhào! Thật không nhào, hu hu hu. . . . . . Chàng tha cho ta đi. Người
ta. . . . . . Ưmh. . . . . . Người ta thật hiểu rõ sai rồi! A. . . . .
." Một tiếng hét thảm, kinh động đến quỷ thần!
"Nhưng người ta
còn rất tức giận, bởi vì Tam nhi rất không nghe lời!" Lần trước hắn
thương tiếc nàng là lần đầu tiên, không có đem nàng hung hăng làm, không nghĩ đến nha đầu chết tiệt này dám đi ra nhìn mỹ nam tử cường tráng nữa chứ!
Thật coi Hiên Viên Vô Thương hắn ngồi không sao?
"Thương Thương, người ta thật hiểu rõ sai rồi, chàng tha cho người ta lần này
đi? Thương Thương. . . . . . ưm. . . . . . Người ta yêu chàng nhất,
chàng tha thứ người ta một lần thôi. . . . . . A. . . . . . Phụ thân,
cứu mạng!"
Lần trước kêu mẫu thân, lần này đổi gọi phụ thân rồi
hả? Khóe môi nam nhân nâng lên một nụ cười cực kỳ xinh đẹp, ngoảnh mặt
làm ngơ. . . . . .
. . . . . .
Ngoài cửa Tiểu Nguyệt nghe
tiếng kêu thảm thiết bên trong, lập tức xông lên, chuẩn bị phá cửa mà
vào cứu tiểu thư nhà nàng, lại bị một cánh tay sắt chặn đường đi lại.
Ngẩng đầu lên nhìn Đình Vân một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn dính vào chút ý tức giận: "Tránh ra, ta muốn đi vào cứu tiểu thư nhà ta!"
Đình Vân lúng túng xoay mặt: "Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng đi vào, nếu không Vương Gia có thể sẽ giết chết ngươi!"
"Ta mới không sợ!" Tiểu Nguyệt nàng cũng không phải là người sợ chết!Chẳng lẽ vì mạng nhỏ của mình, liền
không để ý đến an nguy của tiểu thư nữa sao?
"Đình Vân, ngươi
nhanh tránh ra cho ta! Nếu không tiểu thư sẽ bị Hi Vương Gia đánh chết
mất!" Tiểu Nguyệt mắt hạnh trợn to, mặt đầy tức giận nhìn Đình Vân, mất
công nàng còn có chút hảo cảm đối với hắn! Không ngờ hắn thế nhưng
khuyến khích nàng không để ý đến an toàn sinh mạng của tiểu thư, một
mình sống qua ngày!
Đây căn bản không phải là tác phong của Tiểu Nguyệt nàng!
"Đánh chết"? Đình Vân có chút im lặng nhìn nha đầu này một chút, có thể ngốc
như vậy sao! Được tam vương phi, cái loại nữ nhân kinh khủng đó dạy dỗ,
mà có thể đơn thuần như thế. Hắn nên cảm thán ma trảo của tam vương phi. . . . . . không, là ma trảo của vương phi không có kéo quá dài, còn nha đầu này lại có năng lực phòng ô nhiễm, chống phân huỷ tương đối cao.
"Vương Gia không phải đang đánh tiểu thư nhà ngươi!" Lúng túng mở miệng giải
thích, đầu mất tự nhiên xoay qua một bên. Thật ra thì hắn cũng là "Đồng
tử" ngây thơ có được hay không? Lại để cho hắn nói lời như vậy, hắn đành nghiêm chỉnh nói thôi!
"Ngươi nói bậy, tiểu thư nhà ta kêu thảm
như vậy! Nhất định là Vương Gia nhà các ngươi muốn tìm tiểu thư nhà ta
báo thù, cho nên ở bên trong quất nàng! Không được, ngươi lập tức tránh
ra cho ta!" Nói xong gương mặt càng thêm nóng nảy, khuôn mặt thanh tú
nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà ửng hồng, không để ý Đình Vân ngăn trở, cố
gắng xông vào bên trong.
Đình Vân vội vàng đứng ở trước người của nàng, nói giỡn, nếu để cho nàng tiến vào, Vương Gia cưng chiều vương
phi như vậy, nói không chừng nghe vương phi cầu cạnh một câu, tạm tha
cho nha đầu này. Đến cuối cùng, người giữ cửa là Đình Vân hắn tuyệt đối
chính là con cá trong chậu bị tai họa rồi!
"Tiểu Nguyệt cô nương, ta nhắc lại với cô nương lần nữa, Vương Gia nhà chúng ta không có đánh
tiểu thư nhà các người. Nếu như cô nương đi vào bây giờ, không chỉ có
vương gia cực kỳ không vui, vương phi của cô nương cũng chưa chắc vui
mừng!" Đình Vân nói xong cũng có chút im lặng, vương gia nhà bọn họ và
vương phi nhà nàng? Vương Gia và vương phi không phải là một nhà sao?
Sao mình lại nói kỳ quái như vậy nhỉ?
"Hả?" Tiểu Nguyệt không dám tin trợn to mắt, ngay sau đó lại nghe thấy tiểu thư nhà bọn hắn kêu
"A!" một tiếng thảm thiết, âm thanh chạy dài du dương, làm cho người ta
đồng tình thương tâm tới cực điểm! "Ngươi nói xạo! Tiểu thư nhà chúng ta cũng không có điên khùng, ta đi cứu nàng, nàng làm sao lại không vui?"
Ngay sau đó một tiếng hét thảm truyền đến, Tiểu Nguyệt đau lòng, khóe mắt
cũng chảy ra nước mắt, đành nức nở hướng về phía Đình Vân mở miệng:
"Ngươi tránh ra có được hay không, để cho ta đi cứu tiểu thư nhà ta, hu
hu hu. . . . . . Van ngươi, ngươi tránh ra có được hay không?"
Bộ dáng hoa lê đẫm mưa này của nàng, làm tim hắn hơi chậm lại, có chút
không thích ứng được với cảm giác phức tạp của nội tâm này, bối rối mở
miệng: "Tiểu Nguyệt cô nương, cô nương đừng khóc, cô nương phải tin
tưởng ta, tiểu thư nhà các người thật không có việc gì!"
Khuôn mặt Tiểu Nguyệt tràn đầy nước mắt, ưu tư nhưng nhìn hắn, giọng nói có chút khàn khàn: "Thật không có chuyện gì sao?"
"Thật!" Hắn trịnh trọng gật đầu một cái, trong lòng có cái âm thanh nói cho hắn biết, không thể để cho nàng khóc, nàng khóc làm mình đau lòng! Đau lòng? Mắt trợn to, hoàn toàn
không có thể tiếp nhận cái từ đột nhiên xuất hiện trong lòng mình, tại
sao hắn có thể đối với nha đầu của tam vương phi kinh khủng, sinh ra
loại này cảm giác khó hiểu này chứ? Chẳng lẽ là bởi vì hắn đi theo Vương Gia quá lâu, nên ánh mắt cũng thay đổi kỳ quái theo sao?
"Nhưng ta còn rất lo lắng!" Đáy mắt nén lệ hoa, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Đình Vân có khuôn mặt lãnh khốc.
Trái tim nhỏ bé của Đình Vân lại không thể ức chế được co rút đau đớn một
chút, không tự chủ được vươn tay ra, giúp nàng lau đi nước mắt còn vươn
trên khóe mắt, sau khi lau xong, hắn ngây dại!
Nàng cũng ngây dại!
Tay của hắn còn dừng lại ở trên mặt của nàng, quên thu hồi lại. Hai người
cứ như vậy ngơ ngác nhìn nhau. . . . . . Thời gian giống như dừng lại ở
hình ảnh này.
Chỉ là ngắm nhìn trong nháy mắt, giờ phút này lại giống như một thế kỷ rất dài vậy. . . . . .
Cách đó không xa Liên Vụ hoảng sợ trợn to mắt, ngay sau đó trong cặp mắt kia tràn đầy nụ cười, ha ha ha ha. . . . . . Vận khí của hắn thật tốt! Bị
Vương Gia phạt 100 roi phải ở trên giường không thể động đậy, cả người
đều muốn nổi mốc rồi, vì vậy liền chịu đựng đau đớn muốn được đi ra
ngoài một chút, không ngờ ngày hôm nay vừa ra tới đây, đã nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời như vậy!
Đình Vân người này cả ngày lẫn đêm đều
giả vờ nghiêm chỉnh, giả vờ làm quân tử, giả bộ bất diệc nhạc hồ(1).
Không ngờ lại có khí phách như vậy, ma trảo trực tiếp đưa đến trên mặt
con gái nhà người ta, chậc chậc..........
Quá vui mừng, khẽ động vết thương sau lưng, đau đến hắn nhe răng trợn mắt!
Không lâu lắm Liên Hoa cũng bước tới, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cách 50m liền ngẩn ngơ, con ngươi lạnh nhạt dính vào chút kinh ngạc. Ngay sau đó lắc mình một cái, nhanh chóng trốn qua một bên, huynh đệ tốt - chuyện
tốt, hắn cũng không thể đi ra ngoài quấy rối!
Mới nhảy một cái đã để cho hắn nhìn thấy vẻ mặt đầy kích động của Liên Vụ, hiển nhiên cũng
phát hiện cảnh tượng bên kia. . . . . .
Nhỏ giọng mở miệng, mang
theo chút bất mãn: "Vì xem cuộc vui mà ngay cả vết thương của mình cũng
không để ý sao?" Sau lưng của hắn là vết thương do roi gây ra, không có
mười ngày nửa tháng tuyệt đối không khỏi hẳn! Lúc này mới ngày thứ mấy, liền từ
trong phòng chạy ra ngoài rồi!
Liên Vụ nhíu mày với hắn: "Thứ
nhất, ta đi ra ngoài chỉ vì bên trong phòng quá buồn bực! Thứ hai, nếu
biết Đình Vân ở bên ngoài làm chuyện như vậy, ta dù cho đau chết cũng
muốn ra ngoài xem một chút! Ha ha ha. . . . . . Mấy ngày trước còn cắn
răng nói với ta không thể nào kia mà, giờ ngươi xem. . . . . . Ha ha ha, trực tiếp sờ tới trên mặt con gái nhà người ta, đúng là quỷ háo săc!"
Liên Hoa bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, quay đầu cùng nhau xem cuộc vui. Thật
ra thì. . . . . . nếu như là hắn, cũng sẽ giống như Liên Vụ!
Chỉ
thấy hai người bên kia chợt phản ứng lại, cùng lui một bước về phía sau của mình, cùng nhau đỏ mặt, xoay đầu của mình qua liếc về nơi khác. . . . . .
"Ha ha ha. . . . . . Ai u, thật là làm ta cười chết rồi !
Liên Hoa ngươi xem, ngươi xem bộ dáng xấu hổ của Đình Vân kìa, mặt hắn
đỏ có giống như cái mông của ta không? Ha ha ha. . . . . ." Liên Vụ cười đến ngã trái ngã phải.
Liên Hoa rất là im lặng quay đầu: "Giống cái mông của ngươi? Cái mông của ngươi lúc nào thì biến thành màu đỏ rồi?"
Người đang cười đến cao hứng kia, sắc mặt lập tức cứng đờ, trong nháy mắt sắc mặt đầy vui mừng biến mất, nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Liên Hoa:
"Ặc, nói sai rồi, là đít khỉ!"
Quả nhiên vừa nói xong đã nhìn
thấy đáy mắt Liên Hoa rõ ràng là ý cười, lúc này ở trong lòng không
ngừng kêu khổ! ***! Quá vui mừng, tự làm mình đến tình trạng này! Lần
này té lớn rồi!
Người này nhất định sẽ nắm chuyện này không thả,
sau đó về sau tìm các loại cơ hội chế nhạo hắn! Hơn nữa hắn xác
định100%, người này còn có thể giúp hắn lan truyền chuyện này ra ngoài,
giải trí với mọi người!
"Ai nha, đừng để ý đến ta, vẫn là xem bọn hắn đi!" Cố gắng nói sang chuyện khác.
. . . . . .
"Cái đó. . . . . ." Giọng nói Đình Vân có chút không tự nhiên vang lên.
"Cái đó. . . . . ." Giọng nói Tiểu Nguyệt có chút xấu hổ đồng thời vang lên.
"Ngươi nói trước đi!" Đình Vân đỏ mặt, cực kỳ mất tự nhiên mở miệng.
"Ngươi nói trước đi!" Tiểu Nguyệt sắc mặt đỏ bừng, đồng thời mở miệng với hắn.
"Nếu không chúng ta cùng nhau nói đi?" Đình Vân mở miệng đề nghị.
"Nếu không chúng ta cùng nhau nói đi?" Tiểu Nguyệt cũng đồng thời mở miệng.
"Nhưng hai người cùng nhau nói thế nào đây?" Mỗ ám vệ mặt khổ não. . . . . .
"Nhưng hai người cùng nhau nói thế nào đây?" Mỗ thị nữ mặt bối rối. . . . . .
. . . . . .
"Ha ha ha ha. . . . . ." Liên Vụ vỗ bắp đùi của mình, cười đến ngã trái ngã phải, thật thần kỳ, hai người này cũng quá khôi hài đi?
Liên Vụ liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi khiêm tốn một chút đi!"
"Thế nào? Cười to cũng không được à?" Tên Liên Hoa này cũng quá không thông
tình đạt lý rồi, chuyện buồn cười như vậy cũng không để cho hắn cười?
"Khụ khụ. . . . . ." Liên Hoa lúng túng ho khan hai tiếng, "Ta là sợ ngươi
cười lớn tiếng quá, bị Đình Vân nghe thấy, vậy thì không thể xem diễn
tiếp rồi!"
Liên Vụ ngửa mặt lên trời liếc mắt, hôm nay hắn rốt
cuộc hiểu rõ ai mới là cao thủ giả vờ nghiêm chỉnh chân chính rồi! Tên
Liên Hoa này cả ngày lẫn đêm một bộ dáng thật thà, nói cho cùng hắn mới
là người có ý đồ xấu xa nhất? Phúc hắc a phúc hắc!
. . . . . .
"Mặc dù ta mới vừa giúp ngươi lau nước mắt, nhưng mà ta chắc chắn sẽ không
thích ngươi!" Một thị vệ khốc khốc mở miệng, đồng thời dư quang khóe mắt lại nhìn lén nét mặt của nàng.
"Thật ra thì, rất lâu trước kia
ta đã thích huynh!" Tiểu Nguyệt thẹn thùng e lệ, đỏ mặt dùng sức la lên
lời nói trong lòng mình, nhưng đồng thời cũng đã nghe đến câu nói kia
của hắn!
Ngẩng đầu lên có chút không dám tin nhìn hắn, khuôn mặt
nhỏ nhắn ửng đỏ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cắn môi dưới, lui
từng bước về phía sau, hốc mắt nổi lên một tầng nước mắt. . . . . .
Đình Vân cũng không còn ngờ tới một câu nói nàng muốn nói là như vậy, vốn
tưởng rằng nàng cũng sẽ nói giống như mình, vịt chết còn cứng mỏ, mà
không nghĩ đến nàng sẽ trực tiếp thổ lộ.
Nhìn hốc mắt nàng nén
lệ, lui từng bước từng bước về phía sau, trong lòng của hắn vô cùng sợ
hãi, không biết nên biểu đạt ra sao mới có thể thu hồi lời nói ngu xuẩn
mà mình vừa mới nói!
"Thật xin lỗi!" Nàng cười nhìn hắn "Thật xin lỗi, là ta đã gây ra nhiều rắc rối cho ngươi, thật xin lỗi!" Nói xong
không đợi hắn đáp lời, liền xoay người che môi chạy như bay. . . . . .
Đình Vân nhìn phòng này một chút, lại nhìn phương hướng nàng rời khỏi. . . . . . Cuối cùng không có đuổi theo, an
toàn của Vương Gia mới là quan trọng nhất, so tư tình nhi nữ, so với
tánh mạng của hắn còn quan trọng hơn gấp trăm lần! Có cơ hội sẽ nói
chuyện với nàng sau!
Nhưng khi nhớ đến khuôn mặt treo đầy nước
mắt của nàng, còn ngoan cường dùng khuôn mặt tươi cười nói với hắn "Thật xin lỗi!" , trong lòng của hắn đau, rất đau! Hung hăng nắm chặt quả
đấm, tức giận đập một quyền xuống cây cột bên cạnh!
Hắn là một
người đàn ông, lại mềm yếu như vậy, còn không thẳng thắn bằng một tiểu
nữ tử như nàng! Hắn là một tên hèn nhát! Hèn nhát! Mới làm hại nàng đau
lòng khổ sở!
. . . . . .
(1) bất diệc nhạc hồ: trích trong sách Luận ngữ:
Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương
lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.
-> Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì
vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT